(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 120




Mikey ôm Ema một hồi lâu mới nhận ra là bản thân đang đi chân trần, Ema nhìn những đầu ngón chân đỏ lên vì lạnh của em rồi đứng dậy kêu em mau đi vào phòng nghỉ ngơi, Mikey ngoan ngoãn làm theo lời cô rồi gặp Inui đang đứng dựa lưng vào tường.

"Mikey ?"

Mikey khi nhìn thấy Inui tự nhiên lại nắm lấy tay áo của Ema và nhờ cô chắn trước mặt mình, Ema ngờ vực nhìn Mikey rồi sau đó nhìn sang Inui và mới hiểu ra mọi chuyện, cô đỡ em lên giường, đắp chăn lên cho em và kêu Inui đi ra ngoài cùng mình, Mikey vì lo lắng cho cô cho nên mới vượt qua được ám ảnh tâm lý nhưng cô biết với người khác thì em vẫn sẽ một mực bài xích.

"Inui này, dù em biết điều này có hơi bất tiện nhưng những sinh vật có thể tiếp cận với Mikey bây giờ đều chỉ có thể là động vật thôi."

Năm xưa để chữa bệnh này cho Mikey thì Wakasa hoặc Benkei cũng chỉ có thể ở dạng báo trắng hoặc gấu xám để đi đưa rước và bảo vệ Mikey mà thôi, Mikey lúc đó rất sợ hãi việc Shinichirou đến gần mình và sẽ luôn căng thẳng khi nhận ra sự hiện diện của anh.

Inui gật đầu hóa hình, một con bạch hươu xinh đẹp với chiếc gạc lớn màu vàng kim rất chói mắt xuất hiện trước mặt cô và Senju, cô ngơ ngác nhìn rồi sau đó thấy Inui dùng gạc đẩy cửa phòng ra rồi ung dung đi vào.

Nói cho đỡ buồn chứ hồi đó Akane thích nhất là xoa lông của anh đấy, Inui có hơi kiêu ngạo nghĩ rồi đi lại giường bệnh, dùng cái mũi ươn ướt hích nhẹ lên tay của Mikey khiến Mikey nhẹ giật giật người, em xoay người và nhìn thấy một con hươu mặt có sẹo đang nhìn mình.

"...."

Không phải bệnh viện cấm có động vật đi vào hả ? Em kỳ quái nhìn con hươu đó rồi nâng người ngồi dậy, Inui thấy Mikey không có vẻ gì bài xích mình thì nhẹ nhàng dùng mũi của mình chạm nhẹ lên mu bàn tay của em, cái gạc to của anh cũng rất khéo léo né tránh để không làm cho em bị thương.

Em bất ngờ rồi cười khẽ, bàn tay nho nhỏ đặt lên đầu hươu rồi nhẹ nhàng nhu nhu phần lông mịn màng.

"Sao mày vào đây được thế ? Sẽ bị bác sĩ mắng đó."

Bệnh viện tư nhân của Touman thì sẽ không đuổi thú tộc ra đâu, Inui híp mắt nghĩ rồi nhẹ nhàng kéo tay áo của em lại gần mình hơn, anh rất thích Mikey chạm tay lên đầu của mình và thích Mikey nói chuyện với mình nữa.

"Thật là một chú hươu kỳ lạ."

Em mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa cằm của chú hươu nọ, nó đưa lưỡi ra nhẹ liếm lấy tay em rồi sau đó lấy má mình dụi lên đùi của em, em ngồi cạnh giường chơi với chú hươu nọ một hồi thì nghe tiếng cửa phòng bệnh kéo ra, Ema bế theo một chú mèo lông vàng đi vào rồi sau đó cạn lời nhìn Inui ở lốt hươu đã dán sát vào người của Mikey rồi.

Con mèo lông vàng nọ khi thấy Inui chiếm lấy vị trí của mình thì nhảy thẳng khỏi lòng của Ema, nó phốc một cái rồi nằm lì trên đùi của Mikey khiến em bối rối vô cùng, Inui nheo mắt nhìn con mèo đó rồi dùng cái gạc của mình muốn hất con mèo đó đi.

"Meo~~~"

Mikey xoa lông cho chú mèo nọ rồi bảo Inui không được làm thế. Một hươu một mèo nhìn nhau như đang nhìn kẻ thù làm cho Ema dở khóc dở cười. Ban nãy nàng định xuống nhà ăn để lấy cháo lên cho Mikey thì bắt gặp Chifuyu mang một bịch bánh cá đến cho em, cậu ta vừa nghe tin Inui dùng nguyên hình của mình để 'dụ dỗ' (trấn an) Mikey thì cũng vội vàng đưa bánh cho Ema rồi hóa mèo chạy bon bon trên hành lang bệnh viện.

Đùi của Mikey là của cậu ! Tên Inui kia sao dám dành chỗ với cậu chứ ? Ema thở dài đi lại túm lông của Chifuyu lên rồi bảo rằng trước khi cậu muốn gặp Mikey thì phải theo cô đi lấy đồ ăn cho Mikey đã.

Cho nên Mikey không những không biết hai sinh vật này là Chifuyu và Inui mà còn bị chọc cho cười suốt một ngày, dùng phương án này đối với Mikey thật sự là có tác dụng nhỉ, Ema thở phào nghĩ rồi hỏi Mikey có muốn trở về nhà không vì ở nhà nói chung là cũng sẽ thoải mái hơn và lũ người từ các phe phái khác cũng sẽ không có cơ hội làm hại đến em.

Mikey im lặng ôm mèo Chifuyu trong lòng rồi nặng nề lắc đầu, em rất sợ khi phải đối mặt với nhiều người như vậy dù họ không hề có ý đụng chạm vào cơ thể của em, Ema hiểu thế cho nên im lặng nắm lấy tay em rồi nói sơ sơ về tình hình bên ngoài.

"Anh nên theo em về nhà Mikey ạ, bên ngoài bây giờ nguy hiểm lắm."

Nếu là lời của Ema thì em sẽ tin tưởng đó nhưng mà em vẫn cảm thấy rất sợ những người ở thế giới bên ngoài, Chifuyu thấy Mikey chau mày lo lắng thì nhẹ nhàng liếm lên tay em.

Cậu sẽ bảo vệ Mikey, sẽ không để cho Mikey bị thương đâu.

~•~

Thiên giới, Thiên ngục.

Một nữ nhân đầu tóc rũ rượi đang bị treo lên giữa không trung, máu tươi của ả từ đầu chảy xuống mặt đất nhưng mà chẳng một ai có ý định tha thứ hay thả ả ra cả.

Một nữ Thiên Đế cả đời chỉ biết tàn sát và hãm hại người khác như ả bị vậy căn bản là còn quá nhẹ. Manila hờ hững cầm tẩu thuốc của mình rồi phả một hơi nhẹ nhàng vào người của ả khiến ả đau đớn hét lên.

Manila hiện tại đang sử dụng thi hình ảo ảnh lên trên người của ả, không chỉ khiến tâm trí ả bị dày vò mà cả thân thể cũng theo ảo ảnh mà bị thương liên tục. Cách làm này chính là nhân đạo nhất mà Tuyết Liên và Manila nghĩ ra rồi, hiện tại chính là lễ đăng cơ của Tuyết Liên và bọn họ sẽ bằng mọi cách đi kiếm thông tin về ký ức của Mikey thông qua việc liên lạc với các giới khác.

"Ngoan ngoãn khai ra thuốc giải đi tiền nhiệm Thiên Đế."

Manila lạnh lùng nhìn phần thái dương bị đau đến rỉ máu của Kaguya rồi sau đó thu lại phần khói của mình, đôi mắt của ả mở ra và sắc bén nhìn Manila, ả gằn giọng và bảo rằng sẽ không bao giờ giao thuốc giải của Vong Tình Thủy ra đâu.

Ồ, vịt chết vẫn còn cứng miệng quả nhiên là không sai, Manila siết tẩu thuốc trong tay rồi trở về chỗ ngồi của mình, tay y lướt nhẹ lên vành ly rồi sau đó hung ác nhìn Kaguya.

"Vậy để tại hạ đưa ngài đây thử nghiệm 18 tầng địa ngục đi."

Làn khói mờ ảo cuốn lấy thân thể của y, phả vào người của Kaguya và sau đó ả liền rơi vào hôn mê, lúc này ngoài cửa cũng có một người trang phục cao quý đi vào.

"Ả ta khai ra chưa ?"

Manila mở mắt nhìn Tuyết Liên một thân thuần trắng kia rồi lắc đầu bảo rằng Kaguya vẫn không chịu khai, Thiên Đế chân chính nhẹ nhíu mày rồi chậm rãi đi đến nhìn Kaguya, Manila cảm thán khí chất của Tuyết Liên khi làm Thiên Đế quả thật là quá khác biệt.

Nghiêm nghị hơn, lạnh lùng hơn, kiều diễm hơn và cũng sắc bén hơn trước rất nhiều đến cả việc cậu phẫn nộ cũng hoàn toàn chẳng thể nhìn ra được. Tuyết Liên nhìn ả nhíu mày lại thì đi đến bên cạnh Manila truyền cho y một chút linh lực.

"Sao tự nhiên lại làm vậy ?"

"Khiến cho ảo ảnh chân thật một chút đi, chỉ cần đầu óc của ả nổ tung thì ả sẽ phải van xin thôi."

Tuyết Liên căm hận nói, năm đó Kaguya đối xử với y còn tàn độc hơn hôm nay nhiều. Để đạp đổ cậu xuống Kaguya không chỉ ép duyên cậu mà còn điều khiển để cậu phải tự tay tán hồn người mà cậu yêu nhất, ả nói rằng chỉ khi nào cậu giết được ái nhân thì cậu mới có tư cách so sánh với ả.

Một con ả đáng tởm như vậy mà biết yêu là gì sao ? Tuyết Liên nghĩ đến bộ dáng của ái nhân khi bị mình tán hồn mà chỉ hận không thể xiên chết con ả này.

Kết quả là sau khi bị tăng cấp độ ảo ảnh hơn thì cô ả chịu không được mà hộc máu ra, Manila thu lại khói, Kaguya mở mắt ra và nheo mắt nhìn bộ dáng của Tuyết Liên, cậu thấy ả ta đã tỉnh rồi thì đi đến nhàn nhạt hỏi.

"Đọc bức thư đó chưa ?"

"Dù ngươi có phụ thần bênh vực thì sao chứ ? Bổn tọa vẫn chính là huyết mạch chân chính của Thiên gia !"

Kaguya không phục, thuở ả mới sinh ra trên Thiên giới không hề nảy sinh ra dị tượng mà bầu trời chỉ sáng hơn bình thường, phụ mẫu ả là Đế Hậu rất yêu thương và cưng chiều ả cho đến một ngày nọ trời sinh dị tượng.

Tuyết rơi khắp ngũ giới suốt một năm ròng, cựu Tuyết thần dù có dùng thần lệnh để ngăn cho tuyết rơi thì cũng không thể ngăn lại được. Tuyết rơi liên tục như vậy cho đến ngày 20/8, một ngày hè, Tuyết Liên giáng sinh.

Tuyết Liên vừa giáng sinh thì tuyết rơi triền miên phút chốc hóa thành bão tố càn quét và đóng băng toàn bộ mọi vũ khí cũng như trận chiến của ngũ giới. Hỏa thần Shinichirou cũng vì thế mà thuận lợi chém đầu ma tôn và đem lại thắng lợi cho Thiên giới.

Khoảnh khắc đó tiên Đế Hậu liền biết rằng Thiên giới đã đến lúc phải chuyển đổi chủ mới rồi, họ đi đến nơi mà Tuyết Liên giáng sinh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyết Liên rồi quyết định thu nhận cậu làm nghĩa tử của mình. Tuyết Liên từ đó đã trở thành đứa trẻ được yêu thương nhất Thiên giới.

Cậu chiếm hết mọi sự quan tâm của mọi người thế nhưng lại chưa từng vì điều đó mà gây khó dễ hay đối xử tệ bạc với Kaguya mà ngược lại đối với Kaguya Tuyết Liên lúc nào cũng cưng chiều và cho ả những thứ tốt nhất, thế nhưng ả vẫn chẳng thể ngừng ghen tị trước cảnh tượng Tuyết Liên nhỏ tuổi sử dụng năng lực của mình và điều khiển tuyết rơi khắp ngũ giới.

Tại sao Tuyết Liên lại đặc biệt đến vậy ? Tại sao người đứng ở vị trí đó lại không phải là ả ?

"Phụ thần nói gì cơ ?"

Phụ thần lâm bệnh nặng và kêu Tuyết Liên đến chăm sóc cho ông, Kaguya nhìn bộ dáng chăm chú chăm sóc phụ thân mình của Tuyết Liên mà trong lòng tràn đầy ghen tị. Tiên đế nhìn con gái của mình đang đứng đó thì vỗ vỗ tay của Tuyết Liên và kêu cậu đi ra ngoài.

Phụ thần nói muốn ả đi đến Quang đảo và trở thành lãnh chúa ở đó, ả không muốn cho nên đã đánh cho Tuyết Liên bị thương thật nặng rồi sau đó vu oan cho cậu cấu kết với Ma Yêu hai giới phản bội Thiên giới khiến cho cậu phải tự mình đi lịch kiếp để minh oan cho bản thân.

Chưa dừng lại ở đó Kaguya đã lợi dụng lúc Inui không ở trong phủ mà tự tiện dắt tơ duyên cho Tuyết Liên khiến Tuyết Liên yêu say đắm một nhân loại đến mức khi trở về Thiên giới cũng muốn phế bỏ thần tịch để cùng sống cùng chết với người đó.

Muốn phế bỏ thần tịch, phản bội Thiên giới cùng với hành động của cậu đã khiến lòng nghi ngờ của mọi người nảy sinh, Kaguya sau màn mỉm cười tàn độc rồi điều khiển Tuyết Liên tự tay tán hồn ái nhân của mình khiến cho cậu nổi điên lên mà xông vào tẩm thất của ả để ám sát ả.

Tuyết Liên bị bắt lại và bị hai người anh trai của mình tra khảo, Tuyết Liên lúc này đã chết tâm cho nên nhận hết mọi tội lỗi về mình, bị thụ hình lóc xương rút cốt xong cậu cũng liền lao vào Thiên Phạt Đài để tự sát.

Mẫu thần của cậu vì không muốn con mình chết oan ức cho nên đã dùng nguyên thần của mình nuôi dưỡng tàn hồn của Tuyết Liên và cho cậu được tái sinh một lần nữa, sau khi tái sinh Tuyết Liên ngây ngây ngốc ngốc sống cùng với anh em Haitani suốt mấy ngàn năm rồi sau đó bị Kaguya phát hiện, ả tiếp tục ra tay dồn cậu vào đường chết nhưng Tuyết Liên quyết định là cứng đối cứng với ả, khiến ả phải chịu đau đớn gấp bội rồi xé mặt cắt đứt quan hệ với Hỏa thần và Lôi thần cũng như toàn bộ Thiên giới.

Kết quả là chọc cho Hỏa thần và Lôi thần nghi ngờ, hai người họ đi điều tra sau đó thì nhận ra ả chính là người đứng sau mọi việc, ghi thù đã sớm không phải là ngày một ngày hai.

Tựa như mọi thứ đều vì cảm xúc của Tuyết Liên mà thay đổi vậy, Kaguya hằn học nhìn Tuyết Liên, ả nhất định sẽ không giao ra thuốc giải cho nghiệt chủng có bộ dáng giống với Tuyết Liên đâu. Ả muốn Tuyết Liên phải thân bại danh liệt và phải bị mất đi cái gọi là ái nhân chân chính.

"Ngươi căm thù bổn tọa nhưng bổn tọa từ trước đến giờ vẫn luôn xem ngươi là em gái của mình."

Kaguya trợn mắt nhìn đóa hoa bằng băng do Tuyết Liên tạo ra, chiêu này sẽ lấy mạng của ả ngay tức khắc nhưng như vậy thì đã làm sao nào ?

"Ngươi biết không, bổn tọa ngay từ nhỏ đã tự hỏi rằng bản thân nếu không làm Thiên Đế thì sẽ làm gì."

"Cho nên cả đời này ta đã đi đến nhiều nơi và kết bạn với nhiều người thế nhưng ngươi lại không cho điều đó được phép xảy ra."

"Ta mất đi người ta yêu mà ngươi thì mất đi quyền lực của mình, rốt cục là giữa ta và ngươi ai mới là người đau hơn ?"

"Kaguya, ta và muội thật sự không thể quay về thuở nhỏ nữa rồi."

Kaguya ngơ ngác nhìn Tuyết Liên rơi nước mắt, ả chưa bao giờ nhìn thấy Tuyết Liên rơi nước mắt cả thế nhưnh bây giờ cậu lại đang khóc sao ? Tuyết Liên chạm lên mặt của Kaguya rồi sau đó nhẹ nhàng nói.

"Tạm biệt, Kaguya."

Đóa hoa kia được đặt trong ngực ả, nó bao lấy nguyên thần của ả rồi sau đó vỡ vụn ra, Kaguya trợn mắt hét lớn rồi sau đó gục xuống. Tuyết Liên đỡ lấy thân thể đã lạnh của Kaguya rồi bảo Manila đưa Mộng Trùng cho mình.

Cậu sẽ cứu Mikey dù đó có là phương pháp cực đoan nhất. Chỉ cần người còn sống thì vẫn còn phương án để cứu chữa, không như cậu, vĩnh viễn mất đi người mình yêu và không thể nảy sinh ra tình cảm gì với người khác nữa.

Manila nhìn Tuyết Liên rồi nhắm mắt đi ra ngoài, y cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì ít ra còn có thể nảy sinh tình cảm với người khác nhưng Tuyết Liên thì vĩnh viễn sẽ không sinh ra tình cảm với ai khác nữa. Thật đau lòng làm sao.

~•~

Dành cho mấy bạn nghĩ mình buff Mikey quá đà: "Bias mình cưng kệ mình, mấy bạn nghĩ gì mình kệ mấy bạn, huống chi mình không vì buff lố mà phá cốt truyện là được nhé."

À mà dù mình có buff thì Mikey vẫn yếu khi đấu với nhiều thứ nhé :)

À và kết cục của Tuyết Liên là BE nhé. Với lại dạo này thời gian ra truyện càng lúc càng dài là do tui gõ một lúc nhiều bản thảo nha ;-;