[Allkook] Em Là Để Chúng Tôi Yêu Thương

Chương 77




- Này! Có chuyện gì à?

Tae nghiêng đầu nhìn Yoongi, vẻ mặt thờ ơ, lười nhác nói.

- Lão trốn rồi.

Ngồi xuống chiếc ghế đệm, Yoongi vứt chiếc thoại sang một bên, âm trầm trả lời.

Khốn kiếp! Sử dụng chiêu trò cỏn con đó để qua mắt bọn anh. Đó còn không phải là xem thường đi? Dù gì cũng đã ngoài năm mươi, ít cũng phải có tí kinh nghiệm, hiểu sự đời chứ?

- Lão nghĩ có thể che mắt được tao. Gửi video đến nhà rồi trốn thoát.

Ngáp dài, đây cũng không phải chuyện lớn gì, với thân thế của lão, chắc chắn sẽ có người nhận ra, đến lúc đó chỉ cần đăng tin truy nã như bọn cốm là được. Thế nhưng tuyệt đối không thể tha cho ông ta. Gieo nhân ắt gặp quả, đó là thứ lão phải gánh chịu.

- Đừng bực, chuyện đó có thể lo được. - Jimin trấn an anh, Tae và bọn còn lại cũng gật đầu đồng tình.

Đúng vậy, quan trọng hơn bây giờ vẫn là tên trùm ẩn danh kia.

- Em vừa đột nhập vào một mạng lưới khá lạ lẫm. Dựa trên cái tên Kim DongWan anh đưa thì ở Google có một vài kết quả, điều em để ý là trong số những cái tên ở màn hình, chỉ có mỗi một tên là thông tin rất ít, chưa đến nữa dòng. Đoán không sai, trang wed này là nơi cất giấu toàn bộ thông tin cá nhân của nhân viên, kế hoạch sắp tới của nơi ông ta làm việc. Nó không được công khai, chỉ có người thân cận với ông ta, hoặc người có password mới có thể vào.

Nhai miếng snack được ChaeRin đút, cậu hồ hởi mà nêu những gì mình vừa tìm thấy.

Lập tức thu hút được sự chú ý của bảy gã đàn ông kia. Họ không nói gì, chỉ đi đến chỗ cậu ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình laptop.

- Giỏi lắm, em tiếp tục đi. - Jiyong cất tiếng khen ngợi. Không hổ là em trai anh.

- Kim Dongwan. Sinh ngày 1-4. Nghề nghiệp chính: Buôn bán Heroin. Có tất cả trên năm mươi địa bàn lớn nhỏ trên London và một số nước khác. Hiện tại đang độc thân. Được mệnh danh là ông trùm ma túy nhờ số tài sản khổng lồ do buôn ma túy mà có.

- Đó là tất cả rồi đấy.

JungKook đóng laptop, chuyển mắt sang màn hình TV, tay với lấy chiếc điều khiển bấm tùy thích.

- Nhóc con lười biếng này. - ChaeRin kẹp cổ, tay vo thành đấm, dùng sức xoa mạnh đầu cậu.

- Khụ...khụ. Ngộp thở, thì đó là những gì nó ghi. Em chỉ làm tròn bổn phận thôi mà. Buông em ra.

Quấn lấy tay Chaerin, cậu ho sặc sụa.

- Mà ông ta không lợi hại như tao nghĩ nhỉ? - Hoseok mắt dường như muốn nhắm tịt lại, hướng Jiyong mà nói.

- Vậy lần này giao cho mày.

- Ầy, đâu được? Để em. - Cậu nhanh tay vùng vẫy khỏi kềm sắt của cô, hùng hổ đứng dậy.

- Không được. - Quần chúng đồng thanh.

- Sao? Em làm được. Không cho em đi. Nhất định em sẽ không thèm nhìn mặt ai nữa đâu. - Cậu giảy nảy như sắp khóc.

Thở dài, Jimin day trán, thật hết chịu nổi với cái tính thất thường này của thiên hạ mà.

- Chỉ một lần này....

- Yeeee. Một lần này.

____________________

Hôm nay là ngày phải thực hành nhiệm vụ được giao. Lẻn vào căn cứ hiện tại của lão, bắt lão phải giao nộp thứ mình muốn. Vì các anh đã nói, lão không hề có thù oán gì với bọn họ nên không trực tiếp ra tay. Chỉ cần có chiếc USB tài liệu về công ty, nộp thứ đó cho cảnh sát là hoàn thành.

Hiện giờ cậu đã ở trong tòa nhà. Ống thông khí luôn luôn là sự lựa chọn của cậu khi lẩn trốn. Đây cũng là một nơi lí tưởng để quan sát tình hình a.

Phía dưới:

- Này, nghe nói lão đại vừa thành công thêm một vụ nữa đấy. Hẳn là tiền lương hôm nay sẽ tăng mày nhỉ?!

- Đúng vậy, lão nhà ta rất giỏi a. Biết bao nhiêu vụ như vậy mà vẫn chưa bị bắt.

- Dễ sao? Mày thấy văn phòng của lão nếu là người lạ phải mất tận một tiếng đồng hồ để tìm ra ấy. Gì mà đặt tận lầu cuối.

- Đến giờ thay ca rồi, chìa khóa này, mày giữ đi.

”Cộp”

- Ai?

Hai tên gác cửa giật mình, chưa kịp xoay lại đã thấy đầu óc choáng váng, mắt khép hờ rồi từ từ nhắm lại.

Cậu nhanh tay tiêm một mũi thuốc mê vào cổ bọn chúng, lấy chìa khóa rồi chạy lên tầng cuối.

”Ting”

Thang máy dừng ở lầu 30. Rón rén, cậu bước ra ngoài và bắt đầu lục soát. Bây giờ tầm 22:00' nên toàn bộ đèn được tắt hết. Bóng tối giúp cậu dễ ẩn náu hơn.

Không chần chừ, cậu đi hết từ căn phòng này đến căn phòng khác.

- Tối quá. Chẳng thấy rõ thứ gì cả, ngay cả tên phòng cũng vậy.

Chỉ còn cách duy nhất là cắm chìa vào ô khóa của từng cửa. Cậu thề là đến bây giờ mới hiểu rõ lợi ích của chiếc đèn pin khi nãy cậu “lỡ tay” quẳng ở nhà.

”Cạch”

- Được rồi.

Cánh cửa cuối cùng của dãy được mở ra, cậu vui vẻ cười tít mắt. Đẩy nhẹ cửa bước vào, đột nhiên thân thể cậu đông cứng.

- Đến rồi à?

_________________

=]] Perfect number ((: