editor: Vivian
—
Thiết kế Ngôi Sao Sa Mạc là dùng rất nhiều lớp vải khác nhau, lớp ngoài cùng là dùng chất vải cực mềm mại rũ đong đưa theo từng bước chân của người mẫu.
Dưới từng tia ánh sáng thay đổi màu sắc liên tục, hình ảnh lớp vải trùng điệp biến hoá thay đổi hình dạng, nếp gấp,…tựa như gió nhẹ thổi trên sa mạc hây hây, làm thay đổi địa hình. Vải dệt như cánh chim mỏng manh mang đến cảm giác thanh lương trong ốc đảo nơi sa mạc mênh mông.
Dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người, ‘nàng’ chậm rãi bước đi đoan trang về phía trước, hai người mẫu nam đang đứng hai bên, bỗng nhiên bước giãn khoảng cách ra hai bên trái và phải, rồi xoay người nghênh đón ‘nhân vật chính’ đi ở giữa, bước vào trung tâm.
Toàn hội trường luôn nghĩ là sẽ vẫn như các buổi biểu diễn thời trang bình thường khác, chính là xoay quanh việc triển lãm các bộ trang phục mới mà thôi, nhưng tình huống hôm nay, tại đây lại không như họ dự kiến, hai nữ người mẫu khác cũng đang đứng hai bên trái phải, bỗng xoè làn váy, một trước một sau vây quanh ‘nàng’ che tầm mắt của mọi người dưới sân khấu, cũng làm cho người ta không nhìn thấy động tác của người mẫu đang trên sàn.
Người xem đang bắt đầu cảm thấy không hiểu gì hết, thì thầm nói nhỏ với nhau, hoài nghi trên sân khấu là đang bị mắc sai lầm gì không.
Không đến ba mươi giây sau, hai người lại lui ra hai bên, trước đó ‘nàng vốn’ là dáng người uyển chuyển như bao vây dưới cánh chim mềm mại, nay lại nhanh chóng biến hoá, biến thành nhân vật kia của tờ áp phích – lữ khách dừng chân nghỉ ngơi trên sa mạc.
“Oaaa…” Bên dưới là những tràng kinh ngạc vang lên hỗn độn, những tiếng bàn luận nho nhỏ: ‘Nguyên lai là cùng một người a.”
“Thật không dám tin, không ngờ là nam nhân….nam nhân sao có thể đẹp đến như vậy chứ?”
Các người mẫu lui ra trong tiếng huýt sáo và khen ngợi, rồi sau đó là tiếng vỗ tay không dứt.
Paris – Pháp.
Sức nóng của tuần lễ thời trang Milan cuốn hút cả Châu Âu. Cũng là một trong các kinh đô thời trang, Paris càng không ngoại lệ, TV vẫn cập nhật những tin tức mới nhất từ Milan…
“Mỗi năm một lần, Tuần lễ thời trang xuân hạ của Milan đã mở màn…
Versace, Armani, Ferrangamo vẫn như trước, đưa ra những mẫu mới không làm người xem thất vọng.
Lấy ví dụ như: Versace, cách cắt ráp phá cách tân thời, vận dụng màu sắc rực rỡ tự do, giúp đường cong xinh đẹp của phụ nữ được tôn lên một cách tinh tế.; Armani trong sự tao nhã và cường điệu vẫn không quên chứa đựng vài phần hài hước cùng nổi loạn nhẹ nhàng…”
“Tin tức ở Pháp không còn chuyện nào hay hơn để đăng sao?” Ngồi trước TV, một nam nhân bực mình nói, ngón tay ấn vào điều khiển từ xa, thỉnh thoảng chuyển kênh.
“Sính, đừng trẻ con như thế.” Judy Claire mang trái cây đến phòng khách, uốn nắn thói xấu của đứa con cả. “Đặt điều khiển TV xuống. Cha tụi nhỏ ơi, ông cũng mau đến ăn trái cây.”
(Phương Sính: Phương – họ Phương, Sính – đừơng thẳng, một mạch thẳng tới phía trước.)
(Judy Claire: Thù Đế – Khắc Lai Nhĩ)
(Phương Quân: Quân – Trời nhào nặn, tạo lập nên vạn vật trong nhân gian, hun đút đào tạo nên nhân tài)
“Ân.” (ừhm) Phương Quân buông tờ báo, nhận miếng táo cắt mỏng của vợ yêu đưa tới.
Phương Sính cũng quay đầu lại, lấy một miếng táo bỏ vào miệng nhai.
Judy Claire đột nhiên thở dài.
Hai nam nhân cùng lúc quay đầu lại nhìn nàng.
“Sao vậy?” Phương Quân – chủ gia đình mở miệng hỏi.
Judy Claire nhìn hai người một cái, lại thở dài. “Lúc nào cũng thiếu một người.”
“Nhắc tới nó làm gì?” Phương Quân mở miệng, giọng nói chứa sự tức giận, tâm tình đang tốt bị vợ phá hư hết. “Tên hỗn trướng kia không trở về cũng tốt.”
“Đừng tức giận, cưng ơi.” Judy Claire hôn lên thái dương của chồng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng cho là em không biết anh luôn lén lén nhìn ảnh chụp của nó mà thở dài.” (giờ mình biết miệng anh ngọt vậy là giống ai rồi =))))) mọi người đoán ra chuyện gì chưa? ;D)
Nét mặt trung niên của Phương Quân thoáng đỏ lên, căm tức trừng mắt vợ yêu vạch trần mình. “Judy!”
“Nhớ nó nhất chính là anh đó, cưng ơi.” Judy cười a a rồi nói.
Phương Sính vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lão cha chỉ ‘quật cường’ với lão mẹ được có mấy giây, hắn cười cười rồi mặc kệ, tầm mắt lại quay về màn hình TV.
Lúc này, TV còn đang phát trực tiếp buổi biểu diễn thời trang tại Milan.
“Lần này, làm cho mọi người kinh diễm (đẹp đến sững sờ) nhất, không hề nói quá – chính là Sang Thảo đến từ Đài Loan, cách cắt ráp tinh tế, dùng nhiều vật liệu từ chất tơ, trong sự uyển chuyển vừa chứa đựng một phần phong cách thần bí của phương Đông; Trong đó, khiến mọi người chú ý nhất, chính là phần diễn của nam người mẫu phụ trách vai chính – Ngôi Sao Sa Mạc, sau đây là phần quay hình trực tiếp từ phóng viên của chúng tôi tại hiện trường…”
Đài Loan! Một danh từ khó mà nghe thấy được ở Châu Âu, khiến ba người lập tức nhìn về phía màn hình đang phát buổi biểu diễn áp cuối của chương trình: lượt diễn của Sang Thảo…
[ Người mẫu mặc trang phục Ngôi Sao Sa Mạc, ánh sáng kỳ ảo, hiệu ứng đặc biệt, màn đổi trang phục độc đáo trên sân khấu và cuối cùng là tung hô của người xem… ]
Bộp! Miếng táo trên tay Phương Sính rớt xuống trên mặt bàn, phát ra tiếng vang.
“Cha!” Phương Sính nhìn chằm chằm vào màn hình, qua một lúc lâu mới thốt ra được một chữ.
“Cưng ơi?” Judy Claire mặc dù sửng sốt thì sửng sốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng lay chồng một cái.
Bị vợ gọi tỉnh, sau khi lấy lại tinh thần, Phương Quân chỉ kém không nhảy dựng lên.
Một bàn tay đập mạnh xuống bàn trà, sau đó rít gào như gấu. =))))
“Chết tiệt! Tên tiểu tử Phương Cẩn này đang làm cái quỷ gì?”
-0-
Show diễn kế tiếp:
Phương Cẩn đuổi theo, ‘thân thiết’ hỏi:
“Sao vậy? Là ai chọc anh tức giận vậy?”
“Trước khi tôi còn chưa giết cậu, cách xa ra một chút.” Giọng Nghiêm Khải Hoa lạnh như băng.
“Anh nhẫn tâm mưu sát chồng sao? Cưng ơi!”
“Cút!” Tên hỗn trướng, dám đối với mình quấy nhiễu tình dục trên máy bay.