Còn 30 phút nữa mới vào học nên Kuroko định sẽ đi gặp cô giáo và nói rõ mọi việc. Nào ngờ Aomine và Kise đã nhanh miệng hơn cô bé. Hai tên này đã thông báo cho cả lớp biết và khi Kuroko bước vào lớp, lũ con trai chảy máu mũi đồng loạt vì sự đáng yêu khó cưỡng còn con gái thì đỏ mặt.
- Anou... Mọi người ổn chứ ạ? - Giọng nói trong veo như tiếng đàn vang lên khiến không chỉ con trai mà cả con gái cũng đỏ mặt hết, đầu bốc khói.
- Kuroko - chan, cậu đáng yêu quá đi! - Một cô bạn cùng lớp tiến đến véo má cô
- Không thể tin được cậu từng là con trai đấy! - Một cô bạn nữa tiến đến.
- Đúng đó. - Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán. Kuroko tia ánh mắt hình viên đạn đến chỗ hai tên thủ phạm đang ngồi giả ngây coi như không biết gì.
Bỗng bên ngoài ồn ào hẳn lên. Kuroko ngó đầu ra thì...
- Akashi - sama kìa bọn mày ơi!
- Akashi - sama hôm nay vẫn ngầu quá đi!
Hàng loạt sự bàn tán về Akashi vang lên. Đại Boss kiêm Mama Tổng quản của lũ màu mè xuất hiện trong sự chào đón của tất cả học sinh trong trường. Không chỉ vì anh là con trai của giám đốc một tập đoàn lớn mà còn vì thái độ ôn hòa, dịu dàng của anh đối với mọi người. Akashi bước đến chỗ Kuroko.
- Tetsuya! - Anh cất giọng ấm áp.
- Akashi - kun? - Kuroko ngước lên. Đôi mắt băng lam nhìn thẳng vào mắt anh.
- Nè, cô ta là ai vậy?
- Láo thật! Dám nhìn thẳng vào Akashi - sama như thế!
Giờ thì toàn những lời lẽ cay độc về Kuroko nhưng cô hoàn toàn chả quan tâm. Mọi người cứ ngỡ Akashi sẽ nổi giận vì có người cả gan dám nhìn thẳng mình nhưng không. Anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc băng lam dài của cô.
- Hẹn gặp vào chiều nay, tại câu lạc bộ. - Anh cúi xuống, nói nhỏ vào tai Kuroko. Hơi thở nam tính phả vào tai khiến cô không tự chủ được mà đỏ mặt, nhìn rất đáng yêu. Akashi phải kìm nén bản thân mình lại khi nhìn cái gương mặt ấy nếu không anh đã cắn vào tai cô một phát rồi.
- Vâng, Akashi - kun! - Kuroko bình tĩnh đáp lại. Nhưng tim cứ đập thình thịch mới chết.
- Ya, chào nhé Tetsuya! - Akashi vẫy tay rồi đi mất dạng. Kuroko đứng đần ra.
- Chào... Akashi - kun!
- Ehhhh!!! Kuroko - chan, cậu quen Akashi - sama sao? - Cô bạn vừa véo má cô hỏi.
- Ừm, cùng trong câu lạc bộ mà! - Kuroko bình thản đáp lại.
- Sướng thế!
- Ừm!
-------------- TIME SKIP --------------------
Tan học, Kuroko đến phòng câu lạc bộ theo lời của Akashi.
- Anou, chào buổi chiều ạ, senpai! - Cô nhóc ló đầu vào.
- A, Tetsuya! Vào đi! - Akashi ngoắc tay tỏ ý bảo cô vào. Hiểu ý, Kuroko bỏ giày ra và đi vào trong, đứng cạnh Akashi.
- Senpai, mọi người. Em xin giới thiệu đây là Kuroko Tetsuka, em họ của Kuroko. Hiện tại Kuroko đang có việc không thể đến tập luyện được. Và Tetsuka sẽ là quản lí mới của đội chúng ta! - Akashi nói ra một tràng. Kuroko nhăn mặt. Tetsuka? Có việc không thể đến tập? Akashi - kun, cậu...
- Tetsuka, giới thiệu về bản thân mình đi! - Akashi nhắc.
- Ơ... Vâng! Em là Kuroko Tetsuka, em gái của anh Tetsuya. Từ giờ em sẽ là quản lí của đội. Làm ơn giúp đỡ ạ! - Kuroko cúi đầu. Thanh âm trong trẻo lại vang lên.
- - Thằng nhóc Kuroko có đứa em gái xinh đẹp thế mà không giới thiệu cho các anh. Khi nào nó về phải xử lí mới được! - Vài tiếng bất mãn vang lên khiến Kise, Aomine, Midorima và Momoi phải bụm miệng cười. Murasakibara thì không có quan tâm cho lắm vì anh còn phải xử lí nốt gói snack.
- Được rồi! Giờ mọi người bắt đầu tập đi nào! - Akashi lên tiếng
- Rõ! - Tất cả đồng thanh rồi chạy ra ngoài sân. Akashi quay sang nhìn Kuroko.
- Tetsuya, cậu h... - Chưa kịp nói hết câu thì Kuroko đã giận dỗi bỏ đi mất. Tự dưng chế tên người ta. Thật là ghét mà.
- Tetsuya, sao cậu dám phớt lờ tôi hả? - Akashi nắm lấy cổ tay Kuroko kéo lại. Cô quay lại, môi trề ra trông rất đáng yêu.
- Ai bảo Akashi - kun chế tên tớ. Thà rằng cậu nói cho mọi người có hơn không? - Kuroko nhìn.
- Tetsuka là cái tên hay mà! - Akashi mặt tỉnh bơ.
-... - Kuroko đen mặt, giật tay mình ra rồi bỏ đi. Để lại Akashi với khuôn mặt ngơ ngác. Lũ màu mè kia đã không còn nhịn được cười nữa bèn cười phá lên. Akashi đen mặt quay lại.
- Ryouta, Daiki, Shintaro, Atsushi! Chạy 20 vòng sân cho tớ! - Rồi bỏ đi mất.
- Vâng! - Lũ kia tiu nghỉu đáp lại rồi miễn cưỡng chạy. Một bài học cho tụi nó: Không nên trêu chọc Boss.
Về phần Kuroko, cô đã lấy cặp rồi bỏ về. Tiện thể trên đường ghé đến Maji burger luôn.
- Anou, cho em một Vanilla Shake với ạ! - Kuroko nói với cô bán hàng.
- Của em đây! - Cô bán hàng đưa cho Kuroko. - Em xinh thật đó.
- Cảm ơn chị ạ! - Kuroko đỏ mặt. Chưa ai khen cô nhóc xinh hết. Đang định trả tiền thì...
- Cho em một Vanilla Shake thượng hạng. - Giọng nói quen thuộc vang lên. Kuroko ngước lên.
- Akashi -kun? - Cô bé thắc mắc
- Của em đây! - Cô bán hàng đưa cho Akashi. Kuroko nhìn cốc Vanilla Shake to đùng mà thèm. Nhưng nhà nghèo nên chỉ uống có vậy thôi.
- Của cô bé hết 20 yên còn của cậu hết 50 yên.
- Em trả hết đây! - Akashi lấy ví ra, móc 70 yên đưa cho cô bán hàng.
- Akashi - kun? - Kuroko tiếp tục thắc mắc
- Cảm ơn em! Hai đứa là người yêu à? Đẹp đôi lắm đó! - Cô bán hàng mỉm cười. Kuroko đỏ mặt.
- Tụi em chỉ là bạn thôi ạ! - Rồi kéo Akashi về.
Trên đường, cả hai không nói với nhau câu nào. Kuroko đã uống gần hết cốc sữa Vanilla mà Akashi vẫn chưa uống giọt nào.
- Cậu không uống sao Akashi - kun? - Kuroko ngước lên.
- Ukm! - Akashi đáp vỏn vẹn một từ.
- Vậy à? - Kuroko quay đi.
- Cho cậu đấy! - Akashi chìa cốc Vanilla Shake thượng hạng ra cho Kuroko.
- Cho... tớ? - Kuroko hơi bất ngờ
- Ừ! Cho cậu! - Akashi dịu dàng. Kuroko nhận món đồ uống mình thích, mắt sáng như sao. Oa, đồ thượng hạng có khác. Ngon ghê!
- Cảm ơn cậu! - Kuroko cười.
- Không... Không có gì! - Akashi đỏ mặt.
- Akashi nè! Cảm ơn nhiều! - Kuroko quay lại, mặt đối mặt với người con trai tóc đỏ. ( ảnh trên)
- Ừm! - Akashi đỏ mặt đáp lại người con trai à nhầm con gái có mái tóc màu băng lam trước mặt mình. Như có gì đó sai khiến, anh cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm của người con gái tóc băng lam kia. Kuroko đỏ mặt, cố gắng đẩy anh ra.
- A... Akashi - kun... - Kuroko quay mặt đi. Akashi như bừng tỉnh. Anh lí nhí.
- Xin... Xin lỗi!
- Không sao! Tớ về đây! Cảm ơn vì cốc sữa! - Kuroko chạy đi. Hai má vẫn còn phớt hồng. Thân ảnh nhỏ nhắn biến mất trong dòng người. Akashi thần người một lúc rồi cất bước quay về, trong đầu vẫn còn tự hỏi mình vừa làm cái gì?