Ái Vô Cấm Kỵ

Chương 36: Yêu không kiêng kỵ 36




editor: Vivian



Phương Sính lái từ sân bay hướng về phía nội thành, trên đường nhịn không được mà tò mò hỏi lão đệ đang ngồi bên cạnh:

“hắn không biết bối cảnh của ngươi?”     (hai anh em khi không có ai thì nói chuyện không câu nệ xưng hô)

Đợi nửa ngày mà không thấy đáp lại, Phương Sính liếc sang người ngồi bên phải một cái.

“Cẩn, ngươi có nghe thấy ta hỏi không vậy?”

“Ta nghe rồi.”    Dựa vào cửa kính xe, Phương Cẩn uể oải trả lời.

“Vậy ngươi tính sao bây giờ?”

“Cái gì mà tính sao bây giờ?”     Phương Cẩn miễn cưỡng hỏi lại.

“Khỏi đánh trống lãng đi, ha hả, ngươi cho rằng lão ca ta đây nhìn không ra sao?”      Muốn giả ngu trước mặt ta hả? Trở về tu luyện thêm vài năm đi rồi quay lại.       “Hắn không phải là lover của ngươi sao?”

“Một nửa một nửa.”

Đây là câu trả lời kiểu gì vậy a?        “Cái gì gọi là một nửa một nửa?”

“Ta cho rằng phải, hắn lại cho rằng không phải, đây không phải ‘một nửa một nửa’ thì là cái gì?!”     Cứ nhắc tới người kia thì liền thấy đau lòng mà.

Ồh, ra là vậy nha.      “Nguyên lai là ngươi yêu đơn phương người ta, thiệt khổ nha.”

“Giọng của ngươi nghe thiệt vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ nhỉ.”

“Bộ có sao?”    Phương Sính hỏi lại, rồi huýt sáo một tràng.

Vậy còn không phải gọi là vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ sao?! Phương Cẩn tặng lão ca một cái liếc đầy xem thường.    “Ngươi rất thích thú nhỉ?”

“Đương nhiên.”     Phương Sính thẳng thắn thừa nhận.     “Tính ra ngươi chơi lâu như vậy rồi, cũng nên tới lúc hồi tâm thôi. Tổng giám đốc của Sang Thảo sao? Ta có nghe đám bạn ở Đài Loan từng nhắc tới….Khoan!”

“Két! Tiếng thắng gấp chói tai phát ra.

Trong đầu nảy ra đống tư liệu về Sang Thảo, Phương Sính chợt nghĩ tới một vấn đề.     “Nghiêm Khải Hoa hắn….ước chừng lớn hơn ngươi mười hai tuổi!”

“Vậy thì đã sao?”

“Trời, mười hai tuổi….”      Trán Phương Sính kê trán lên tay lái, hồi tưởng lại hình dáng Nghiêm Khải Hoa cách đây mười phút, nếu không phải từng đọc qua tư liệu, hắn căn bản không từ trên mặt Nghiêm Khải Hoa mà nhìn ra tuổi, mặt tên đó căn bản không thể tới ba mươi bảy tuổi.    “So với ta còn lớn hơn mười tuổi.”

“Vậy thì thế nào?”     Phương Cẩn lửa tức bốc cao.     “Phương Sính, ngươi định có ý kiến gì sao?”

Phương Sính quay đầu, nhìn mặt lão đệ, trên đó ‘dán’ rõ mấy chữ  ‘ngươi mà dám có ý kiến, ta liền liều mạng với ngươi.”

Phương Sính nhịn không được, phụt một tiếng, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. (cười lớn không kềm được)

“Ha ha ha, tâm của lão đệ nhà ta bị đoạt đi rồi, Nghiêm Khải Hoa này thật không tệ!”

“Phương Sính!”

“Ta muốn gặp hắn.”    Phương Sính ngưng cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc.   “Ta muốn xem hắn có gì khiến ngươi mê thế này? Thậm chí còn không quan tâm đến chênh lệch tuổi tác.”

“Ta không cho phép ngươi quấy rầy hắn.”

“Hắc, đây không tính là quấy rầy, đây là việc công nha.”    Phương Sính đạp chân ga, lần nữa phóng xe lướt đi.    “Ngươi tưởng ta nhàn hạ không có gì làm, mỗi ngày lục xem tư liệu của cục hàng không dân dụng sao?”

Phương Cẩn bây giờ mới nhớ tới khi ở sân bay đã quên hỏi lão ca vì sao lại đi xem tư liệu xuất nhập cảnh của cục hàng không dân dụng.

“Ai mà biết. Có lẽ Cornelius sắp phá sản nên tổng giám đốc như ngươi rảnh rỗi tới mức không có gì làm, nên mới lục xem tư liệu của cục hàng không dân dụng để giết thời gian a.”

“Tiểu tử thối!”   Phương Sính cười đấm hắn một đấm.     “Ta xem là để xác nhận thời gian Nghiêm Khải Hoa nhập cảnh, không ngờ lại nhìn thấy tên của ngươi.”

“Sao lại nhắm vào hắn?”

“Đây là ý của cha.”    Phương Sính không e dè, bình thản nói thẳng:     “Ngươi đi catwalk ở Milan, cả nhà đều thấy.”

Kịch! Trán Phương Cẩn trợt xuống, đập thẳng vào cái bệ chứa CD trước ghế phụ lái.     “Mấy người sao rảnh dữ vậy đi coi mấy chương trình TV quỷ quái đó!”

Hắn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của lão cha ngoan cố kia chứng kiến cảnh hắn đi catwalk.

Lão già chắc chắn lửa tức bốc cao ba mét…không chỉ ba mét, ba mươi mét nữa là khác.

“Cha rất tức giận nha, muốn tìm Nghiêm Khải Hoa đến nói chuyện, hỏi vì sao dám đem nhị thiếu gia của tập đoàn Cornelius tự tiện sử dụng, cho mặc đồ phụ nữ, bước giữa sân khấu.”  

Vừa nói vừa nhớ lại hình ảnh trên TV, Phương Sính cong khoé miệng    “Mẹ không sinh ra ngươi là con gái thật sự là rất đáng tiếc.”

“Câm miệng, Phương Sính.”    Phương Cẩn hiện tại ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng của Nghiêm Khải Hoa khi muốn hắn câm miệng.    “Đó là nỗi nhục, là vết nhơ lớn nhất trong đời ta.”

“Có thể khiến ngươi cam tâm đem vết nhơ trét lên mình, đây là bản lĩnh của Nghiêm Khải Hoa a.”

“Trừ bỏ hắn thì còn ai.”   Vì Nghiêm Khải Hoa, hắn chính là đem bản thân ra bán sạch sẽ (còn bán rẻ mạt thiếu điều cho không nữa =)))).      “Kêu ông già từ bỏ hy vọng đi, ta sẽ không để ổng có cơ hội ‘nói chuyện’ với Khải Hoa đâu.”

“Ta thấy rất khó nha.”   Phương Sính thật đồng tình mà liếc thằng em một cái, rồi lại nhìn thẳng tiếp tục lái xe.     “Ngươi hẳn là biết mà, ngay cả tư liệu xuất nhập cảnh của cục hàng không dân dụng đều được ra lệnh mang tới, vậy việc muốn tra ra khách sạn Nghiêm Khải Hoa sẽ trọ là chuyện đơn giản cỡ nào.”

Không thể nào? Đang dựa vào ghế da, Phương Cẩn bật người ngồi thăng dậy, nhìn về phía ông anh.

“Ý của ngươi là….”   Lão già kia đã cho người đến khách sạn giăng lưới sẵn rồi chờ người kia chui đầu vô?!

Ba giây sau, Phương Sính xác nhận suy nghĩ của đứa em.

“Ngươi hẳn là biết ‘nhanh như gió’ là phong cách làm việc của lão cha chúng ta mà.”

-0-

Show diễn kế: 

Ra mắt nhạc phụ đại nhân~~~