(AllMikey) Máu, Dị Năng Và Em

Chương 115




Sau khi tỉnh lại từ Mộng Cảnh Mikey nhận ra bản thân đang ở trong một căn lều nhỏ, nhìn bài trí của nó em có thể nhận ra được bản thân đang ở trong lều do chính mình tạo ra. Xem ra Manila đã đưa em đến đây ngay sau khi nhiệm vụ bắt đầu nhỉ ?

Em bắt đầu thả bọ ra và nhận ra bản thân đang ở một ngôi làng ven biển.

Ven biển....

Đầu em bỗng hơi nhức lên, em lắc đầu sau đó đứng dậy và đi ra khỏi lều, hít một hơi thật nhiều không khí khiến đầu óc của em được thả lỏng ra, nhưng bất ngờ thay ở cổ tay em lại có những tiếng leng keng khá kỳ lạ, em nâng cổ tay của mình lên và nhận ra chúng có điều khá là kỳ lạ. Một chiếc lắc tay tinh xảo cùng với một chiếc vòng tay cẩm thạch màu đỏ khiến em vừa quen mà vừa lạ.

Thế nhưng bản thân lại chẳng nhớ ra được điều gì liên quan đến những chiếc vòng tay này, Mikey trầm mặc sau đó nâng người đứng dậy, em nghĩ em cần đi ra ngoài bây giờ và nên xác định nơi mình muốn đến ngay.

Ở ngôi làng ven biển ngày hôm nay có một người đàn ông tóc đỏ ghé thăm, anh ta toàn thân rách rưới và xơ xác khiến bất kỳ ai nhìn qua cũng bất giác né ra. Anh bóp bóp trán rồi sau đó ghé vào một cửa hàng trang phục để mua đồ mới cho mình.

"Xin lỗi, tôi có thể mua một bộ đồ không ?"

Giọng nói quen thuộc ấy khiến Mikey bất giác quay lại nhìn, đó là một người đàn ông có vẻ ngoài rất tàn tạ, râu ria lún phún cùng với bộ dạng hốc hác khiến cho tim em đau nhói lên, nó đang kêu gào em hãy đi ra trước mặt người đàn ông ấy để trao cho anh ta một cái hôn và cái ôm nồng nhiệt nhưng lý trí lại bảo rằng em và người kia chỉ là một người lạ mà thôi.

Mà người kia khi thấy em trong mắt cũng không nhảy lên được một tia cảm xúc vì anh ta cũng đã mất trí nhớ từ 2 năm trước rồi. Mikey nhìn người đàn ông nọ đi qua mình rồi đột ngột rơi nước mắt.

"Quý khách ?"

Nhân viên lo lắng nhìn em, em lắc đầu mỉm cười với người nọ rồi mau thanh toán tiền mua đồ của mình. Sau khi mang túi đồ ra khỏi cửa hàng rồi Mikey liền lau nước mắt của mình thế nhưng càng lau thì nước mắt lại ra càng nhiều và nó không chịu chấm dứt.

"Mày bị cái gì vậy hả Mikey ?"

Em tự mắng mình, dựa người vào tường rồi trượt người xuống đất, em muốn nhớ ra người đàn ông ban nãy là ai, muốn biết người đó có quan hệ gì với mình mà sao trái tim khi thấy anh ta lại đau nhói không thôi. Càng nghĩ, đầu và tim lại nhức cho nên khi có người đến gần em cũng chẳng thể nào nhận ra.

"Hở, sao mày lại ở đây và khóc vậy Mikey ?"

Cái quả giọng nghe là muốn đấm này thì chỉ có thể là của gã tử thần mà thôi, Mikey nhíu mày thì gã ta sau đó thì dứt khoát giả điếc mà gục mặt lên cánh tay của mình. Hanma gãi gãi đầu rồi ngồi xổm trước mặt của em, tay gã còn làm hành động đuổi đám đàn em đi khiến tụi nó hoang mang vô cùng.

"Mày cút đi, tao không muốn nói chuyện đâu."

Hm, cách nói chuyện này có hơi là lạ nhỉ ? Mikey lúc trước ăn nói nhẹ nhàng và đáng yêu hơn mà ta, Hanma vừa nghe em đuổi đi xong thì đã nhận ra có chuyện không ổn xảy ra với em rồi, gã nghĩ nghĩ rồi hỏi em rằng em có nhớ cái làng này không.

Em lắc đầu và ngay lập tức cả người liền bị xốc lên. Em ngớ người nằm trên vai Hanma rồi sau đó mới nhận ra bản thân vậy mà lại bị bắt cóc !

Em bắt đầu giãy dụa và bị Hanma uy hiếp, gã bảo em mà không ngoan là sẽ mang em đi làm cá nướng gói giấy bạc luôn với cái giọng nghiêm túc rất hiếm hoi, em xìu hai chân xuống rồi thấy Hanma bế em đến một cái ngọn hải đăng mới toanh nào đó rất lạ. Hanma bế em đến cửa tháp rồi rung sợi dây ở cửa khiến chuông cửa trên phòng vang lên.

Lão Luke vội chạy xuống bất chấp cái thân thể phát tướng và già cỗi của mình. Hanma nghe tiếng chạy bên trong thì thả Mikey nằm trên vai mình xuống, Mikey kéo tay gã qua rồi giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt gã một cái, gã nhanh tay chụp lại kịp cho nên khuôn mặt của gã mới không bị em đấm dính.

"Mày bình tĩnh chút đi Mikey, tao không có ý muốn hại mày."

Đùa chứ ai mà lại đi chọc ghẹo crush của mình bao giờ ? Hanma chẹp lưỡi nghĩ rồi cùng với em đứng đợi, nhỡ như Mikey nhớ lão Luke thì em ban nãy chắc chắn là đang đùa gã nhưng nếu em không nhớ thì việc nãy sẽ căng lắm đó.

Lão Luke mở cửa ra rồi đưa đôi mắt đã hơi kèm nhèm của mình mà nhìn hai người trước mắt mình, lão kinh ngạc nhìn Mikey rồi kéo em lại gần mình, giọng lão đầy kinh ngạc lẫn vui mừng khiến cho em vô cùng khó hiểu, em đã từng đến đây thật sao ? Hanma thấy em lộ ra vẻ mặt hoang mang thì kéo em lại với mình rồi che miệng em lại, lão Luke lo lắng nhìn Hanma sau đó nghe gã nói rằng bản thân và Mikey có việc bận rồi cho nên chút nữa sẽ đến gặp mặt ông sau.

Lão Luke còn muốn giữ Mikey lại nhưng Hanma di chuyển rất nhanh, gã kéo em chạy đến một nơi khác rồi quay lại nhìn em, em thật sự đã mất trí nhớ rồi à ?

"Mikey, mày không nhớ ngôi làng này sao ? Mày đã ở đây suốt hai năm trời đấy."

Hai năm trời ? Em nhíu mày đỡ lấy đầu của mình rồi khuỵu người xuống đất, Hanma nhíu mày đỡ lấy em rồi nghe em rên rỉ, đúng như lời của Hanma nói đấy, em có cảm giác là mình đang chuẩn bị nhớ lại về cái làng chài này thế nhưng đầu óc em bây giờ đều loạn lên tựa như một mớ bong bóng  hỗn loạn rồi.

"Mikey !"

Nó hỗn loạn và dày đặc sau đó em liền ngất đi ngay trong vòng tay của Hanma. Bóng dáng của người đàn ông ban sáng em đã nhớ lại rồi thế nhưng vì cú sốc quá bất ngờ cho nên em đã ngất đi, Hanma rối rắm ôm em lên rồi quyết định đưa em về nhà của mình với Kisaki.

Kisaki vừa mới trở về từ chuyến công tác dài ngày thì bắt gặp tên trợ lý đang bế một người có mái tóc màu bạch kim vào trong phòng, hắn đi lại nhìn thử người đó thì kinh ngạc, tại sao Mikey ở đây mà hắn lại không hề hay biết chứ ? Hanma nhún vai rồi bế em đi lên phòng ngủ.

"Không ổn rồi Kisaki, Mikey nó mất trí nhớ rồi."

"... Sao giờ mày mới bế nó về ?"

Tao chỉ là muốn xác định là nó có mất trí nhớ thật hay không thôi, Hanma rút một điếu thuốc ra châm lên, gã hỏi Kisaki là muốn làm một điếu không thì Kisaki lắc đầu bảo không cần. Hắn nhìn Mikey đang nằm trên giường ngủ, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng thì liền lấy khăn mát thấm thấm cho em.

Sao cứ lần nào đưa em từ tháp hải đăng về đây thì em cũng bị ngất vậy, Kisaki tặc lưỡi rồi cùng với Hanma chăm sóc cho em cả đêm. Trong giấc mơ của em đêm đó em chỉ mơ thấy rằng mình đang ở ngôi làng của thú tộc, được Ivor chỉ cách khiêu vũ, được lũ trẻ chỉ chơi trò chơi, được các dân làng cổ vũ, cắt thịt cho ăn và còn nhớ lại bản thân đã hứa sẽ tỏ tình với anh nữa.

Kisaki nắm chặt tay của em mà nhìn em đang chau mày lặp đi lặp lại một cái tên lạ lẫm, em liên tục nhắc đến cái người tên Ivor và mỗi lần em nhắc đến là sự khó chịu bên trong người Kisaki lại tăng thêm.

Sau lần thất bại nặng nề ở biến cố Kantou Kisaki nhận ra rằng tình cảm là thứ không thể ép buộc, nói đúng hơn là hắn nhận ra quá trễ cho nên mới đưa bản thân vào đường cùng, nếu như lúc đó Mikey không chữa trị cho hắn và cho hắn một cơ hội thì hắn làm sao có thể nhận ra giá trị của mình ?

Hắn không thể chỉ sống vì tình yêu, bất chấp vì tình yêu được, Kisaki siết chặt tay của em lại rồi nâng nó lên. Mikey cho hắn một cơ hội được sống và làm lại từ đầu, hắn nhận ra rằng bản thân thật sự rất muốn làm bạn và sánh vai bên cạnh em như là một người bạn đời đầy tiềm năng.

Nực cười thật đấy, cứ ngỡ là bản thân đã buông bỏ được Tachibana Hinata rồi thì duyên phận giữa hắn và em sẽ chấm dứt nhưng hắn sai rồi, hắn nhẽ ra phải hận em và những người khác ở Touman mới đúng nhưng khi nghe tin Touman tan rã còn em thì biến mất là tim của tên hề này lại nhói đau lên.

Lẽ ra hắn phải vui với kết quả này mới đúng, ấy vậy mà cứ mỗi lần nhớ đến bóng lưng cô độc ở đền Musashi của em là Kisaki lại muốn đi thẳng về thành phố ấy mà nắm lấy vai của em, truy hỏi em vì sao lại làm vậy nhưng rồi một ngảy nọ em xuất hiện ở làng chài này và một lần nữa gặp gỡ hắn cùng Hanma.

Ở em lúc ấy ngoại trừ sự cô độc, trống rỗng ra thì trong đôi mắt ấy còn là sự vụn vỡ khi thất tình, một Mikey như vậy hoàn toàn làm cho Kisaki ngỡ ngàng, hắn không ngờ rằng bản thân em lại có một ngày đi yêu và tương tư người khác.

Rồi mỗi khi nghe Hanma dùng thái độ khó chịu khi nhắc về khuôn mặt tương tư của Mikey thì Kisaki lại càng cảm thấy phẫn nộ và tức tối. Lúc trước không phải em bảo rằng cố chấp với một người yêu mình là không tốt sao ? Sao bây giờ chính em lại rơi vào lưới tình với một gã vô tâm rồi ?

Cho nên gã mới đè nén sự tàn bạo trong xương tủy của mình xuống để diễn kịch với em, hắn muốn tỏ ra cho em thấy là mình đã thay đổi nhưng bên trong lại âm thầm cắt đứt liên lạc giữa lão Luke và vương quốc nhân ngư để cho Leo không tài nào liên lạc với em được. Ấy vậy mà giờ lại lòi đâu ra một tên tên là Ivor thì có chết không chứ.

Mà hắn cũng nghĩ là tình địch của mình chỉ ít ỏi như vậy đâu, hắn đã đi công tác suốt 1 năm trời rồi và cũng có cơ hội để tìm hiểu sơ sơ về Vòng xoáy đen.

Như đã nói trước đó thì Vòng xoáy đen bắt đầu từ việc Touman bất ngờ trở thành chủ nhân hợp pháp của thảo nguyên Lese, tiếp đến là Phạm Thiên công khai ký kết liên minh với nhân ngư tộc và nhà Shiba ký kết hiệp ước độc quyền buôn bán với làng thú tộc ở Sa Mạc Lunar.

Để đối chọi lại thì Chính phủ đã bắt tay với nhà Shinomiya để truy lùng những người có liên quan đến vụ việc này trong đó người bị truy lùng gắt gao, bí mật nhất chính là Mikey. Đơn giản thôi, người gián tiếp gây ra sự hỗn loạn này chính là Mikey mà.

Em chính là người dẫn dắt cho nhân ngư tộc gặp gỡ Kurokawa, em chính là người tham gia vào trò chơi quyết định chủ nhân của thảo nguyên Lese, em chính là người đã thay đổi ý định tiếp xúc với người ngoài của thú tộc. Cho nên em chính là sự tồn tại gây ra ảnh hưởng nhất trong vòng xoáy này.

Ấy vậy mà Mikey bây giờ lại mất trí nhớ, Kisaki nửa vui mừng nửa lo lắng mà nắm chặt tay em hơn, hắn không mong muốn em bị cuốn vào cái vòng xoáy kia cho nên nếu em mất trí nhớ thật thì mọi việc sẽ trở nên rất dễ dàng. Em không cần phải gồng mình lên để gánh vác mọi thứ, không cần phải lo toan về an nguy của mọi người nữa.

Em sẽ được an toàn ở làng chài nhỏ bé này dưới sự bảo hộ tuyệt đối của Kisaki và Hanma.

~•~

Cùng lúc đó trên Thiên giới.

Hỏa thần Shinichirou ngơ người nhìn Tuyết Liên một thân nhuốm máu đứng trong mảnh sân trước Thiên Thảo cung của Thiên Đế Kaguya.

Kaguya run rẩy nắm lấy bàn tay của Tuyết Liên, cậu siết bàn tay bóp cổ Kaguya của mình lại rồi gằn giọng.

"Mi dám đút cho Mikey Vong Tình Thủy ?????"

"Manjirou, đệ đang làm gì vậy !? Mau thả bệ hạ xuống !"

Tuyết Liên lạnh mắt nhìn Hỏa thần sau đó Thiên Đế Kaguya liền hộc máu. Tuyết Liên vậy mà dám dùng Băng Liên lên người của ả ?

"Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết một cách dễ dàng như thế đâu."

Nói rồi cậu lấy một cuộn giấy ra rồi dùng miệng tháo gỡ sợi dây cột trên đó xuống, tờ giấy rất nhanh được thả ra và ấn tỷ màu đỏ chói trên đó khiến Shinichirou quỳ xuống đất. Tuyết Liên ném ả ta xuống đất rồi đọc chiếu thư trên tay.

Giọng đọc của cậu rất bình thản nhưng từng lời lại chẳng khác gì án tử với Kaguya cả.

"Tuyết thần Manjirou, thống nhất ngũ giới, là hiền tài vô song, trên thuận dưới hòa, xứng đáng kế vị, nay bổn tọa thoái vị, quyết định truyền ngôi !"

Shinichirou hô to Thiên Đế vạn tuế rồi im lặng quỳ dưới đất, Tuyết Liên cất đi chiếu thư rồi quay sang nhìn Kaguya, cậu vốn dĩ không thích vị trí Thiên Đế này cho nên vẫn luôn từ chối rồi nhưng Kaguya vẫn không biết điều mà liên tục gây khó dễ với cậu.

"Truyền ý chỉ của bổn tọa, bắt giữ phạm nhân Kaguya, áp giải vào Thiên ngục chờ ngày xét xử !"

"Tuân lệnh !"

Kaguya không dám tin mà gào thét lên bảo rằng Tuyết Liên làm giả chiếu thư, cậu nhìn Kaguya đầy khinh miệt rồi đi lại đưa cho ả một bức chiếu thư khác.

"Xem cho rõ từng chữ một rồi hãy đưa ra quyết định, bổn tọa ngày khác sẽ đến kiếm ngươi. Nếu như lúc đó bổn tọa vẫn không thể kiếm được thuốc giải thì ngươi chết chắc !"

Kaguya sau đó liền bị người kéo đi, Tuyết Liên hừ giọng nhìn Shinichirou rồi lướt qua người của gã ta.

Thiên giới đúng là nơi dơ bẩn nhất trần đời mà. Hi vọng là cậu sẽ kiếm được thuốc giải của Vong Tình Thủy cho Mikey trước khi mọi việc quá muộn.

~•~

Vong Tình Thủy: xóa đi vĩnh viễn ký ức của người đó về ái nhân, nếu như chấp niệm quá nặng sẽ khiến người dùng tổn hại đến gân cốt thậm chí là mất luôn khả năng nhận thức mà trở thành người thực vật.

Là loại độc vô cùng nguy hiểm được pha trộn giữa nước sông Vong Xuyên, Hoa bỉ ngạn và máu của thượng thần, Tuyết Liên đã từng uống thử để quên đi một người và bị tổn hại 1000 năm linh lực.