(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 99: Haitani (1)




Giải thích timeline hiện giờ: nửa năm (Wakasa) - 8 năm (Kakuchou- 8 năm rưỡi ở Mộng Cảnh - 8 tháng rưỡi ngoài đời thực.
~•~

Ran, con hãy nhớ kỹ nhé, Manjirou-sama chính là chủ nhân của con cho nên con phải dốc lòng bảo hộ ngài ấy.

Cơn gió mùa hạ thổi qua hiên nhà khiến chiếc chuông gió bằng đồng lay động, tiếng chuông thanh thoát ấy hòa cùng tiếng đàn Koto hoàn toàn khiến Haitani Ran phải giật mình khi vừa đặt chân vào viện, người hầu sau khi nói lại với tổng quản thì cúi đầu kính cẩn nói với Ran là hãy cùng y đi đến trà thất để đợi tiểu thiếu gia.

Ran gật đầu và cùng với người nọ đi đến trà thất. Trà thất là nơi yên tĩnh nhất ở trong Tử Đằng Viên và nó cũng là nơi mà tộc trưởng thường xuyên đến đây để thưởng trà nhất, Ran ngồi xuống ở trà thất rồi sau đó nhắm mắt tĩnh thần. Tiếng đàn Tỳ Bà réo rắt một hồi thật lâu sau đó dừng lại, Ran mở mắt nhìn ra phía cửa rồi sau đó nhanh chóng nhìn thấy sự xuất hiện của tiểu thiếu gia Manjirou.

Tiểu thiếu gia nhìn Ran ngồi trong phòng rồi sau đó chớp chớp mắt bước vào, Ran lễ phép cúi thấp người để chào em rồi sau đó tự giới thiệu mình.

"Tôi tên là Haitani Ran, là trưởng nam của nhà Haitani, hân hạnh được gặp mặt ngài thưa Manjirou-sama."

"Ta chính là người đề cử ngươi cho nên không cần phải dài dòng như thế đâu."

Em ngồi xuống và đối diện với đôi mắt màu phong lan tím của Ran, Ran vẫn giữ nụ cười bình tĩnh trên môi của mình khiến Mikey rất ấn tượng, em kêu nữ hầu của mình rót trà cho Ran rồi cũng ngồi thẳng người để nói chuyện với anh.

"Vết thương của bác sĩ Haitani đã như thế nào rồi ?"

"Nhờ ơn của ngài mà gia phụ hiện giờ đã có thể tiếp tục phục vụ cho tộc trưởng."

Cha của Haitani Ran là bác sĩ tư nhân của gia tộc em nhưng cả hai đứa con của ông ta lại chưa bao giờ có ý định làm bác sĩ của cái gia tộc này cả và cả hai đã lựa chọn tách mình ra khỏi nhà Shinomiya dù cả hai anh em vẫn còn rất nhỏ tuổi. Mikey nhìn Ran rồi sau đó thở dài, ông ngoại vì việc hai anh em nhà này chống đối lại mình cho nên đối với nhà Haitani đã gây khó dễ không ít.

Điều này đã khiến cho gia tộc cạnh tranh với nhà Haitani rục rịch tay chân và đã ra tay hãm hại cha con nhà Haitani bằng cách buộc tội Rindou đả thương cháu của nhị thiếu phu nhân Aiyuu cho nên liền sai người đến gô cổ Rindou lại, dưới áp lực từ Aiyuu bác sĩ Haitani lao ra và gánh tội cho con mình.

Kết quả là bị Aiyuu đòi phế hai chân, khung cảnh lúc đó vô cùng ồn ào khiến cho người khác phải phiền chán, Mikey sau khi nhìn thấy Ran và Rindou đang lườm nát mặt của Aiyuu thì liền đi lại chỗ ông ngoại của mình để xin ông cho mình một trong hai anh em Haitani để người đó làm bạn đọc sách của mình.

Tộc trưởng hoàn toàn đồng ý thế nhưng Mikey lại bảo rằng nếu để bác sĩ Haitani bị thương thì anh em họ sẽ ghi thù cho nên Mikey bảo rằng là hãy tha cho bác sĩ Haitani. Aiyuu thấy Mikey bênh vực nhà Haitani thì đứng lên bảo rằng em làm vậy sẽ khiến cho sỉ diện của nàng mất hết, Mikey nhìn nàng rồi thong thả bảo rằng tranh chấp giữa trẻ con căn bản là không đáng để người lớn phải để tâm.

"Manjirou, đó là một mạng người đấy !"

"Bị giết mà không thể phát hiện ra thì chứng tỏ ... cũng chỉ là phế vật, đừng bảo là chị vì một phế vật mà lại cứng đối cứng với một gia tộc lâu đời như nhà Haitani nhé ?"

"Em !"

"Trời vào hè nóng nực, chị đừng tự làm bản thân kích động chứ."

Manjirou nhỏ giọng nói với nàng khiến nàng tức đến mức mặt mũi trắng bệch, thằng nhóc này chẳng lẽ không biết nhà Haitani đang âm mưu chống đối lại bọn họ sao ?

Mikey đương nhiên là biết rồi nhưng em chẳng có chút tình cảm gì với cái nhà này cả. Tộc trưởng thấy đứa cháu nhỏ của mình đang làm khó cho cháu dâu thì bảo em mau ngừng lại.

"Dù sao .... cũng không bị gì cho nên không cần phải phế đi hai chân của bác sĩ Haitani nhưng phạt thì vẫn phải phạt, để cho ông ta quỳ ở đây hai tiếng đi."

"Nhưng thưa ông."

Aiyuu định nói thêm gì đó nhưng tộc trưởng đã ngăn nàng lại, ông hỏi em là muốn đứa nhỏ nào trong nhà Haitani làm bạn với mình, em bảo là ai cũng có thể rồi lễ phép chào ông để ra về.

"Trời nắng nóng nên con hãy về cẩn thận nhé Manjirou."

Em ngoan ngoãn dạ một cái rồi cùng với Momiji ra về. Kết quả là một tuần sau đó Ran liền đến đây để chào hỏi em.

Em đối với việc này cũng không có gì là bất ngờ cả vì dù sao nhà Haitani vẫn là đối tượng rất nguy hiểm với nhà Shinomiya mà. Em nhìn Ran đang suy tính cho bước cờ tiếp theo thì đặt một quân cờ khác của mình lên.

"Tôi sẽ không chắn đường của anh cho nên muốn làm gì thì làm."

Ran bừng tỉnh rồi nhìn em, em sau khi hạ cờ xong thì thu tay về rồi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen tuyền của em không hề chất chứa chút cảm xúc sợ hãi hay là ghét bỏ nào cả, anh nhoẻn miệng cười nói bản thân chẳng có ý định gì xấu xa cả, Mikey nhìn anh rồi uống một ngụm trà, em không biết Ran và Rindou định làm gì nhưng nếu dám lôi em vào thì em sẽ vặt đầu từng tên một rồi treo lên tường nhà để làm đèn !

Ván cờ này ngay từ đầu đã không thể nào nghiêm túc được rồi, Ran thì liên tục suy nghĩ về những dự tính trong tương lai của mình trong khi Mikey lại phòng ngừa mà nhìn Ran.

Nói thật thì dù đó có là Mộng Cảnh hay là ngoài đời thật thì em chưa bao giờ hiểu được anh em hai người cả đặc biệt là Ran, Ran thật sự là một con cáo già đúng nghĩa khi bản thân anh ta lúc nào cũng che giấu được mục đích của mình sau nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ưa nhìn.

Những người khó hiểu luôn là đối tượng mà Mikey luôn muốn né xa, em nhắm mắt rồi hạ một nước cờ hiểm để chấm dứt thế cờ dai dẳng, Ran thở nhẹ ra một hơi rồi cười đùa với em đầy tự nhiên, nhìn bộ dáng che giấu thuần thục thì có ai tin là anh ta mới chỉ 14 tuổi đâu chứ, Mikey bóp bóp trán rồi sau đó bảo anh ta bớt cười như vậy trước mặt em đi.

"Một mình Furube là quá đủ rồi."

Ran mỉm cười không nói, tiểu thiếu gia của nhà Shinomiya đúng là một đứa trẻ rất thú vị, em rõ ràng là có suy nghĩ rất trưởng thành nhưng hành động có đôi khi lại rất trẻ con và tùy hứng, nhìn chung thì em là một người khá dễ hiểu và dễ nắm bắt cho nên anh có lẽ sẽ phân tích để lợi dụng em chăng.

Cứ thử lợi dụng đi và tao sẽ giết mày - Mikey suy nghĩ rồi cùng với Ran ngồi tán gẫu đến giờ ăn tối, bữa tối của những đứa trẻ trong đại gia tộc chính là thời điểm để kiểm tra lễ nghi và gia giáo của đứa trẻ ấy, Mikey nhẹ nhàng dùng đũa xắn cá ra rồi gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, Ran cũng ưu nhã và từ tốn dùng bữa ăn của mình rồi sau đó được người hầu của Tử Đằng Viên dẫn ra về.

Một ngày căng não cuối cùng cũng đã kết thúc, Mikey thở ra một hơi rồi bước vào nhà tắm để tẩy rửa và thư giãn.

Bên này Ran cũng đang ngồi trên xe chuyên dụng để ra về, thật ra thì ngồi đối diện với Mikey cũng không mệt mỏi như anh tưởng vì Mikey thật sự không hề có ý định gì quá xấu với anh cả mà ngược lại em còn là một người rất thẳng tính và nóng nảy nữa, là một người bạn rất đáng để kết giao nhưng tiếc thay em lại là kẻ thù của anh và anh không thể nào đối xử thật lòng với em được.

Chiếc xe rẽ bánh đi vào garage của nhà Haitani, Ran được tài xế mở cửa xe ra rồi bước vào nhà của mình, anh vừa mở cửa bước vào thì đã nhìn thấy cha mẹ và Rindou đang ngồi đợi mình ở bàn uống trà, khuôn mặt của cha mẹ tuy điềm tĩnh nhưng những ngón tay run run giữ tách trà đã bán đứng tâm tình của họ.

Ông Haitani thấy con trai lớn nhà mình trở về bình an thì vội đứng lên rồi chạy lại nắm lấy vai của anh để ngắm nghía cẩn thận, Ran bất dĩ nhìn cha của mình rồi bảo ông rằng mình vẫn ổn.

"Tiểu thiếu gia đó không làm gì con chứ ?"

"Cha sao thế, Manjirou-sama là một người rất tốt bụng mà."

"Dù có tốt đi chăng nữa thì cậu ta vẫn là cháu của tộc trưởng, anh biết là đám người của tộc trưởng tàn nhẫn thế nào mà ?"

Rindou chạy lại nói với Ran, cậu ta thật sự không quá thích người của nhà Shinomiya vì lũ người đó lúc nào cũng tỏ ra rất hống hách và vô lý, cậu hoàn toàn chưa làm gì chúng cả mà tên nhóc .... đã tố cáo lên nhị thiếu phu nhân là cậu hãm hại thằng nhóc đó rồi.

Nên vì thế dù Mikey có cứu cha và gia đình họ một mạng thì cậu cũng chả thể nào có tình cảm với cái gia tộc bẩn thiểu đó được ! Ông Haitani nghe đứa con nhỏ nhà mình chửi mắng nhà Shinomiya mà thở dài bất đắc dĩ, ông biết là hai đứa con của ông không để nhà Shinomiya vào mắt nhưng thế cục hiện giờ thật sự quá mức nguy hiểm và bọn họ không thể nhe hết manh vuốt được.

"Ran, Rindou, ta biết hai con rất ghét bỏ nhà Shimoniya nhưng mà chúng ta không thể cứng đối cứng với bọn họ được."

Hãy tập cách kiềm nén cảm xúc của mình lại để bản thân không bị bắt thóp, ông Haitani nghiêm mặt xoa đầu hai con của mình rồi kêu chúng mau nghỉ ngơi.

"Anh hai."

Rindou gõ cửa phòng anh trai của mình, ngày mai cậu sẽ đến nhà Shinomiya để làm quen với em, cậu muốn biết tính cách của em như thế nào để ngày mai còn có cách để ứng đối nữa, Ran hiểu rõ mà kêu em trai mình đi vào phòng để kể chuyện.

"Manjirou kia thật sự không làm hại anh à ?"

"Ừ, cậu ta tính ra cũng là người rất dễ ở chung đấy."

Rindou trề môi không nói gì, cậu vẫn chưa tin em là một người tốt như vậy. Lý do để cậu không tin đương nhiên là vì hành động của Manjirou vào năm em lên 10, có một người hầu nào đó dám xúc phạm đến nhà nội của em cho nên em đã tự mình ra tay trừng phạt kẻ đó ngay trước mặt của những người hầu ở Tử Đằng Viên.

Cha bảo rằng người kia đã bị hành hạ rất khủng khiếp mà Manjirou từ đầu đến cuối lại chẳng hề thay đổi sắc mặt, nghe đến đó thôi hoàn toàn đã khiến cho những người khác phải nhíu mày.

Vậy mà anh trai còn bảo là Manjirou dễ ở chung... cậu mới không thèm tin điều đó đâu.

~•~

Truki chuẩn bị lặn để dọn nhà và đánh bài đây~~~~ thời gian kiếm xiền mua truyện đã tới rồi~~~~~