[AllMikey] Tĩnh

Chương 26




Rầm! Rầm! Rầm!- Tiếng đập cửa vang vọng

Mikey nhíu mày ngước lên nhìn về phía cánh cửa sắt, miệng thầm chửi đứa nào rảnh rỗi đến nỗi mới sáng sớm đã đến đập cửa nhà người ta.

Cạch!

Mikey mở cửa ngó ra nhìn thì thấy người bạn thuở nhỏ của mình- Baji Keisuke đang thở hồng hộc, khuôn mặt gấp gáp đến đỏ bừng nhìn em.  Mắt em mở to nhìn con người trước mắt, dòng ký ức ở bệnh viện lại hiện lên khiến cho Mikey xấu hổ không thôi! Mặt em đỏ bừng lên, đôi bàn tay nắm chặt lấy tay nắm cửa.

Baji nhìn thấy chóp đầu vàng quen thuộc thì mừng rỡ,sáng sớm hôm nay Baji đến nhà Sano tìm em mà chẳng thấy bóng dáng nhỏ kia đâu thật sự khiến hắn hoảng lắm! Phải gặng hỏi dữ lắm Shinichirou mới nói em đã chuyển ra ngoài và chỗ ở hiện tại của em. Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà em lại ra ở riêng nhưng đây cũng là chuyện đáng mừng đối với hắn! Còn nhớ mỗi lần đến nhà Sano để gặp em là hết bị Izana lườm cũng đến Shinichirou kiếm chuyện, thật sự vô cùng đáng sợ!!!


- Sao mày không trả lời tin nhắn?- Baji gào lên.

Tin nhắn?

- Tin nhắn nào?- Mikey ngơ ngác hỏi

- Hả??? Mày không nhận được sao?- Baji thất vọng hét lên.

Mẹ kiếp!

Hắn đã cất công suy nghĩ để viết vậy mà...

Mikey nhìn bộ dạng ủ rủ như 1 chú cún bị bỏ rời của Baji thì cảm thấy có chút...buồn cười!

Dễ thương thật! Y như 1 chú chó mực to xác vậy!

"- Tại mày đấy, Mikey!!!- Ảo ảnh Baji hét lên 1 tiếng đầy vẻ giận dữ"

Khóe môi đang nhếch lên cứng đờ lại rồi dần dần giãn ra. Mikey với tay định đóng cửa lại thì bị Baji lấy tay chặn lại.

- Ư...a...khoan đã!!!- Baji đau đớn kêu lên khi cánh cửa đập mạnh vào tay mình.

- Đi đi!- Mikey gấp gáp nói rồi giành co với Baji.

Đừng có yêu tao! Tao... không xứng...

- Chỉ cần 1 phút thôi! À không, nửa phút, nửa phút- Baji thỏa hiệp với Manjirou.

Mikey thở dài, thôi giành co với Baji. Em ngước mặt lên:


- Nói!

Baji hưng phấn cười khi bản thân cuối cùng cũng đã được chấp nhận, hắn mặc kệ bàn tay đang nhứt nhói không ngừng kia ngại ngùng nói với em:

- Mày...mày...mày...

Đôi lông mày nhíu lại, Mikey than phiền trong lòng...

Có gì thì nói lẹ đi chứ!

- Mày...mày...tối nay có rảnh không?

Mikey im lặng, cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi ngước lên vô cảm nói:

- Không!

Rầm!- Cánh cửa đóng chặt lại

Baji ngơ ngác nhìn cánh cửa sắt, cánh tay vò lấy mái tóc đen dài, hắn ngã người ngồi thụp xuống trước cửa nhà em.

Bị từ chối rồi!

Aaaaaa...

Hắn bị em từ chối rồi!

Mất mặt quá! Còn...buồn trong lòng nữa...!

- Này, chúng ta đi làm quen với người mới đi!- 1 giọng nói nam phát ra từ phía cầu thang.

Baji không quan tâm đến nó, 1 mực ngồi trước cửa phòng trọ của em.

Đã bị từ chối thì hắn sẽ ăn vạ cho đến khi được đồng ý là được!


- Hanemiya- kun, từ ngày hôm qua mày lạ lắm đấy!

Không có 1 câu nói nào đáp lại gióng như người con trai kia đang tự độc thoại 1 mình.

Hanemiya?

Nghe quen quá!

Hình như Baji nghe thấy ở đâu rồi...

"- Tao tên là Hanemiya Kazutora!- Thiếu niên tóc đen cười tươi nói"

Mắt Baji mở to, cái đầu quay ngoắt về phía cầu thang...

Kazutora?

Chắc chỉ là trùng họ thôi! Mày phản ứng thái quá rồi, Keisuke...!

Đúng... Chỉ là cùng họ thôi!

Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng chân Baji không ngừng run lên, hắn nôn nao đứng dậy hùng hổ đi đến chỗ cầu thang. Khung cảnh bên dưới dần dần phơi bày trước mặt...

- Này, hay chúng ta đến đó để tổ chức tiệc giao thừa đi ha?!- Người tóc lam quay sang nói vớ người tóc dài đen pha lẫn vàng bên cạnh.

Trái tim đập mạnh liên hồi, Baji thở ra khí tức đầy vẻ tức giận nhìn con người tóc dài đen pha lẫn vàng kia.
Đúng là mày rồi! Kazutora!!!

Kazutora không đáp, khuôn mặt có chút khó xử, quần mắt thâm đen rõ rệt, đôi mắt biến động nhìn người tóc lam, mở miệng miễn cưỡng nói:

- Mày...muốn làm quen thì đi đi! Tao không đi đâu...

Người tóc lam ngờ hoặc nhìn Kazutora, tên nay...bị sao thế này?

- Ba... Baji?!!!- Kazutora ngước mắt lên thấy con người đang đứng trên cầu thang bối rối nói.

Người tóc lam bên cạnh đang mải mê suy nghĩ nghe bạn mình thốt lên tên của 1 người nào đó cũng ngước lên nhìn thử.

Đập vào mắt cậu là 1 con người cao to mặc 1 cái áo phao đen có mái tóc tóc đen dài bay trong làn gió. Bộ dạng mang đậm bản chất ngang tàn đang nhìn người bên cạnh mình đầy vẻ tức giận.

Liếc nhìn qua thằng bạn bên cạnh đang có dáng vẻ cực kì rụt rè, đôi mắt hoảng loạn cực độ khi nhìn thấy cái người kia...
Người quen???

-----------------

Mikey nằm cuộn tròn trong chăn, nhìn mẫu tin nhắn trong màn hình điện thoại...

Từ Baji Keisuke: Từ cái lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh cứ ngỡ em là thiên thần giáng thế! Nhưng không ngờ em là 1 con người mang vẻ đẹp của thiên thần. Hỡi người anh xem là thiên thần! Em sẽ đồng ý tặng anh đêm giao thừa của em chứ?

Da gà Mikey nổi lên, em lúng túng vứt chiếc điện thoại vào góc tường. Đôi tay đỏ bừng nắm lấy cái chăn kéo lên đỉnh đầu.

Thiên thần cái gì??? Người mang dáng vẻ thiên thần cái gì?!!!

Đồ điên!!! Baji Keisuke, mày là tên bệnh a!!!

Người Mikey nóng rực lên không biết nguyên nhân là do chiếc chăn dày phủ kín người hay là vì nội dung tin nhắn kia nữa...

Sau 1 hồi lâu, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì em liền thở phào nhẹ nhõm. Hất chiếc chăn nóng đến nỗi đã khiến cho bản thân ướt nhẹp mồ hôi, Mikey nhíu mày.
Dính dính khó chịu quá!

Quơ đại lấy 1 cái áo thun và 1 chiếc quần đùi, Mikey cầm cái khăn cũ kĩ của mình bước vào phòng tắm.

..........

Ngã người trong bồn tắm tràn đầy nước nóng, Mikey ngửa đầu lên nhìn trần nhà bằng gạch men sứ. Khuôn mặt em có chút phiếm hồng do hơi nước bốc lên nghi ngút trong phòng, cánh tay không chịu được mà chọc chọc món đồ chơi con vịt trong bồn.

Thích thật!

Ở 1 mình tuy cô đơn nhưng cũng có cái lợi của nó!

Còn nhớ khi ở nhà Sano cứ mỗi lần vào nhà vệ sinh là lại có người hối! Bây giờ 1 thân 1 mình cảm thấy khá thích cảm giác khi được độc chiếm nhưng cũng thật buồn...

Người của em dần dần tuột  xuống, cái đầu nhô lên trên mặt nước dần dần chìm xuống, cảm giác nghẹt thở ập đến nhưng em nào quan tâm! Tiếp tục nhấn mình trong làn nước ấm...
Dễ chịu!

..........

Nằm sõng soài trên sàn, bụng có chút cồn cào mà réo lên do sáng nay không có chút nào bỏ bụng. Mikey chán nản liếc nhìn đống mỳ ly lộn xộn trên bàn rồi giở ví tiền của mình ra nhìn ngắm đồng xu 100 yên bên trong.

Em thở dài!

Nghèo quá!

Từ từ nâng người lên, bước đôi chân nặng nề đến chỗ kệ bếp bật bình nấu nước lên.

Ăn để sống!

.........

Cầm lấy chiếc điện thoại trong tay, Mikey thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn của Shinichirou.

Có nên không?

"-...con bé...nó bảo...nó sợ Manjirou..."

Mikey xúc động nắm chặt lấy chiếc điện thoại, em thở dài vắt tay lên trán.

Liệu nơi đó... sẽ còn trào đón em?

Chắc là... không rồi!

----------------

Cốc! Cốc!- Tiếng gõ cửa vang lên.

Mikey không muốn để ý đến nó, nằm dài trên sàn không động đậy.

Cốc! Cốc!- Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Người có chút nhúc nhích, Mikey xoay người hướng đôi mắt chỉ còn lại sự trống rỗng nhìn cánh cửa sắt.

Cốc! Cốc!

Nhường người ngồi dậy, Mikey bực tức dậm chân đùng đùng đi ra mở cửa.

Cạch!

- A!- Người tóc lam kêu lên 1 tiếng, đau đớn ôm lấy phần mũi của mình.

Mikey ngước nhìn người kia, thận trọng hỏi:

- Anh...là ai?

Người tóc lam khóe mi có chút đỏ, ôm lấy sống mũi đau nhứt, vui tươi nói:

- Tôi tên là Shika Ken, người sống ở bên dưới, thấy cậu là người mới nên lên làm quen!

Mikey à lên 1 tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Không thích!

Có thêm nhiều người quen chỉ tổ thêm phiền phức...

Shika Ken ái ngại trước bộ dạng lạnh lùng đó của em, luống cuống nói:

- Cậu không thích thật sao? Việc có thêm bạn mới?

Có thêm bạn mới sao?

Tất nhiên là Mikey chẳng bài xích gì với chuyện đó ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận nhưng đó chỉ là..."trước đây" thôi!
Sau khi đã trải qua bao nhiêu chuyện ở thế giới trước như chính tay đẩy bạn bè mình đến cái chết, tự tay đẩy bản thân vào con đường chẳng mấy tốt đẹp, cắt đứt mọi mối quan hệ thì việc kết bạn...nó trở nên "xa xỉ" lắm!

Thậm chí bậy giờ dù chỉ 1 chút Mikey cũng không muốn bước qua ranh giới người lạ và người quen...!

Mikey im lặng như ngầm đồng ý cho điều đó. Em ngước ánh mắt vô cảm nhìn vào đôi đồng tử đỏ ngầu của Shika Ken.

Có chút...rùng mình!

Ngược lại hoàn toàn với dáng vẻ ngại ngùng và lúng túng bây giờ thì đôi mắt đó lại bình lặng đến lạ thường! Đôi mắt trông rất sắc bén giống như đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ trên đời, cộng thêm sắc tố đỏ ngầu càng khiến cho đôi mắt ấy thêm phần sắc sảo!

1 đôi mắt rất đẹp nhưng...cũng rất trống rỗng và giả tạo!
Rất giống với em!

Shika Ken ngước ánh mắt đỏ của mình nhìn vào đôi đồng tử đen láy ánh rõ vẻ không quan tâm của em, đôi tay đang ngại ngùng gãi đầu từ từ đưa xuống, cậu cúi sát người về phía em thì thầm:

- Kage Haruto...

Cánh tay đang định đóng cửa lại của Mikey bất giác khựng lại, đôi đồng tử của em co rút cực độ. Em khó tin ngước mắt lên nhìn con người tóc lam trước mặt.

Tên này...

- Rất vui được làm quen, Mikey vô địch!- Shika Ken mỉm cười đầy vẻ trào phúng giơ tay về phía em nói

Người Mikey run lên, cánh tay hoảng loạn muốn níu giữ cánh cửa sắt muốn đóng kín lại liền bị người kia dùng 1 cỗ lực cực mạnh ngăn lại:

- Cậu không muốn biết thêm về tôi sao? Không muốn biết vì sao tôi lại biết cậu và Haruto sao?

Mikey cảnh giác nhìn tên bề ngoài trông có vẻ ngu ngốc nhưng bên trong lại như con sói trước mặt, trong tâm không ngừng biến động.
Chuyện này...

- Này, làm gì mà lâu thế tên kia?! Tránh ra!- Baji giọng nhẫn nhịn quát cắt ngang mạch xúc cảm của em.

Mẹ kiếp!

Nhờ gõ cửa hộ có 1 tí mà cứ đừng thì thì thầm thầm với người hắn yêu làm mẹ gì không biết?!

Nếu không phải vừa mới bị cái người nhỏ kia từ chối thì hắn cũng chả thèm yên phận đứng nép 1 bên nhìn cảnh này đâu!

Hắn đẩy Shika Ken sang 1 bên, đứng trước mặt em nói:

- Đêm giao thừa,...đi...đi...chơi cùng tao đi!

- Này! Này! Cậu bạn kia, đừng có cướp người trắng trợn thế chứ!- Ken gào lên nói rồi níu lấy tay tên e dè bên cạnh đi đến trước cửa em giơ bịch đồ ăn lên tươi cười nói:

- Tiệc giao thừa của những người cô đơn!!!

Baji trợn mắt nhìn Ken, cánh tay ngay lập tức níu chặt lấy Mikey, khẳng định chắc chắn:

- Em ấy đi với tao rồi! Mày cút!!!
- Ha, cậu ấy còn chưa đồng ý nhá!- Ken cười khinh 1 cái rồi lấn người đi vào nhà Mikey.

- Nè, đứng lại tên kia, ai cho mày vào?- Baji cầm chặt lấy tay tên kia, dùng lực cực mạnh bóp chặt như muốn làm gãy nó.

Mikey ôm trán thở dài nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đôi mày nhíu chặt lại ôm lấy cái đầu đau in ỏi. Cánh tay cuộn chặt thành nắm đấm gào lên:

- Cút!!!

Rầm!!!

----------------

- Không, bỏ cái này vào sau mới đúng!- Ken đập cánh tay của Kazutora quở trách

- Không bỏ vào trước mới ngon!- Kazutora lúc trước còn e dè vậy mà giờ lại hùng hổ cãi lại.

Miếng ăn đúng là có thể thay đổi con người mà!

- Bỏ cái này vào trước này!- Baji nắm lấy...định bỏ vào nồi thì đã bị 2 cái tay ngăn, hét:

- Không được!!!- Kazutora và Ken

Cả 3 bất đồng quan điểm bắt đầu nổi máu chiến lên quát nhau, tạo nên 1 khung cảnh hỗn độn cực kì!
Mikey chẹp miệng nhìn 3 người họ, trong đầu thầm trách mắng bản thân thật ngu ngốc khi lúc đó đã rước 3 ông giặc này vào nhà!

Mắt thấy nồi lẩu sắp đổ bể, cái ăn chuẩn bị vụt mất. Mikey nổi gân xanh hét lên:

- Im lặng!!!

Cả 3 con người đang nháo nhào kia ngay lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống trước sát khí gϊếŧ người của em. Bọn họ đảo mắt nhìn xuống đất, không dám ngước nhìn vào ánh mắt u tồi tràn đầy giận dữ đó.

Đáng sợ!!!

........

- Cạn ly!!!

Mùi vị sảng khoái cùng ngọt ngào của nước có ga lan tỏa trong vòm miệng khiến Mikey có chút chill. Nhìn những con người xung quanh mặt mày có chút phiếm hồng vì men của cồn mà thầm giễu.

Ai bảo chọn bia làm gì?!!! Chọn nước có ga như em không phải tốt hơn sao!

- Ăn nào!- Ken hét lớn, dáng vẻ đầy hào hứng gấp 1 miếng nấm bỏ vào miệng.
- A,a, nóng quá!- Ken hét lên, nước mắt chảy ra thổi hồng hộc

- Hahaha, đồ ngu!- Baji đã cay Ken từ lâu, không nhịn được mà châm chọc.

2 con người này lại bắt đầu 1 trận chiến nảy lửa!

Mikey mặc kệ chiến sự bùng cháy bên kia, đưa ánh mắt nhìn 1 Kazutora ham ăn đang gắp lấy gắp để đồ ăn trong nồi vào chén. Khi nhận thấy ánh mắt đang liếc nhìn của em, gã liền khựng người lại, đôi đũa gắp lấy 1 miếng thịt bò bỏ vào chén của em rồi nhanh như thoắt rụt lại tiếp tục công việc của mình.

Mikey có chút buồn cười trước dáng vẻ này, người run lên từng cơn khiến cho Kazutora ngơ ngác.

Có chuyện gì đáng cười sao?

Híp mắt thích thú trước khung cảnh hòa nhã trong căn phòng trọ, đưa lên miệng cảm nhận miếng thịt bò của Kazutora. Mikey có chút khoái chí.

Đêm giao thừa như thế này có chút không tệ!
------------------

- Hahahaha!!!- Ken ngà ngà say cười như điên dại chỉ tay vào Baji.

Baji cũng say quắt cần câu, không khống chế được ôm lấy Mikey mà làm nũng:

- Hức...hức...sao mày không đi chơi với tao???

Kazutora cũng vì cái say mà lao đến ôm lấy Mikey, gào thét:

- Xin lỗi!!! Xin lỗi!!! Xin lỗi!!!

- Hahahahaha....

Mikey bất lực trước 3 con sâu rượu này, thở hắt ra, trong lòng nhẩm đi nhẩm lại 2 chữ:" tịnh tâm" rồi ngồi căm lặng để cho bọn họ làm đủ thứ trò.

............

- Không được, tên điên kia! Tao không cần mạng của mày!!!- Mikey hét toán lên khi thấy Kazutora khóc lóc đứng trước ban công nói bản thân sẽ chết để chuộc tội

- Oa, thơm quá!- Baji vui sướng hét

Mikey sau khi lo xong Kazutora quay sang thì thấy Baji đang cuộn tròn lấy đống đồ nhỏ của mình, em đỏ bừng mặt mũi, vứt tên hổ điên xuống đất đùng đùng đi đến chỗ Baji đấm 1 phát vào mặt hắn hét lên:
- Cái tên biếи ŧɦái này!!!

Baji bất tỉnh nhân sự ngã vào trong đống đồ nhỏ của Mikey.

- Hahahahaha...- Tên bày ra trò rượu bia này- Ken dạo trước còn cười như điên giờ hết năng lượng ngưng cười ngã phịch xuống đất.

Mikey thở phào nhẹ nhõm khi 2 trong 3 ông giặc cuối cùng cũng ngã, liếc nhìn qua ông giặc cuối cùng- Kazutora vẫn đang sướt mướt ngoài ban công mà thở dài, đùng đùng bước đến.

Bốp!

Mikey không do dự đấm vào mặt Kazutora khiến gã bất tỉnh nhân sự mà ngã xuống.

Đã xong!- Mặt Mikey tràn đầy hưng phấn sau khi đã giải quyết xong đám sâu rượu trong nhà.

Ngã phịch xuống dưới nền đất thở hồng hộc ra từng đợt. Mikey mồ hôi ướt đẫm giận dữ đá vào cái lon bia bên cạnh.

Không tệ cái mẹ gì chứ?!

--------------

- Cảm ơn quý khách!

Mikey khoác lên mình 1 cái áo hoodie, cầm túi nilong bước ra khỏi của hàng tiện lợi.
Cảm nhận vị mát lạnh của  kem con cá trong tay Mikey vừa đi vừa ngắm nhìn bầu trời đêm. Dừng chân trước 1 ngôi nhà nhỏ, nhìn liếc qua tấm kính đang có 1 đại gia đình quây quần bên nhau cười nói vui vẻ. Cánh tay đưa lên miệng buông xuống, ánh mắt đau thương cùng tiếc nuối nhìn ngắm cảnh tượng đầm ấm kia...

Khung cảnh cả gia đình Sano ngồi trên bàn ăn lồng vào hình ảnh đại gia đình kia hiện lên trong đáy mắt u tối của Mikey...

Hẳn phải vui lắm!

Mikey khụy người xuống, vùi mặt vào trong lớp áo Hoodie, nước mắt nước mũi chảy ra dính cả vào áo...

Em...em...cũng muốn được như vậy...!

- Này cháu bé, cháu không sao chứ?- 1 bà lão đi đến vỗ vai em hỏi

Em đứng phắt dậy, im lặng không trả lời. Đôi chân lảo đảo bước dưới ánh trăng nhạt nhòa...

Đừng đi!

Dừng lại đi!

Sao chân lại tự chuyển động thế này?!
Dừng lại...

Làm ơn...

Đừng đi đến đó!

Nhìn bảng nhà Sano sáng chói trước cửa, Mikey dừng chân lại. Em bước chầm chậm về phía cửa, sờ lên cái tên Sano được khắc trên bảng. Do dự đứng trước cánh cổng mà em luôn không quan tâm gì mà vô tư bước nào.

Ơ, sao hôm nay lạ quá!

Tại sao...trước mắt lại giống như có 1 bức tường thật dày khiến em dù có cố cách mấy cũng không thể nào bước qua được?! Rõ ràng...lúc trước không có mà...

Nhìn vào sân cỏ trong nhà, mắt hướng về phía phòng ăn đang sáng đèn. 1 Bàn ăn tràn đầy ấm áp hiện lên trong đầu Mikey. Emma, Shin, Izana và ông... chắc đang cùng cười đùa, 1 nơi ấm áp đến cực độ!

1 nơi... sẽ không bao giờ thuộc về em!

Mikey cuộn chặt nắm đấm, trái tim không ngừng rỉ máu.

Khi nhìn thấy mình...họ vẫn sẽ vui vẻ như vậy chứ...?

.........
Đứng dựa vào bức tường đối diện cổng, em nhìn về phía phòng bếp vẫn còn đang sáng đèn. Tuy không nhìn thấy được, không nghe thấy được những gì mà họ đang làm nhưng em vẫn muốn ngắm nhìn nó- cái phòng bếp kia!

Trái tim như bị đâm thủng, lòng bàn tay đã nhuộm máu...

Đau...

Rất đau...

Rất..cô đơn!

Nhưng...họ lại vui! Điều này cũng khiến cho em...vui buồn lẫn lộn.

Họ còn sống và vui vẻ bên nhau đáng lẽ...đáng lẽ em phải mừng chứ?!

Tại sao...tại sao...nước mắt lại không ngừng rơi thế này?

Mikey hít 1 hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cái cảm giác đang nghẹn ứ trong cổ họng.

Trước nhà Sano là cảnh tượng khiến người khác không khỏi đau lòng mà bất khóc!

Người đáng lẽ nên bước vào cùng hoạt náo với gia đình lại quay người cô độc bước đi trong ánh trăng, những dấu chân của người đó in đậm vẻ luyến tiếc và đượm buồn!
Luyến tiếc vì điều gì cơ?

-----------------------

- Mình muốn nói về lịch đăng 1 chút!

- Về lịch đăng thì mình đăng vào mỗi tối hằng ngày và với khung thời gian không cố định.( mấy bạn theo dõi truyện từ trước chắc hẳn đã quen với việc này)

- Theo mình thấy thì khung thời gian mình đăng truyện sẽ giao động từ 22h đến 0h mấy phút gì đấy!

- Có thể hôm nào đó sẽ vì 1 số việc nên mình sẽ đăng trễ ơi là trễ như chap ngày hôm nay! Hoặc là ngày hôm đó mình bận hoặc xảy ra sự cố gì đó thì mình sẽ có 1 cái thông báo nhỏ trên bảng tin của mình và viết 1 lời bình luận thông báo vào chap mới nhất.

- Chỉ vậy thôi!

- Cảm ơn mọi người đã quan tâm và theo dõi truyện!!!