[*cưu chiếm: chương sau có tên là thước sào, một câu thành ngữ “Chim cưu ở tổ chim thước”, ý nói không phải khó nhọc mà hưởng sẵn chỗ tốt.
Chim cưu: còn gọi là chim tu hú. Tính nó vụng không biết làm tổ, nên hay dùng để nói ví những kẻ không biết kinh doanh việc nhà]
Quan Tố Y nán lại ở nhà cả ngày, cùng mẫu thân thêu hoa, cùng phụ thân và tổ phụ luyện chữ, ăn bữa tối, đi dạo tiêu cơm ở trong sân, lúc này mới không nhanh không chậm đi về Hầu phủ. Xe ngựa vừa chạy vào cửa sau, đã thấy một bà tử quản sự bung dù đứng ở bên đường nghểnh cổ nhìn ra xa, trên mặt toàn là sự lo lắng.
“Vương ma ma, trời đang mưa đấy, bà chạy ra đây làm gì vậy?” Minh Lan vén rèm xe lên hỏi.
“Ôi chao, phu nhân, người đã về rồi.” Bà tử quản sự vội vàng nghênh tiếp, nói như bắn liên thanh, “Hầu gia mang toàn bộ nữ quyến Diệp gia đến đây, lúc này đang khóc rống trong phòng lão Lão phu nhân ạ. Lưu thị kia còn chạy đến nhà giữa của chúng ta tìm người trước, nói là muốn dốc sức liều mạng với người, bị mấy lão bà tử chúng ta giữ chặt. Bọn họ ẫm ĩ trong chốc lát, thấy người mãi không trở lại, lúc này mới đi tới chính viện. Lão phu nhân muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ chạy đến cửa chính Hầu phủ quỳ xuống đất dập đầu, kêu oan xin tha, khiến người qua đường nhao nhao đến xem, nói Hầu phủ chúng ta bất nhân, bất nghĩa, khiến Lão phu nhân không có cách nào nữa, gọi thẳng bản thân Hầu gia tự giải quyết. Người cũng biết Hầu gia rồi đấy, xưa nay đối với Diệp phủ là ta cần ta cứ lấy, làm sao sẽ đuổi người đi chứ, hận không thể chứa chấp toàn tộc Diệp gia, còn quỳ cầu xin Lão phu nhân khai ân, thiếu chút nữa làm Lão phu nhân tức ngất đi.”
Bà tử quản sự lau nước mưa trên mặt, tiếp tục nói, “Lão phu nhân thực sự không làm gì được với ngài ấy, đang ngóng trông người trở về đây này! Mau mau mau, người mau đi chính viện cứu gấp.”
Quan Tố Y khẽ chau mày, dặn dò, “Bà đi tới chỗ Lão phu nhân truyền lời trước, nói ta thay đổi quần áo xong sẽ tới ngay.”
“Vâng vâng vâng! Vậy nô tỳ đi ngay.” Bà tử tuản sự thở hắt ra, bật cái dù nhanh chóng chạy đi.
Quan Tố Y từ trên xe ngựa đi xuống, Minh Lan và Kim Tử cuống quít che mưa cho nàng, chủ tớ ba người bước qua lầy lội mà trở về nhà giữa, rửa mặt xong, đi thay đổi quần áo sạch sẽ, cầm sổ sách, bàn tính, chìa khóa, đối bài, và các vật khác, lúc này mới chậm rãi bước vào màn mưa, đi đến chính viện.
“Chỉ cần về Hầu phủ là có vô số chuyện xấu xa. Tiểu thư, lần tới người về nhà mẹ đẻ đừng mang nô tỳ đi, tránh khỏi chênh lệch quá lớn, nô tỳ không thích ứng được.” Minh Lan than thở.
Kim Tử nở nụ cười thành tiếng “Phốc phốc”, cảm thấy tiểu nha đầu này nói chuyện thật biết điều.
Quan Tố Y cũng nhếch khóe môi, đáp, “Được, lần tới ngươi chớ đi cùng, ta trực tiếp đưa ngươi đến chỗ Triệu Lục Ly, qua mấy canh giờ sẽ tới tiếp ngươi trở về, ngươi sẽ có cảm giác từ Địa Ngục được kéo lên đến Tây Phương cực lạc, thấy ta tất nhiên vui đến phát khóc.”
“Đừng đừng đừng, nô tỳ tình nguyện hầu hạ một con heo cũng không muốn hầu hạ Hầu gia đâu.” Giống như cảm thấy lời này độc quá, Minh Lan vụng trộm liếc nhìn tiểu thư, thấy nàng phảng phất như không nghe thấy, lúc này mới nháy mắt với Kim Tử.
Thì ra Trấn Bắc Hầu trong mắt hai chủ tớ ngay cả một con heo cũng không bằng, Kim Tử âm thầm nhớ điểm này ở trong lòng.
Ba người đi qua hồ sen sóng gợn lăn tăn, đi qua hành lang điểm chút mưa bụi, tốc hành qua cửa Thuỳ Hoa* tràn đầy hương hoa tường vi nở rộ, vừa vượt qua cánh cửa, thấy dưới mái hiên chính viện có rất nhiều người đứng, đại đa số là nữ quyến, còn có mười thiếu niên nam nữ và trẻ con, dung mạo đều rất không tục.
[*cửa Thuỳ Hoa: cửa núm tua, một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu]
Trong đó một phụ nữ trung niên tựa hồ biết Quan Tố Y, quát lên, “Mẹ, tiện phụ Quan thị kia đến rồi!”
Lưu thị nghe tiếng từ trong nhà lao ra, giơ hai tay đầy móng dài lên, cả giận nói, “Tiểu tiện nhân, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi! Ngươi hại Diệp gia ta đến tận đây, ta liều mạng với ngươi! Xem hôm nay ta có xé ngươi không!”
“Đánh đi, đánh chết nàng!” Không biết tên thiếu niên nào thừa cơ kích động cảm xúc của mọi người, liền có vài tên phụ nhân theo sát mà đến, biểu lộ dữ tợn. Động tác của bọn họ quá nhanh, gia đinh canh giữ ở sân nhỏ chung quanh Hầu phủ còn chưa phản ứng kịp, mà cũng không ngờ người Diệp gia sắp chết đến nơi còn hung hăng càn quấy như vậy, ở địa bàn của người khác cũng dám làm loạn, muốn tới cứu đã muộn.
Kim Tử đang chuẩn bị hộ chủ, thì nghe thấy một tiếng “BA~” giòn vang, Lưu thị bị phu nhân tát một cái bay thật xa, rất lâu không đứng dậy được, đằng sau còn có một thiếu nữ tay cầm gậy, đang ngây người, đã bị nàng cướp binh khí, “răng rắc ” bị gãy ra thành hai đoạn, tùy ý ném xuống đất.
Một chiếc gậy to dài, lại cứ như vậy bị gãy rời ra, người Diệp gia lập tức bỡ ngỡ. Lúc này Quan Tố Y mới móc ra một tấm danh thiếp, trầm giọng nói, “Minh Lan, phạm phụ* Diệp gia muốn mưu hại bổn phu nhân, nay nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi lập tức đi tới Đình Úy phủ báo tin, để bọn họ tranh thủ thời gian tới bắt người.”
[*phạm phụ: phạm = phạm tội, thủ phạm; phụ = là phụ nữ, người đàn bà]
“Vâng!” Minh Lan nhận bái thiếp, thì ra lúc tiểu thư ở nhà mẹ đẻ đã viết sẵn rồi, có thể thấy được sớm đoán được rồi.
Người Diệp gia đồng loạt sững sờ, tiếp theo sợ hãi khó tả, muốn xin tha lại không bỏ nổi thể diện, không khỏi nhìn về phía Lưu thị. Lưu thị thật vất vả mới đứng lên, nghe thấy lời này lập tức tức giận gì đó cũng bị mất hết, giọng rung rung nói, “Ai muốn mưu hại ngươi? Chúng ta căn bản không nhúc nhích một đầu ngón tay của ngươi, còn bị ngươi đánh cho đầu váng mắt hoa! Ngươi đây là vu cáo! Ta, dấu bàn tay trên mặt ta là chứng cớ!”
Quan Tố Y nhìn lướt qua người Diệp gia nhìn mình chằm chằm giận mà không dám nói gì, nói từng chữ từng chữ một, “Ta đánh bà, mặc kệ có lý hay không, bà đều phải chịu, bởi vì hôm nay bà là phạm phụ, mà ta là nhất phẩm cáo mệnh. Chớ nói bà có ý đồ tập kích ta, chỉ là ánh mắt hơi mang chút bất kính, ta lập tức thưởng bà bị đánh gậy bà cũng không có chỗ kêu oan đâu. Còn các ngươi nữa,” đầu ngón tay của nàng chỉ về bốn phía, khinh miệt nói, “Nếu như ta mất hứng một cái, lập tức có thể tiễn đưa các ngươi tới thiên lao đoàn tụ cùng Diệp Toàn Dũng.” Nói đến chỗ này lại vỗ tay một chút, ra vẻ mới nhớ ra, nói, “Xem trí nhớ của bổn phu nhân này, hình như phạm quan Diệp Toàn Dũng sợ tội đã đền tội rồi thì phải?”
Từng chữ từng câu của nàng đều đâm chọc trúng chỗ đau của người Diệp gia, khiến bọn họ khó chịu, tuyệt vọng đồng thời lại cảm thấy sợ hãi vô cùng. Mọi người vừa rồi còn kiêu căng ngút trời, lúc này như sương đánh quả cà, lần lượt từng người co về trong góc, sợ Trấn Bắc Hầu phu nhân nhìn các nàng không vừa mắt, cho quan sai tới chộp.
Minh Lan đứng ở chỗ rẽ trong chốc lát, thấy trong sân an tĩnh mới nói, “Tiểu thư, còn muốn báo quan không ạ?”
“Ngươi ở nơi này trông coi, nếu ai miệng có bất kính hoặc ý đồ bất chính, lại báo quan không muộn.” Quan Tố Y bước vào chính đường, cũng không quay đầu lại mà nói, “Nhìn kĩ mọi người cho ta, ai không thành thật sẽ đưa người đó đi ăn cơm tù. Ăn nhờ ở đậu nên có giác ngộ của ăn nhờ ở đậu, đừng cho rằng người trong thiên hạ đều vây quanh Diệp phủ ngươi.”
Chúng gia đinh giương giọng đồng ý, còn rất hợp với tình hình mà dựng gậy bổng trong tay. Lưu thị triệt để ỉu xìu, ôm lấy má trái sưng lên, đứng ở hành lang ngẩn người, trong mắt chậm rãi hiển hiện vẻ oán độc, tiếp theo biến thành mờ mịt. Quan Tố Y đi qua chính đường, vào trong phòng, thấy Triệu Lục Ly đang bắt Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư dập đầu cho Lão phu nhân, trên mặt tràn đầy lo lắng và bi thương.
Lão phu nhân nhắm chặt hai mắt, tay vân vê Phật châu, đã là vô lực chống đỡ, nghe thấy tiếng bước chân lập tức mở mắt, vui vẻ nói, “Tố Y, con trở về rồi! Mau, mau đuổi những người bên ngoài kia đi! Hầu phủ ta không chào đón bọn họ!”
“Mẹ à! Diệp gia đã suy tàn đến mức này rồi, người có tức giận thế nào, hiện tại cũng nên bớt đi ba phần chứ? Nếu như con vứt bỏ mặc kệ bọn họ, bọn họ trên người không có đồng nào, đều là phụ nữ già yếu và trẻ em, ở Yến kinh này sống thế nào được? Huống chi nhạc phụ đắc tội không ít người, ngộ nhỡ có ai bỏ đá xuống giếng, cố ý bới móc, người nghĩ xem bọn họ sẽ gặp phải cái gì? Không chừng còn xảy ra án mạng nữa. Nhạc phụ cho dù có vi phạm quốc pháp, phụ nữ và trẻ nhỏ luôn là người vô tội, người cứu bọn họ một mạng coi như là đang tích đức cho mình, ngày sau chắc chắn sẽ có báo đáp tốt. Mẫu thân, cầu van xin người mà, mẫu thân!” Triệu Lục Ly không dám đi cầu xin Quan Tố Y, một cái tát ngày hôm trước, tăng thêm hôm nay răn dạy một phen, hắn ở trước mặt nàng luôn luôn có cảm giác không ngóc đầu lên được.
Thấy mẫu thân nghiêng mặt bỏ qua, cho cái sắc mặt lãnh khốc, hắn vội vàng kéo con trai, con gái dập đầu một trận nữa.
Quan Tố Y không chút hoang mang đi đến ngồi vào chỗ của mình bên cạnh lão phu nhân, quan sát ba cha con từ đầu đến chân một lần. Rất tốt, mắc mưa, nhưng không thay quần áo trên người, tóc cũng không lau khô, liền đỏ mặt tía tai đến chính viện cầu xin, rõ ràng là đang sử dụng khổ nhục kế mà!
Triệu Lục Ly quả nhiên si tình với “Vợ đã chết”, nhưng không phát giác một đôi con trai gái chưa hẳn đồng tâm đồng đức với hắn, nhất là Triệu Thuần Hi, không cam lòng trong mắt cơ hồ tràn cả ra ngoài rồi.
Quan Tố Y lắc đầu bật cười, thầm nghĩ không hổ là con gái Diệp Trăn, thiên tính vì tư lợi không khác nhau là mấy. Đời trước nàng ta ưa thích kề cận Diệp gia, cho rằng Diệp gia này tốt, thập toàn thập mỹ, đời này nàng sẽ chiều nàng ta vậy, để cho nàng ta cùng ăn cùng ở cùng ngủ cùng nữ quyến Diệp gia, xem nàng ta có thể nhịn được bao lâu.
Trong khi đang suy nghĩ, Lão phu nhân cũng đã không thể nhịn được nữa, vỗ mu bàn tay con dâu, nhỏ giọng nói, “Tố Y, người Diệp gia là đi hay ở, con nói một câu đi.”
Ngoại trừ Triệu Lục Ly cảm thấy khẩn trương, mọi người còn lại đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm vào nàng, Triệu Thuần Hi thì dường như vẫn còn gì đó. Nàng cho rằng Quan gia có thù oán với Diệp phủ, Quan Tố Y đích thị là không chứa chấp nữ quyến Diệp gia, cho nên đại khái lại muốn cho nàng làm ác nhân, mà bản thân mình chỉ cần hợp thời đứng ra trách cứ mẹ kế lãnh khốc vô tình, hơi làm ầm ĩ trong chốc lát liền “Bị ép thỏa hiệp”, như thế vừa thuận bổn ý trong lòng, lại trọn hiếu đạo, còn được thanh danh nhân hậu, có thể nói là cặn kẽ không có chỗ hở.
Nhưng mà Quan Tố Y lại làm nàng thất vọng rồi. Nàng ra hiệu tay với Kim Tử, đối phương liền đưa tới một xấp sổ sách và một cái bàn tính nhỏ, có thể thấy được sớm có chuẩn bị rồi, trong lòng cũng không thiếu kế hoạch.
“Người Diệp gia là đi hay ở, cái này do Hầu gia định đoạt.” Mở sổ sách ra, vuốt bàn tính, nàng mở miệng.
“Tố Y!” Lão phu nhân vạn phần kinh ngạc, Triệu Thuần Hi cũng trợn tròn con mắt, trong lòng thất vọng.
“Người đừng nóng vội, trước hết nghe con nói cho hết lời đã.” Quan Tố Y vỗ mu bàn tay của Lão phu nhân, tiếp tục nói, “Hầu gia là muốn nuôi người Diệp gia vĩnh viễn, toàn quyền phụ trách ăn mặc ngủ nghỉ của bọn họ; hay là tạm thời giữ một thời gian thôi, đợi sau khi tình hình được dẹp loạn xong thì an trí cho bọn họ?”
Nghĩ tới “Vợ đã chết” bệnh nặng không dậy nổi, nhạc phụ bị chết không minh bạch, nhạc mẫu ở gian ngoài thê lương bất lực, Triệu Lục Ly khẽ cắn hàm răng, kiên định nói, “Tất nhiên là làm người tốt đến cùng, chiếu cố bọn họ cả đời. Cửa hàng của Diệp gia đã bị niêm phong, gia sản bị tịch thu rồi, ngay cả tế điền cũng bị sung công, ngày sau lấy cái gì nuôi sống chính mình? Nếu ta không chú ý bọn họ, hoặc là nửa đường buông tay, bọn họ chỉ có con đường chết thôi. Phu nhân, ta biết rõ trước kia ta sai, không đúng với thói thường, ta ở chỗ này bồi tội với ngươi, thỉnh ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta, cũng tha cho Diệp gia, tốt xấu gì cũng cho bọn họ một con đường sống!” Dứt lời là ba cái khấu đầu “Rầm rầm rầm”.
Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư còn chưa phản ứng kịp đã bị phụ thân đè đầu xuống, nói lệnh cưỡng chế, “Mau dập đầu nhận sai với mẫu thân các con, cầu nàng cứu ngoại tổ mẫu các con!”
Triệu Vọng Thư lơ mơ như trong mộng phối hợp, Triệu Thuần Hi thì như nuốt phải con ruồi, trong lòng muôn vàn không muốn, tất cả buồn nôn, lại sợ luân lí làm người nên không thể không theo.