Ai Yêu Ai

Chương 71: Ra tù




Quan lão gia tử cùng Quan phụ đều tự mang theo môn sinh chạy đến vùng nông thôn, ra sức tuyên truyền chỗ tốt của tu pháp, lại lấy Hoàng thượng làm tấm gương tốt, tự mình giải thích nghi hoặc giúp dân chúng, đại nạn vốn nên lửa cháy lan ra đồng cỏ Ngụy quốc trong nháy mắt toàn bộ được trừ khử. Mà kẻ ở sau lưng thả ra lời đồn đãi đều bị bắt lại, thứ dân sung quân biên cương, quan viên thì cách chức điều tra, vốn thế lực của Vương thừa tướng đã bị suy giảm lại gặp phải một vòng thảm kịch đả kích mới, ngay cả chức vị Tam Cục Trưởng quan cũng không gặp may, không thể không ảm đạm rời khỏi trung tâm quyền lực. 

Ngày hôm đó, Quan lão gia tử cùng Quan phụ sau khi làm xong chuyện tuyên truyền liền chạy về kinh, còn chưa kịp bước vào cửa chính đã bị Đế vương triệu kiến, vào cung phục mệnh. 

“Những ngày qua toàn bộ đều dựa vào Đế Sư cùng Thái Thường trấn an dân tâm, mạnh mẽ phát huy quốc pháp, quả thật là càng vất vả công lao càng lớn. Từ lúc Trẫm đăng cơ tới nay, mỗi lần gặp nan đề khó xử lý, đều dựa vào Đế Sư, Thái Thường trù tính giúp trẫm, cảm kích trong lòng khó có thể nói nên thành lời, chỉ nguyện ngày sau quân thần tương hợp, chuyển sang thịnh thế. Ba chén rượu này trẫm cạn trước kính Đế Sư, Thái Thường mời hai người tùy ý.” 

Thánh Nguyên Đế uống liền ba chén, sau đó ngăn lão gia tử muốn cùng ẩm với hắn lại, lo lắng hắn uống rượu quá lượng bị thương đến thân thể, chính mình không có mặt mũi đòi công đạo cho phu nhân. Tửu lượng Thái Thường rất tốt, uống ngàn chén không say, thật ra có thể cùng hắn uống một cách thống khoái. Tuy chưa thể thú (lấy) được phu nhân, nhưng tâm tư sâu trong lòng hắn, đã sớm nhận định nàng là phu nhân của mình, tự nhiên đường hoàng lấy Thái Sơn chi lễ đối đãi với hai vị trưởng bối, từ ngôn ngữ đến cử chỉ đều cực kỳ cung kính. 

Quan lão gia tử tửu lượng có hạn, lại thêm đường đi mệt mỏi, chỉ chầm chậm uống nửa chén rượu đã hơi hơi không chịu nổi, được hai cung nữ đỡ vào nội điện nghỉ ngơi. Quan phụ một mặt thay Hoàng thượng châm rượu, một mặt âm thầm đánh giá tinh khí (khí sắc, tinh thần) của hắn, thật đúng là càng nhìn càng hài lòng. Hắn nghĩ mãi cũng không ra, vị đế vương mọi việc không hiểu này lại có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như thế trưởng thành đến nước này. 

Trước đây hắn đã cân nhắc chiêu “lấy thân thử nghiệm” này, tuy nhiên trong đó lại có vài phần hung hiểm, một là khả năng có thể khiến bạo dân vây công; hai là có khả năng đưa tới dư nghiệt tiền triều đến ám sát, nếu xảy ra chuyện sai lầm gì, tốc độ sụp đổ của Ngụy quốc sẽ nhanh hơn, ngược lại biến khéo thành vụng, cố gắng đo lường tính toán nhiều lần, tính toán làm sao để không có chút sơ hở nào. Nhưng khi hắn vẫn còn công tác chuẩn bị ở bên trong, chuẩn bị thêm chút thời gian rồi chỉ điểm, Quân vương lại có thể tự ngộ ra đạo lý này, còn tự mình thể nghiệm, không chút do dự. Mà quan viên địa phương vốn nên sứt đầu mẻ trán, lại có thể trong một cái chớp mắt thoát khỏi khốn cảnh, dẹp loạn sự oán hận của dân chúng. 

Phải biết rằng, thời gian người này học tập văn hóa Trung Nguyên mới được hai ba năm, không ngờ lại có khả năng cao thâm đến bậc này, quả nhiên là trời sinh sao đế vương, không thể không phục a! 

Nghĩ như vậy, Quan phụ than thở nói: “Hoàng thượng anh minh quả quyết, ngộ tính kì cao (thần kỳ, cao siêu), lần bình loạn này không hao tổn một binh tốt nào lại có thể trấn áp toàn cảnh, giải đi mối nguy mất nước, không quá 5 năm, vi thần cùng phụ thân sợ là không còn gì để dạy cho ngài nữa. Thiên hạ này là của hoàng đế, người khác nói một trăm câu, so ra vẫn kém đế vương nói một câu, cho nên nếu vi quân không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng lời nói cực kỳ khí phách, nhất ngôn cửu đỉnh, còn ta chỉ là tôn sư của đế vương, không có tổn thất. Hoàng thượng mặc dù xuất thân sơn dã, nhưng theo như vi thần thấy, hiện tại cũng đã có Long uy cuồn cuộn, tử khí huy hoàng, ngày sau tất sẽ là một đại minh quân.”

Lời này phu nhân cũng từng nói qua, khiến bên tai của Thánh Nguyên Đế đỏ bừng, không dám ngẩng đầu, trong lòng lại tràn đầy vui mừng cùng phấn chấn. Lần bình loạn này không phải công lao của hắn? Rõ ràng là phu nhân đưa ra chủ ý, nhưng hắn không dám thẳng thắn với hai vị trưởng bối, nghĩ nghĩ, còn thật sự nói: “Người Trung Nguyên có một cách nói học vô chỉ cảnh*, nếu muốn bàn về học vấn, trẫm ngay cả da lông của Đế Sư cùng Thái Thường còn không đụng đến được, sao dám kể công kiêu ngạo? Lần bình loạn này đúng là có cao nhân chỉ điểm, trẫm cũng chỉ nghe lệnh rồi làm thôi.” 

(Học vô chỉ cảnh” 學無止境 việc học không bao giờ tới cùng)

“Ah? Vậy rốt cuộc là vị cao nhân nào, Hoàng thượng có thể giới thiệu cho vi thần hay không?”  Hai mắt Quan phụ sáng ngời. 

Thánh Nguyên Đế trong miệng đắng nghét, xua tay nói: Trẫm sớm chiều đều nhớ tới nàng, nhưng tâm tư của nàng lại bất đồng với trẫm, đợi ngày sau trẫm ôm được nàng đến bên người, trẫm sẽ dẫn nàng đến gặp mặt Thái Thường a.” 

Quan phụ cực kỳ thấu hiểu, khuyên giải: “Thế gian phần lớn chí sĩ (người tri thức) có tài đều cao ngạo bất quần, chướng mắt công danh lợi lộc gò bó mệt mỏi, không bỏ nổi thú vui nhàn vân dã hạc*. Hoàng thượng chớ nên nóng lòng cầu thành, còn phải dùng thành tâm đối đãi, chậm rãi đả động, đấy mới là thượng sách.” 

(Nhàn vân dã hạc*: chỉ người sống cuộc sống nhàn tản, xa lánh thế sự, người ko bị câu thúc kiềm kẹp, trở về với tự nhiên)

Thành tâm đối đãi, chậm rãi đả động, Thánh Nguyên Đế nhấm nuốt tám chữ này, tinh thần không khỏi cảm thấy phấn chấn hơn. Quân thần hai người lại hàn huyên hơn nửa canh giờ, đợi Quan lão gia tử tỉnh rượu sau đó mới lưu luyến chia tay. Vừa tiễn bước hai vị đại nhân Thái Sơn, Thánh Nguyên Đế liền cải trang ra cung, chỉ vì hôm nay là ngày Triệu Lục Ly ra tù, phu nhân chắc chắn sẽ đến thiên lao nghênh đón. 

*****

Sau khi dân chúng nổi loạn được bình ổn, vụ án Diệp Toàn Dũng một lần nữa được đưa vào vụ án quan trọng, nhưng chỉ qua 3 – 5 ngày đã làm rõ chân • tướng, ngự tiền trình báo, tất cả tội trạng của hắn. Nam đinh Diệp gia phần lớn bị xử chém đầu, còn lại vài hài tử bị lưu đày xa ba ngàn dặm; Nữ quyến trong Tống thị cùng Lưu thị nghiệp chướng nặng nề, bị xử chém đầu, đám người còn lại cách chức xuống làm tiện tịch, áp giải đến biên quan lao lực trong quân đội. 

Triệu gia bị đoạt đi tước vị, biếm thành thứ dân, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy kết cục này thật thê thảm, nhưng đối với Triệu Lục Ly mà nói đó giống như một cái phao cứu mạng của hắn. Tước vị này, tuy cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, nhưng đều dựa vào việc bán đứng vợ trước để đổi lấy nó, cầm bỏng tay, vứt đi rồi ngược lại thấy thư thái hơn rất nhiều, tất nhiên là hắn sẽ không để ý. 

Cũng bởi vậy, ở trong nhà lao đợi hơn một tháng nhưng hắn lại không có một chút biểu hiện tiều tụy nào, thậm chí còn trở nên thanh thản tự nhiên. 

Lung la lung lay đi ra phía cửa lao, xuyên qua hành lang tối tăm, khi đi vào tiền đường sắc trời sáng tỏ, hắn bỗng nhiên thấy lệ nóng quẩn quanh hốc mắt, nghẹn ngào lên tiếng, nguyên lai mẫu thân, thê tử, đệ muội sớm đã dẫn theo bọn nhỏ chờ ở dưới bậc thang, trong tay cầm quần áo sạch sẽ, mùi thơm của thức ăn tỏa ra cùng mấy cành liễu, nhìn thấy hắn vội vàng chạy lên hỏi han ân cần, an ủi không ngừng. 

“Mẫu thân, mấy ngày nay khiến ngài lo lắng hãi hùng.” Hắn cầm lấy cổ tay gầy guộc của lão phu nhân, chắp tay trí tạ (gửi lời cảm ơn) với Nguyễn thị, cuối cùng gắt gao ôm phu nhân cùng ba đứa nhỏ vào trong ngực, dùng sức ôm chặt. 

“Tố Y, là ta xin lỗi nàng. Tuy không có tước vị, nhưng ngày sau ta sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, nếu vi phạm lời thề, sẽ chịu thiên lôi đánh xuống.” Hắn chôn hai má vào sâu trong hõm cổ của thê tử hít hà hương thơm ấm áp ấy, chỉ cảm thấy chưa bao giờ an bình như thế, chưa bao giờ sung sướng như thế. 

(Đùa à….cút ngay không được ăn đậu hũ của chị Y, anh Hoàng đâu có người ăn đậu hũ vợ anh kìa…..><)

Những ngày qua lại không chịu nổi kia, nhớ lại những sỉ nhục, giống như đã cách hắn rất xa rất xa, hắn có thê tử đáng quý như vậy, có đứa nhỏ hiểu chuyện nghe lời, người nhà cùng đồng tâm hiệp lực, cuộc đời này đã không cầu gì nữa. 

Quan Tố Y cả người cứng ngắc, sửng sốt một lúc lâu mới hậu tri hậu giác đẩy hắn ra, dùng cành liễu quất qua: “Khi nói xin lỗi không cần lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, có nói nhiều hơn cũng không thấy thành ý, ngược lại giống như là diễn trò. Ngươi ở trong tù đợi hơn mười ngày, trên người không biết dính bao nhiêu xui xẻo rồi, nhanh nhanh cách xa một chút, đừng đến gần bọn nhỏ. Ta giúp ngươi trừ tà, đợi sau khi về nhà còn phải bước qua chậu than, buổi tối lúc lúc ngâm trong bồn tắm phải dùng lá bưởi tẩy rửa, việc này mới tính toán xong.” 

Triệu Lục Ly một tay nắm tay bọn nhỏ, một tay muốn kéo phu nhân, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là ôn nhu đưa tình: “Tốt, tất cả đều nghe an bài của phu nhân. Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, chờ vận xui đi khỏi, phúc khí nên đến cửa rồi.”

“Chuyện này đúng là phải để ý. Con ta không phải là đã hết lúc khổ, đến ngày hưởng phúc sao? Đi, tranh thủ thời gian về nhà thôi, ở nhà ta đã sai người chuẩn bị cơm nước, người một nhà cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm thật tốt, ăn mừng đoàn viên.” Lão phu nhân nhìn chằm chằm hai phu thê tay trong tay, cười không ngậm miệng lại được. 

Bên này vui sướng, toàn gia sung sướng, lại không biết ở góc đường nơi nào đó, có người không chuyển mắt nhìn một màn này, trong lòng vạn hận ngàn sầu, khó có thể nói nên thành lời. Trấn Tây Hầu vừa nhận được thư gửi lời chắc chắn của tẩu tử gửi đến, trước giờ hắn vẫn ngậm miệng không nói, gặp đúng thời điểm hăng hái, miệng không khỏi nhiều hơn vài câu: “Hửm, đây là gương vỡ lại lành hả? Nhìn hai người đó một cao lớn anh tuấn, một tướng mạo vô song, đứng cùng một chỗ quả nhiên là đẹp đôi. Triệu Lục Ly này am hiểu nhất chính là cách khiến cho nữ tử vui vẻ, nếu không cũng sẽ không mê hoặc được Diệp Trăn mắt cao hơn đầu kia, nếu hắn thành tâm ăn năn, cố gắng đền bù lại, chỉ sợ phu nhân không chống đỡ được.” 

Thánh Nguyên Đế lạnh lùng liếc xéo hắn: “Chuyện kia của Miêu tộc, ngươi tra thế nào rồi? Có tìm ra manh mối gì không?” 

“Quý Châu lớn như vậy, lại là chỗ tụ hội của người Miêu, cực kỳ bài xích bên ngoài, sao có thể có được tin tức nhanh như vậy.” Trấn Tây Hầu bất đắc dĩ xua tay. 

“Vậy thì nhanh đi thăm dò, không tra được manh mối đời này ngươi không cần trở về. Chỗ của tẩu tử ngươi trẫm sẽ phái người tới chiếu cố, ngươi không cần quan tâm.” Thấy phu nhân bị Triệu Lục Ly dìu lên xe ngựa, khuôn mặt vốn âm trầm của hắn lại tăng thêm vài tia sát khí, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, có chút rục rịch. Thật vất vả mới kiềm chế lại được, xe ngựa đã đi xa, hắn thi triển khinh công vội đuổi theo, xe ngựa đi trên đường gặp phải nữ quyến Diệp phủ bị xiềng xích cột chung với nhau, bị lôi ra cửa thành. 

“Hưu……” Phu xe chậm rãi thả dây cương, để xe ngựa thả chậm tốc độ lại, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, phía trước là phạm phụ Diệp gia, chúng ta tránh đi hay là……” 

Một bàn tay Quan Tố Y bị Triệu Lục Ly cầm lấy, muốn rút ra mà không được, trong lòng tràn đầy khó chịu, nghe thấy lời ấy liền lập tức nói: “Dừng lại xem một chút đi.” 

“Nhìn cái gì, trực tiếp vòng qua đi!” Lão phu nhân vẻ mặt ghét cay ghét đắng. Nguyễn thị trước sau như một vẫn bảo trì trầm mặc, ngược lại Triệu Thuần Hi cùng Triệu Vọng Thư nhỏ giọng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta đừng nhìn, mau về nhà đi.” 

Quan Tố Y vén rèm xe lên, lãnh đạm nói: “Lão gia, lúc trước ta nói muốn nạp thiếp cho ngươi, phạm phụ chỉ cần có người đưa bạc ra là có thể mua về làm người hầu, mà nay Diệp Phồn đang ở nơi này, hôn ước đó ngươi còn nhớ không? Người kia ngươi muốn cứu không?” 

Triệu Lục Ly bình tĩnh nìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cứu một người, những người khác làm sao bây giờ? Một người hai mươi hai lượng bạc tiền chuộc thân, Triệu gia ta gặp đại nạn, sao có thể lấy bạc ra? Chính là cái gọi là một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*, nếu ta chỉ cứu Diệp Phồn, bọn họ sẽ không cảm kích, còn có thể càng thêm hận ta, nếu quỳ gối trước xe ngựa không cho ta đi, người bên ngoài nhìn vào, sẽ mắng ta là kẻ lang tâm cẩu phế, bạc tình bạc nghĩa, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ. Phu nhân nói đúng, ta giúp bọn họ một phen, bọn họ lại hung hăng đá ta một cước, ân oán đã thanh toán xong, giờ ta chỉ còn lại người ta trân trọng” 

(Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân*: hán việt là “thăng mễ ân đấu mễ cừu” một câu tục  ngữ Trung Quốc. Đại ý là gặp một người sắp chết đói, bạn cho người ta một đấu gạo, người ta sẽ xem bạn như ân nhân. Nhưng bạn lại tiếp tục cho người ta một đấu gạo, người ta sẽ thấy bạn làm vậy là chuyện đương nhiên, nếu bạn không cho sẽ trở thành kẻ thù của người ta.)

“Tốt tốt tốt, con ta rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, đối đãi với nhà hắn phải lưu loát rõ ràng, miễn cho tương lai lại quấn quýt không ngớt.” Lão phu nhân cảm thấy vui mừng, vỗ tay cười sang sảng. 

Quan Tố Y nhìn thẳng Triệu Lục Ly trong chốc lát, lúc này mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy đi về thôi, xa xa lách qua, đừng để người Diệp gia nhìn thấy.”

Bây giờ cuộc sống của nàng trôi qua tự do tự tại, vô cùng thoải mái, làm sao có thể đem một Diệp Phồn đầy tâm kế về cho thêm phiền? Chẳng qua là thử Triệu Lục Ly thôi. 

Phu xe một mặt đồng ý, một mặt quay đầu ngựa lại, dọc theo ngõ tối chậm rãi đi xa. 

Triệu Lục Ly nói nhỏ bên tai của phu nhân: “Biểu hiện vừa rồi của ta, Tố Y vừa lòng? Sau này không có thiếp thất, không có “vong thê”, chỉ có ta và nàng sinh đồng cừu tử đồng huyệt*, bạc đầu không xa cách.”

(Sinh đồng cừu,tử đồng huyệt*: sinh ra cùng nghiệp, chết cùng nơi chôn)

Quan Tố Y lần đầu tiên nghe thấy Triệu Lục Ly dùng tiếng nói ôn nhu lưu luyến này biện hộ cho mình, trong lòng chẳng những không có xúc động, ngược lại cảm thấy cực kỳ đáng sợ, hận không thể bịt miệng của hắn lại rồi ném xuống xe ngựa. Ngày sau nếu thằng nhãi này quấn đến, nàng phải sống như thế nào a? 

Thánh Nguyên Đế theo đuôi xe ngựa được nửa đường bỗng nhiên thay đổi chủ ý, chuyển hướng đi đến Đình Úy phủ, tìm được Chu Thiên, ra lệnh cưỡng chế nói: “Ngươi cứu Diệp Phồn ra, khua chiêng gõ trống đưa đến Triệu gia. Mặt khác khuyên bảo nàng ta, có thể quyến rũ Triệu Lục Ly, nhưng không thể hại đến phu nhân, nếu phu nhân tổn hại nửa cọng tóc, trẫm có thể cứu nàng ta ra khỏi vũng bùn, cũng có thể đẩy nàng ta vào chảo nước nóng.” 

Muốn không có thiếp thất? Không có vong thê? Sinh đồng cừu tử đồng huyệt, bạc đầu không xa cách? Cũng phải xem trẫm có đáp ứng hay không! Thiếu của Trẫm, hai vợ chồng các ngươi sớm muộn gì cũng phải trả lại!