editor: Vivian
—
Đôi mắt Phương Cẩn từ mang theo ý cười trêu chọc chuyển sang thâm thuý vì tình dục bao phủ, thanh âm cũng từ hài hước chuyển sang trầm thấp.
“Không xong, anh thuyết phục tôi rồi.” Khi nói chuyện, hai tay Phương Cẩn đã sớm tiến vào vạt áo tắm mở rộng, vuốt ve Nghiêm Khải Hoa đang đè nặng trên người mình. “Có ai từng nói rằng anh thật biết nói chuyện không?”
“Cậu không phải là người đầu tiên — a……….”
Lời gây hấn chưa kịp thốt ra mà đã kết thúc bằng tiếng rên rỉ, tuyên bố một tràng xuân yến bắt đầu………. (xuân yến: tiệc xuân)
Đã cùng vợ trải qua cảnh xuân mây mưa dào dạt, nếu có thể lại cùng nhau uyên ương dục (vợ chồng cùng tắm), vậy thì quả là việc vui vẻ đẹp đẽ nhất đời người nha.
Thực đáng tiếc chính là, hắn có một người vợ thật câu nệ, cự tuyệt cùng hắn tắm uyên ương rồi, đành phải ai ai ya ya nằm trên giường chờ vợ yêu tắm xong mới được tới lượt mình.
Chỉ là, sự thật lại là Nghiêm Khải Hoa đương nhiên không để bản thân buông thả, vì như thế sẽ khiến cho cái tên luôn không chừng mực trong dục vọng thừa cơ khi tắm rửa mà rút cạn thể lực cần dùng để đi làm vào sáng mai. Cho nên, dĩ nhiên là Cự Tuyệt!
“Chậc!, có được một tình nhân thể lực tốt thế này mà anh lại không biết hảo hảo mà quý trọng.” Phương Cẩn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nhịn không được mà lầm bầm.
Giống như nghiện thuốc phiện, hồi tưởng lại ‘vợ’ nằm trong lòng mình nức nở rên rỉ, rồi bộ dáng xinh đẹp khi đạt tới cực đỉnh…dưới bụng lại không tự chủ được mà dục hoả lại muốn phun trào.
Nga…..phải mau đình chỉ ảo tưởng, bằng không khẳng định lại nhào vào ‘vợ’ mất thôi.
Vừa rồi rốt cuộc làm mấy lần? Đưa tay đếm đếm số lần, hắc hắc hắc……đắc ý không sao bày tỏ được bằng lời nha.
Cốc cốc! Ngón trỏ cong lại, gõ lên cửa phòng tắm.
“Anh đứng ổn không? Muốn tôi vào đỡ anh không?” Phương Cẩn thật ‘hảo tâm’ hỏi người trong phòng tằm.
Róc rách…..Duy nhất đáp lại chỉ là tiếng nước bên trong.
“Không trả lời coi như như anh cần nha.” Cầm tay nắm cửa, xoay….. “kích, kích…” Tiếng tay nắm cửa khi cửa đã khoá vang lên, khiến Phương Cẩn mất hứng rút tay về. “Chậc! Không ngờ khoá cửa.” Thiệt là!
Tuy rằng ngoài miệng vẫn cằm nhằn đi cằn nhằn lại, nhưng trên mặt Phương Cẩn lại mang theo ý cười.
Đố mặt với dục vọng, Hắn – chỉ hướng tới tận hứng, không đến khi tinh bì lực tẫn là không chịu ngừng; nhưng vợ hắn lại không như thế, tuy rằng hưởng thụ, nhưng lại không sa vào, khi tình cảm mãnh liệt thì cuồng dã lại vẫn mang theo ba phần mất tự nhiên. Cho dù toàn tâm đang chìm đắm thì tính cách chỉ huy, tự chủ và ẩn nhẫnvẫn thể hiện..…đây mới là điều khiến hắn đối người kia ‘muốn’ hoài vẫn không thấy đủ.
TÍnh cách của ‘vợ’ thật là thói quen xấu nha, hắn hiểu rõ.
Chính là bởi vì người nào đó vẫn cứ cái tính thích chỉ huy, hại hắn cứ muốn thử khiêu chiến giới hạn của người đó, muốn nhìn thử bộ dáng khi đem anh ta bức đến vượt qua giới hạn chịu đựng. Hắn chính là nam nhân tuỳ hứng và thích làm mấy chuyện xấu như vậy a!
Bất quá, làm việc vẫn là phải xem tình huống, người yêu của hắn không phải là dễ trêu vào, nếu là thật sự làm người ta tức giận, chịu khổ, chịu giày vò vẫn là chính mình thôi.
“Quên đi.” Sờ sờ ót, Phương Cẩn bỏ qua chủ ý mở khoá cửa, miễn cho không ăn được đậu hủ của vợ, mà ngược lại còn bị chỉnh thành bã đậu.
Quay lại giường, khi đi ngang qua bàn gỗ, một tập văn kiện trên bàn hấp dẫn sự chú ý của Phương Cẩn.
Đến gần nhìn, nội dung văn kiện làm cho hắn ngạc nhiên cười toe toét.
Phương Cẩn, 25 tuổi, sinh ngày 2 tháng 10 năm 1979, sống tại Paris. Cha là Phươg Quân, Chủ Tịch của tập đoàn Cornelius. Mẹ là Judy Claire, ái nữ của Tiền nhiệm chủ tịch tập đoàn Cornelius – George Claire. Bà cùng Phương Quân kết hôn năm 1972. Phương Cẩn l à con trai út trong gia đình. Anh Trai ruột – Phương Sính – đương nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Cornelius…..
(George – Claire: Kiều Trì – Khắc Lai Nhĩ)
Nguyên lai Nghiêm Khải Hoa đã sớm biết hắn là ai!
Khó trách khi ở sân bay nhìn thấy lão ca của mình thì Nghiêm Khải Hoa liếc mắt một cái đã nhận ra; khi biết thân phận của hắn cũng không thấy có chút kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, lúc ở sân bay mặt lạnh đối với mình như vậy chẳng phải là có ý chỉnh mình sao?!
Cái gọi là ‘Đạo cao một thước, ma cao một trượng’, Phương Cẩn hắn cuối cùng đã hiểu rõ rồi. (Đạo: chính nghĩa, Ma: mưu ma)
‘Đạo’ này của hắn đã hoàn toàn triệt để bại dưới ‘Ma’ của người kia rồi! (Đạo: trình độ ; Ma: mưu tính)
Từ phòng tắm bước ra, tay cầm khăn lau tóc, Nghiêm Khải Hoa nhìn thấy một ‘pho tượng’ cầm xấp tài liệu tựa vào cạnh bàn, cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.
“Cho nên, thu hồi câu nói buồn cười trước kia của cậu đi, nói tôi là tự biết xấu hổ vì cậu là người có địa vị cao lại đi nhân nhượng người có địa vị thấp đi.” Nghiêm Khải Hoa cười nhẹ một tiếng, nói tiếp:
“Tôi không hé răng, chính là thuần tuý không để ý cậu thôi.”
“Sao?” còn chưa kịp tiêu hoá hết, Phương Cẩn sửng sốt một chút, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
“Cậu chỉ có tuổi trẻ, gia thế hiển hách hai điểm này là trội hơn tôi, cậu cho là chỉ vậy mà có thể khiến tôi tự biết xấu hổ?” Nghiêm Khải Hoa nhẹ giọng ‘hừ’ một tiếng, rất ra vẻ đùa cợt rằng ‘cậu thật không biết lượng sức mình’ nha.
Phương Cẩn ngạc nhiên. Từ nhỏ đến lớn, gia thế của hắn trước giờ đều là một trong những ‘vầng sáng’ khiến người ta thèm muốn, không ngờ với thân phận ‘nhị thiếu gia của tập đoàn Cornelius’ này, trong mắt ‘vợ’ lại chẳng là gì hết.
“Anh khi nào thì điều tra tôi?”
-0-
Show diễn kế:
Thiên Tú – Vợ cũ….