Không kịp phòng bị!
Nghiêm Khải Hoa thậm chí không biết Phương Cẩn vừa rồi đã ra tay như thế nào, khi hắn ý thức được thì bản thân đã bị ném lên giường như một cái túi vải rồi
"Không ngoài dự đoán!" Phương Cẩn ngã ngớn huýt sáo, "Cảnh xuân thật mê người! Áo choàng tắm nửa trượt, vừa tắm xong, quần áo hỗn độn nằm nghiêng mềm mại bên giường. phần giữa hai chân thon dài như ẩn như hiện giữa vạt áo choàng, làm người ta mơ màng, cả người toát ra hương vị nhẹ nhàng như gái trinh, mê người muốn nhấm nháp"
Nghiêm Khải Hoa lập tức kéo vạt áo che kín hai chân, tiếp theo liền chộp cái mền, che kín phần thân thể có thể khiến Phương Cẩn tiếp tục phun ra mấy lời buồn nôn
Đáng tiếc, hắn nhanh, nhưng động tác của Phương Cẩn còn nhanh hơn. Trong nháy mắt, một tay khóa chặt mắt cá chân người kia, một tay chặn cái mền quăng thẳng xuống đất.
Trận lôi kéo này khiến áo trên người Nghiêm Khải Hoa lại càng hỗn độn, dọc theo vai trượt tới cánh tay, lộ ra xương quai xanh mê người cùng với hơn phân nửa lồng ngực trắng noản.
Phương Cẩn hít mạnh một hơi, khẩu khí tán thưởng: "Anh là cố ý sao? Tối hôm nay tựa hồ như rất có hưng trí nhỉ, còn bắt đầu trò chơi "dục ngênh còn cự" (đã hoan ngênh còn làm bộ cự tuyệt)
Trong khi nói vẫn không quên đảo mắt qua từng tấc cảnh xuân trên người Nghiêm Khải Hoa.
"Bị bệnh hả?" Mặc kệ hắn Nghiêm Khải Hoa ngồi thẳng người dậy, kéo lại cái áo hỗn đỗn che lấp thân thể lại.
"Đúng vậy, tôi có bệnh, đó gọi là "bệnh không thể sống thiếu Nghiêm Khải Hoa", chỉ cần một phút không chỉ thấy anh, liền cảm thấy cả người thật không khỏe, mỗi ngày nếu không được ôm anh, toàn thân liền vô lực, chuyện gì cũng không muốn làm"
Thật buồn nôn, Nghiêm Khải Hoa liếc mắt nhìn hắn, rút bàn chân đang bị hắn nắm trở về.
Sauk hi đặt hai chân xuống đất, xoay người nhặt cái mền Phương Cẩn vừa ném xuống đất lên.
"Tôi mệt mỏi, nếu không còn chuyện gì khác thì cậu về nhà đi, sau khi ra nhớ đóng cửa lại"
Phương Cẩn liền giữ chặt một đầu kia của cái mền, không thể để người kia kết thúc qua loa như vậy được.
"Anh tức cái gì? Người có tư cách tức giận là tôi, không phải anh"
"Tôi không tức giận"
Lừa quỷ á! Phương Cẩn thiếu chút nữa rống ra những lời này
"Không tức giận sẽ như vậy sao? Lúc ở sân bay quay đầu bỏ đi trước coi nhưng không nói đi, lại còn không nói tiếng nào mà bỏ phòng đặt sẵn tại khách sạn Ala Villa Saint Maritn Hotel, rồi đến khách sạn khác ngủ? Cái này gọi là không tức giận?"
Nếu không phải mấy tên thuộc hạ hắn phái đi không làm hắn thất vọng, cuối cùng cũng tra ra hành tung của Nghiêm Khải Hoa, hỏi hắn phải lăn tận đâu để người ra tìm ra người này!!!
"Tôi chỉ là đi tránh phiền toái" Giống như tránh đi phiền toái linh tinh giống Phương Quân hôm nay"Phiền toái quỷ quái gì! Anh chính là giận tôi không nói cho anh biết lão ba tên Phương Quân là chhur tịch tập đoàn Cornelius, còn lão ca Phương Sính là tổng giám đốc thôi." "Mấy cái đó đâu quan hệ gì tới tôi." Mấy -cái- đó- đâu- quan- hệ- gì- tới- tôi!."Anh đem tồi bức đến điên sao? Nghiêm Khải Hoa anh là người của tôi, tất cả mọi thứ của tôi đều có quan hệ với anh/" Người của hắn? Nghiêm Khải Hoa lần thứ hai nhíu mi, đối với "loại câu sở huwuss]x" này thấy thật tức giận. Ta chính là ta, không có chuyện ta sẽ thuộc về bất cứ kẻ nào.
Cho dù đối phương có là Phương Cẩn mặt dày mày dạn cũng thế. "Tôi không giống cậu nhàn hạ đến nỗi lấy việc lẻn vào phòng người khác làm thú vui, ngày mai tôi còn phải làm việc, không có gì cần nói thì mời rời đi." Nghiêm Khải Hoa lạnh lùng thốt ra, nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại, đưa lưng về phía Phương Cẩn đang tức muốn chết. Người nam nhân trước kia chỉ biết nói hai từ" cút ngay", hiện giờ lại khách khí lịch sự, lời vào trong tai Phương Cẩn cũng giống ngư quan hệ của hai người là hoàn toàn xa lạ. "Anh đã ra mắt lão già ngoan cố nhà tôi rồi."Những lời này không phải hôm nay tại Ala Villa Saint Martin Hotel đã gặp mặt ông già phải không?" Đã biết rồi thì cần gì phải hỏi ta! "Ông già nói anh không chịu thừa nhận mình làm vợ tôi."So với nghi ngờ, khẩu khí của Phương Cẩn hiện tại là đang lên án. Hễ nhắc tới người này, Phương Cẩn hắn liền càng tức lên! Hại hắn bị ông già chế giễu là bản thân yêu đơn phương, cười nhạo hắn suốt hơn một tiếng đồng hồ, đây là chuyện thứ hai khiến hắn cảm thấy nhục nhã và không thể chịu đựng.
(chuyện thứ nhất là anh vì vợ mà đi catwalk trước thế giới đá =))))))))) Vậy mà, người này lại cự-tuyệt-thừa-nhận-là-người-yêu-của-mình!!! Nghiêm Khải Hoa lãnh đạm nói: "Vốn là không có chuyện đó, nên không có vấn đề gọi là thừa nhận hay không." Ah, bây giwof lại còn chơi trò bắt bẻ câu chữ với mình nữa. "Anh thật sự là một người nhát gan, Khải Hoa." Phương Cẩn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang nằm nghiêng đưa lưng về phía mình, tối nay mà không đem mọi sự tình đều nói cho rõ ràng, đừng hòng hắn bỏ qua. "Đều ở trong lòng tôi rên rỉ không dưới mấy chục lần, toàn thân đều bị tôi hôn khawos trên dưới, có điểm mẫn cảm nào trên thân thể anh mà tôi không nám rõ, hơn nữa, hiện tại anh còn có thể phối hợp cùng với tôi, thậm chí công khai chủ đọng hôn tôi tại nơi công cộng…Đều đã đến như vậy, còn nói với tôi là chúng ta không có quan hệ gì? (mặt dày!!!>_<) "Câm miệng" Dưới ánhđèn, Nghiêm Khải Hoa không giấu được vành tai lộ ra đỏ như lửa…