(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 84




Manila ngáp nhẹ một cái rồi xuất hiện trên lầu quan sát cao nhất, y lười biếng nằm trên ghế quý phi rồi chống đầu xem trận đấu đang diễn ra trước mắt.

Tôi tưởng là cậu không có hứng thú với trận này ?

Hành động lấy một viên hạnh nhân ngào đường của Manila khựng lại, bên trên rũ xuống một thác tóc trắng lành lạnh, Manila nhìn lên và thấy Tuyết Liên đang cong môi nhìn mình.

"Sao lại đến đây ? Bên anh giải quyết xong rồi à ?"

Có chuyện gì đâu mà giải quyết ?

Tuyết Liên tự tạo cho mình một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, đôi chân thon thả cũng được đặt lên trên ghế thấp rồi sau đó cậu nghiêng người cùng với Manila tán gẫu.

Mikey có cảm giác Tuyết Liên đang ở đây, em thử đi ra ngoài ban công rồi nhón người ra quan sát các chỗ quan sát khác nhau kết quả là phát hiện ở một chỗ cách mình rất xa có hai bóng dáng mờ mờ đang nằm sau bóng rèm mỏng manh.

Xem ra là Tuyết Liên và Manila trong lời đồn nhỉ ? Em tặc lưỡi rồi quay về chỗ ngồi của mình, Chifuyu còn bị sốc với phó bản cho nên liền thừa cơ hóa hình và chui vào lòng em nằm, em nhéo nhéo lông ở cổ của Chifuyu rồi nhìn xuống sàn đấu.

Thần khí của Shinichirou là một cây kỵ thương mà các hiệp sĩ phương Tây hay dùng, có lần em đã được anh kể về nó và anh đặt tên nó là Helios - tên của vị thần Mặt trời trong Hy Lạp cổ đại, anh bảo rằng vì thần khí của anh rất giống với ngọn lửa do cỗ xe ngựa của vị thần này tạo ra cho nên anh cũng đặt tên thần khí là như vậy luôn.

Sau đó anh đã nhìn em hồi lâu và muốn em đặt tên thần khí của mình là Selene, em bĩu môi và từ chối điều đó - Selene nghe nữ tính chết đi được, Han Ying nghe hay hơn nhiều.

Còn thần khí của Lorca chính là hai con dao găm rất sắc bén, Baji huýt sáo nhìn thần khí của cả hai người rồi sau đó quay sang chọc ghẹo em.

"Mikey, thần khí của mày mà mang ra đánh lộn với hai người này thì mày chết chắc rồi."

"Ừ."

Bất ngờ thay là em chẳng hề phản bác lại, em bình thản nhìn thần khí của họ rồi suy ngẫm lại thần khí của mình, em sử dụng roi cho nên người ngoài nhìn vào sẽ thường cho rằng là em không giỏi cận chiến, em cũng cho là bản thân vẫn còn rất yếu về mặt cận chiến cho nên vẫn luôn rầu rĩ không thôi.

Đây cũng chính là một điểm trưởng thành nữa của Mikey, em không còn xem bản thân là mạnh nhất và cũng bình tĩnh xem xét và đánh giá đối thủ của mình hơn, Draken im lặng nhìn em rồi sau đó lại càng thêm khó chịu hơn, gã từng là người thấu hiểu em nhất thế nhưng bây giờ nhìn lại thì tất cả đều giống như một trò hề vậy, gã không còn hiểu được em và cũng không còn tư cách để đứng bên cạnh em nữa.

Tsk !

Draken nhắm mắt rồi sau đó nhìn xuống trận đấu đang diễn ra dưới chân. Shinichirou lao đến và dùng thương đâm thẳng vào mặt của Lorca, hắn ta né tránh rồi sau đó quơ dao vào mặt anh, anh né nó và mất đi hai cọng tóc dưới đường chém sắc bén kia. Lorca tán thưởng nhìn anh, kỵ thương của anh chính là thứ vũ khí cồng kềnh và khó điều khiển nhất.

Kỵ thương rất nặng và rất cồng kềnh nhưng sát thương do nó gây ra lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào, Lorca xoay người và quẹt dao găm, Shinichirou lấy thân cùa thương để đỡ khiến hai thứ kim loại cọ sát vào nhau và tạo ra tia lửa, anh nhảy ra sau rồi sau đó nhìn Lorca đầy kiêng kị.

Anh đang chiến đấu với một vị thần vì sự tự do của chính bản thân mình, anh nhìn lên trên khán đài rồi sau đó mắt của anh và em va vào nhau, môi của cả hai nhẹ cong lên và rồi sau đó Shinichirou xốc lại thần khí.

Mày không thể dễ dàng chịu thua như vậy được.

Chà, xem ra Lorca trận này thua rồi.

"Nói thừa, dù Shin có yếu với mấy kẻ mạnh hơn thật thì anh ta cũng là một cường giả đấy."

Manila lười biếng nói rồi lấy tẩu thuốc của mình ra hít một hơi, Tuyết Liên nhìn tẩu thuốc trên tay y rồi sau đó nhíu mày nhìn làn khói trắng đang phả ra, dù nói rằng đây cũng là một loại thuốc để hút nhưng bản thân của nó lại chẳng hề có mùi, Manila thấy Tuyết Liên nhìn chằm chằm vào tẩu thuốc của mình thì nói.

"Đây không phải thần khí đâu, thần khí của tôi là một quyển sách cơ."

Một quyển sách chứa cả thế giới trong tay... quả nhiên là hàng nguyên bản có khác, Tuyết Liên đảo mắt rồi tiếp tục theo dõi trận chiến, Lorca đúng là một vị thần thật nhưng khi bản thân hắn đánh nhau với một người có năng lực thấp hơn thì sẽ bị quy tắc của thế giới này ràng buộc cho nên nếu Lorca muốn một phát giết chết Shinichirou thì nó lại chẳng dễ dàng chút nào.

Huống chi trên tay anh ta còn là một thứ vũ khí có khả năng công thủ toàn diện nữa chứ, Lorca nheo mắt rồi sau đó tiến đến và đạp vào thân của kỵ thương khiến Shinichirou không kịp phản ứng mà bị đạp thẳng một đoạn khá xa, cây kỵ thương nọ đè nghiến lên người anh khiến cho Mikey trên chỗ quan sát nhíu mày trước độ nặng của thứ vũ khí kia.

Tại sao trong khi bản thân em có một loại vũ khí nhẹ nhàng và dẻo dai thì Shin lại phải có một thứ vũ khí thô to và nặng nề vậy ? Dù thần khí thật sự là được tạo ra từ máu thịt và bản năng của một con người nhưng nó cũng đâu thể nào nặng nề đến thế ?

Hàng loạt câu hỏi cứ nối dài trong đầu em và trận chiến dưới sân cũng ngày càng ác liệt, cả hai người Lorca và Shinichirou đều mất khống chế mà lao vào nhau đánh giáp lá cà, xem ra trận chiến này bắt đầu bất phân thắng bại rồi đây. Cả ba Mikey đều cùng chung một ý nghĩa, tay của Tuyết Liên vừa định động thì Manila đã ra tay.

Rầm !

Một cột đá thô bạo ném giữa cả hai người, Lorca và Shinichirou vô thức nhìn lên. Người ném cột đá vào giữa trận chiến không ai khác chính là Manila, thế nhưng không ai nhận ra cả vì y đang đeo trên mặt một chiếc mặt nạ rất lớn, y sau khi ném cột đá xong thì cũng nhảy xuống đất, vạt áo mỏng manh hơi bay lên rồi im lặng nằm xuống.

Y phe phẩy chiếc quạt trong tay rồi cong môi nhìn Lorca, hắn nhìn y đầy căm phẫn rồi sau đó điều chỉnh cảm xúc bị biến động của mình lại.

"Manila, tôi hi vọng lần sau anh đừng tự tiện xông vào trận đấu nữa."

Nhưng mà bản thân y cũng ngứa tay lắm đó, y ngâm nga một âm điệu gì đấy rồi sau đó nhảy người lên mà đạp thẳng vào mặt của Lorca, đòn đạp này mạnh đến mức bọn họ có thể nghe thấy tiếng bốp rất lớn, Lorca giần giật mi mắt mà chắn lại đòn đánh bất ngờ của Manila, Manila vuốt tóc ra sau rồi dùng một cây trâm cài búi lên, vùng gáy mềm mại cùng với hình xăm hắc long dữ tợn làm Draken và Mitsuya đơ người.

Đó là hình xăm trên thái dương của hai người bọn họ mà ? Manila kêu Shinichirou mau về với Mikey đi còn bản thân sẽ đấu với Lorca một trận, Shinichirou muốn phản đối thì bị Manila nhắc nhở.

"Với đống vết thương đó tôi nghĩ anh nên đi trị thương thì hơn."

Nghe y nói xong thì đồng tử của Shinichirou co rút, anh khuỵu người xuống rồi xem thử vết thương trên người mình, da thịt của anh vẫn trên người nhưng xương cốt bên trong lại như muốn bị gãy nát vậy, Manila nói xong thì xoay người, chiếc quạt gấp lại cũng được y đè nhẹ lên cằm mình.

"Nếu Lorca đánh chưa đủ thì đánh một trận với tôi đi."

Lorca nghiền ngẫm nhìn Manila rồi sau đó tung một đấm về phía y, y nghiêng đầu né tránh rồi gõ nhẹ quạt vào cánh tay kia, một tiếng rắc vang lên và cánh tay đó của Lorca bị gãy lệch qua một bên.

"Manila !"

Lorca nghiến răng bẻ lại xương cho bản thân mình, vết thương nhanh chóng lành lại và hắn nhìn chằm chằm vào y, Manila sẽ không bao giờ chủ động tấn công hắn nếu như y không có lý do và lý do đó đương nhiên chính là lũ người Touman và Shinichirou rồi.

"Anh thật sự nghiêm túc đánh với tôi sao Manila ?"

Nghiêm trọng rồi đây, nội bộ bắt đầu bị đục khoét rồi, Manila thôi không cười nữa mà lạnh giọng chất vấn Lorca vì sao lại đi kiếm Mikey trong khi y đang thử thách toàn bộ các thành viên của Touman, Lorca nhàn nhạt bảo rằng bản thân hắn không tin là Manila có thể hạ sát toàn bộ các thành viên của Touman cho nên mới đến đây để đánh đòn phủ đầu, Manila lạnh lẽo nhìn Lorca rồi siết chặt cây quạt trong tay mình khiến cho nó hóa thành một quyển sách với bìa da màu xanh lam đậm.

"Lựa thế giới mà mi muốn đến đi."

Y nhất định sẽ tự tay chỉnh lại cái tên nhóc ấu trĩ này ! Lorca xông đến đánh y, kiểu gì bản thân chả bị đẩy đến thế giới khác thì còn ngại ngùng gì mà không tấn công người này chứ ?

Manila lộn người né tránh rồi ngửa tay làm hành động dâng đồ lên, mặt đất rung chuyển rồi sụp đổ xuống, hàng trăm cột đá khác nhau lổm nhổm trồi lên và ngăn đường lui của Lorca, Lorca nhìn hành động đó của Manila rồi hét lên chất vấn vì sao ngay từ đầu Manila không dâng phần thưởng lên cho Touman luôn đi.

Lorca biết rằng kể từ khi Manila đi đến đây thì vị trí của hắn cũng coi như là biến mất hoàn toàn, Manila mạnh mẽ hơn hắn và cũng quyết đoán hơn hắn nhiều thế nhưng y lại chẳng hề có ý định tiếp nhận vị trí chủ thần này mà lại muốn làm một con boss 'nho nhỏ' ở các phó bản khác nhau.

"Bởi vì ta không thích nắm quyền lực trong tay nữa, nó quá mức phiền phức."

Manila thoải mái nói trong khi quyển sách trong tay lại tự lật liên tục, y sẽ khiến cho Lorca phải hối hận vì dám động vào người của y, Lorca hạn hán lời rồi sau đó bị y thẳng tay ném thẳng vào thế giới mà y vừa tạo ra.

"Đi vào đó mà tự mình kiểm điểm đi !"

Thế giới một lần nữa chìm vào im lặng, mọi người lặng như tờ mà nhìn Manila khép quyển sách trong tay lại, Mikey nhìn con người ăn mặc hở hang kia mà không dám tin đó là bản thân mình ở thế giới gốc, y thấy mọi người đơ ra thì nhíu mày.

"Nhìn cái gì ? Lo mà làm xong chìa khóa đi."

Cái bản tính này khó ưa quá đi mất ! Bọn họ cùng nhau nghĩ rồi sau đó Mitsuya cũng lấy các mảnh ghép ra để hoàn thành mô hình của bọn họ, vậy là sau nửa năm thì bọn họ cuối cùng đã lấy được thảo nguyên Lese, Mikey sau khi chữa thương cho Shinichirou xong thì đi lại hỏi Manila đang chuẩn bị rời đi kia.

"Anh chính là tôi ở thế giới gốc ?"

Manila biến quyển sách về dạng quạt rồi gật đầu xác nhận câu hỏi của Manila, Mikey nhìn hành động đó của Manila rồi hỏi y về việc vì sao y lại có thể dễ dàng áp chế một vị thần, y nghiêng đầu rồi sau đó bảo rằng vì bản thân đã lựa chọn không tái sinh cho nên đã bị quy tắc lựa chọn làm người tạo ra các thế giới.

Nhưng đừng hiểu nhầm, việc tạo ra thế giới này chỉ là thế giới phục vụ cho các nhiệm vụ và mộng cảnh thôi, chúng hoàn toàn không có thật và cũng không hề gây ảnh hưởng đến ai nếu người đó có tâm lý vững chắc.

"Nếu không có tâm lý vững chắc thì sẽ làm sao ?"

"Sẽ nổ đó."

Manila chỉ vào thái dương của mình rồi nói lời nói đó, hóa ra là tấn công tâm lý sao ? Manila sau khi nói xong thì kề sát lại thì thầm vào tai của Mikey.

"Hãy giải quyết tình cảm của cậu thật tốt vào đi, bọn họ điên cuồng lắm đấy."

"Ý anh là gì ?"

Mikey nhíu mày hỏi nhưng Manila không chỉ không giải thích mà còn trêu chọc.

"Nếu cậu không cẩn thận thì sẽ bị bắt lại đó nha.... mà phải rồi, cậu muốn nhìn thấy bọn người Phạm Thiên bị chỉnh chứ ? Tôi sẽ rất vui nếu bản thân được ra tay chỉnh đốn lũ người đó đấy."

Ồ ? Cứ tự nhiên đi vì dù sao em cũng chả có hứng để đi quan tâm lũ người đã gây ra đau khổ cho em.

Tuyệt tình thật đấy, Manila tặc lưỡi rồi nhìn những người còn lại của Touman đã hoàn thành mô hình, y đi lại và nhìn mô hình trước mắt. Đó là một khu vườn rất xinh đẹp với một đứa trẻ đang ngồi bện vòng hoa, Manila vuốt ve nó rồi sau đó nói lời chúc mừng đến bọn họ.

"Các bạn sẽ rời khỏi đây sau ít phút nữa và sẽ trở về nơi trước khi các bạn đã đến đây, một lần nữa tôi xin chúc mừng các bạn vì đã vượt qua trò chơi tàn khốc này."

Manila ưu nhã cúi người chào bọn họ rồi sau đó tan biến vào không khí, các thành viên của Touman nhìn không gian hóa thành một màu trắng tinh rồi sau đó lại nhìn Mikey.

Em mỉm cười với bọn họ rồi nói lời cảm ơn vì đã chiếu cố em suốt nửa năm qua, Shinichirou đi đến ôm em rồi dặn em hãy về nhà nếu có thể.

"Anh và Ema sẽ chờ em về nhà ăn cơm cho nên hãy về mọi lúc em muốn nhé."

Mikey mỉm cười tựa vào bả vai anh rồi gật đầu, em nhất định sẽ trở về với bọn họ mà.

Khi em mở mắt ra một lần nữa thì hơi ấm của Shinichirou đã biến mất, trước mắt em bây giờ chính là khoảng trời rộng mênh mông của thảo nguyên Lese.

South nhìn người mình tâm niệm cuối cùng đã trở về thì liền chạy đến ôm em từ đằng sau, gã đàn ông với dáng người to lớn ấy chầm chậm nói.

"Chào mừng cậu trở về nhà, Mikey."

Em ngước đầu lên rồi sau đó xoay người, trên đôi môi hồng phớt ấy là nụ cười nhẹ nhàng và ôn nhu.

"Tôi đã về rồi đây."

~•~

Manila bón hành cho Phạm Thiên, mọi người đã hiểu cơ chế năng lực của Manila chưa ?

Có ai muốn thiết kế thế giới mà các thành viên của Phạm thiên phải trải qua không ?