Ai Vừa Thắp Nhang Cho Vong Hồn

Chương 4




Những âm thanh như có ai đang chạy ở bên trong bụi chuối vang lên liên hồi. Hai chú cháu lập tức lùi lại. Tôi lia ánh đèn liên tục nhưng vẫn không thấy ai. Phía trên cây vú sữa,người lúc nãy đã biến mất.

- Đâu rồi.

- Con không thấy nữa chú Ba.

Được một lúc thì mọi thứ trở nên im bặt. Hai chú cháu vẫn đứng trước gốc cây vú sữa. Bụi chuối không còn rung lắc nữa. Trời cũng đứng gió.

- Xoẹt xoẹt xoẹt....

Chưa kịp định thần,ba bốn bóng người men theo hàng rào phía bên phải,chạy thật nhanh tiến đến chỗ đường hông dẫn lại ra cổng.

- Trộm trộm.. Bớ ba con trộm. Trộm.

Hai chú cháu vừa hô hoán vừa cầm cây đuổi theo. Ra đến hiên thì không thấy ai nữa. Phía ngoài đường cũng y hệt. Trong tích tắc tất cả đã biến đi đâu rồi. Tôi chỉ kịp thấy ba bốn người chạy rồi vội vã đuổi theo thôi. Không thể nào có chuyện này được.

Hàng xóm nghe động cũng hóng hớt chạy ra. Đứng đầy trước cổng nhà chú Ba. Vợ chú đang ngủ trên lầu lật đật chạy xuống,mặt cắt không còn giọt máu. Có được ba đứa con,hai thằng con trai thì một ra riêng,một đi làm ăn xa. Còn đưa con gái cũng đi lấy chồng. Cuối tuần mới tụ tập về sum vầy thôi. Cũng may đợt tới thằng Dũng về đây ở luôn nên hai vợ chồng cũng có đứa để nương tựa.

Hàng xóm qua bàn tán xôn xao,nghe chú Ba với tôi kể lại,ai nấy cũng hoảng hốt. Mọi người chia nhau ra tìm nhưng hầu như không phát hiện thấy điều gì khả nghi. Những dấu chân hay dấu hiệu leo trèo cũng không. Những tên này bằng cách nào đã tẩu thoát nhanh chóng như vậy được. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

- Bởi tôi nói rồi. Có mấy đứa con mà giờ chúng nó đi hết. Để hai thân già cặm cụi đêm hôm nguy hiểm. Ông phải tính sao chứ ông Ba.

- Thôi thôi nói cái chuyện trước mắt thôi chú Tường. Chú là hay đá đểu nhà người khác lắm.

- Mày nói cái gì. Bộ tao nói không đúng sao.

- Nói đúng thì tôi cãi chú làm gì. Thôi mọi người về nhà hết đi. Chắc trộm nó tẩu rồi. Thời điểm này nhạy cảm,mọi người cửa ngõ cẩn thận nhé.

Tôi phải nhanh chóng lảng sang chuyện khác nếu không trước sau gì cũng có một cuộc cãi vã giữa chú Ba và ông Tường. Hai ngưởi này vốn dĩ đã khắc khẩu,thằng cha Tường lại là chuyên gia đá đểu,không chừa bất kì chuyện nhà ai.

- Thôi chú Ba. Kệ ổng đi. Quan trọng là mấy thằng trộm khi nãy nó chạy đường nào mà nhanh quá. Con với chú ra sau kiểm tra lại lần nữa đi. Ngoài này con ngó kĩ lắm rồi. Không có dấu vết gì cả.

- Sao tao thấy lạ quá. Toàn mấy đứa nhỏ nhỏ không à. Sao nó chạy đi đâu nhanh vậy.

- Con cũng bó phép rồi chú Ba ơi. Chú coi sao hai vợ chồng già ở với nhau,bắt cái camera cho chắc chú ơi. Có chuyện gì không biết gọi ai luôn đó. Thôi chú chốt cửa lại đi,ra sau kiểm tra một vòng nữa rồi con về.

- Có sao không Sơn ơi. Cô lo quá. Nghe ổng hô hoán mà đứng tim.

- Dạ không sao đâu cô Ba. Được rồi cô vào trong đi.

Trấn an tinh thần cô Ba xong,hai chú cháu lật đật ra sau kiểm tra thêm một lần nữa,biết đầu chừng bọn chúng có để lại manh mối hay dấu vết gì không. Hàng chuối bây giờ đã im lìm,trên cây vú sữa cũng không còn người nào xuất hiện nữa. Dưới đất không hề có dấu chân,hàng rau cải,xà lách trồng sát vách bên phải,hướng bọn chúng di chuyển cũng không bị dẫm đạp. Thực sự là rất khó hiểu.

- Thôi đến đây được rồi chú. Chắc bọn chúng thấy người ra nên hoảng quá chưa làm được gì. Bây giờ chắc cũng sợ thun dái rồi. Chú vào trong đóng cửa cẩn thận. Có gì thì gọi cho con liền nhé.

- Rồi rồi. Chú cảm ơn con nhiều nhé. Thiệt tình,tết nhất bọn nó lộng hành quá. Chắc sáng mai phải gọi người xuống bắt cái camera mới được. Để vầy đêm hôm không yên tâm. Nhà còn hai cái mạng già... Haizzz.

Tiếng thở dài nặng trĩu như vương theo cả nỗi lòng. Sinh con cho đông rồi lúc tắt lửa tối đèn lại phải cậy nhờ hàng xóm. Bán bà con xa mua láng giềng gần là vậy. Cũng may mà hai vợ chồng ổng cũng thân thiện tốt tính,chứ như lão Tường thì còn khuya người ta mới sang.

Dặn dò kĩ lưỡng thêm lần nữa,vừa về đến nhà đã thấy má đứng đợi sẵn ở phòng khách. Trông gương mặt đang rất lo âu. Nhà tôi cũng khác gì nhà ông Ba đâu. Chỉ còn mỗi hai má con nương tựa. Xưa giờ làm gì xảy ra mấy chuyện trộm cắp như vậy.

- Sao rồi con.

- Dạ bọn nó sợ chạy hết rồi má. Bởi lúc nãy con mới khóa cửa cẩn thận đó. Mai con đi làm,má ở nhà nhớ cửa ngõ cẩn thận nghe má. Thời điểm này không chủ quan được đâu. Bọn nó lộng hành lắm. Ba bốn đứa nhỏ xíu xiu này thôi,mà bắt không được đó.

- Nó chạy hướng nào vậy con.

- Nhà ông Ba làm gì còn hướng khác ngoài chạy ra cổng. Con chạy theo mà không kịp. Bực mình.

- Hình như má nhớ nhà ông Ngọc đối diện có bắt camera trước sân đó. Mai con nói chú Ba qua đó hỏi xem có phải người quen xóm này không. Hốt đầu lên công an cho chừa.

- Đúng rồi. Má nhắc con mới nhớ. Để mai con nói chú ba qua mới được.