Ái Vĩnh Bất Trì

Chương 2




Từ lúc còn nhỏ y đã sinh sống ở trong phủ Vương gia rồi. Di nương là tỳ nữ trong vương phủ, mỗi khi bận rộn, liền dắt y đến một góc hẻo lánh của hoa viên, thấp giọng dặn hắn ở chỗ này chơi, nhưng nếu có đại nhân tới, phải chạy nhanh đi chỗ khác, tránh va chạm với những người quyền thế trong vương phủ.

Nương chỉ bảo y thấy đại nhân đến thì rời đi, cũng không có nói cho y, nếu là thấy người chưa trưởng thành, thì phải rời đi hay là vẫn đứng im?

Cho nên đương một cái nhiều tuổi hơn hắn, không phải đại nhân mà là thiếu niên cầm mã tiên tiến vào, y chỉ ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Thiếu niên kia cũng trừng mắt nhìn hắn, tò mò mà xả một chút mái tóc dài của y, nói y phấn điêu ngọc mài như vậy, có phải hay không niết đích nhân ngẫu.

Xả đắc y đau, gào khóc đứng lên, lúc này thiếu niên kia mới giật mình hoảng hốt cầm mã tiên hống y, nói muốn tặng y, mong y đừng khóc nữa.

Đuôi mã tiên thùy tua cờ bảy màu, thật đẹp, làm y yêu thích không nỡ buông tay, lập tức ngừng khóc. Cầm lại khoe di nương, nàng thấy liền tức giận, nói này không phải thứ mà thân phận y nên lấy, có phải hay không thâu của khách nhân trong vương phủ?

Y khóc lóc muốn giải thích, lại khiến cơn giận còn sót lại của nàng bùng lên, không khỏi vừa khóc vừa mắng:”Nương ngươi như thế, ngươi giờ cũng là như vậy. Đến lúc đó tự gây hậu quả xấu, muốn hối hận cũng không kịp đâu!”

Năm đó y còn nhỏ, không biết cái gì là “tự gây hậu quả xấu, muốn hối hận cũng không kịp”, chỉ thấy dì sau một ngày làm việc mệt nhọc sắc mặt phát xanh. Mặc dù đối y lãnh đạm, cũng không đến mức ngược đãi đòn hiểm, nhưng hôm đó nàng lại đánh y thật mạnh, đánh cho bả chân phải hắn cùng hai tay đều là vết xanh vết tím.

Cách thiên bị thiếu niên cấp mã tiên thấy trên mặt y một ninh mi, lập tức không giận thị uy. Tử Quân tuy rằng cái gì cũng đều không hiểu, nhưng y biết đối phương là cái cùng hắn thân phận khác biệt.

Không chỉ bởi cái mã tiên hảo khán, quần áo phục sức hoa lệ, mà trọng yếu là khí thế lăng nhân đẹp đẽ quý giá của hắn, y trong vương phủ cũng chưa gặp qua người nào có khí thế như vậy.

Tái một ngày, y đã biết người cấp y mã tiên là tiểu vương gia trong pgur, mà tiểu vương gia lại điều hắn đến bên người hầu hạ. Này đối di nương mà nói, là nhất sự đại cát, thế nhưng nàng lại chết cũng không chịu.

Nàng nói Tử Quân tuổi còn nhỏ, sao có thể hầu hạ tiểu vương gia chu đáo, kiên quyết không theo. Huyên huyên náo náo, lão Vương gia chỉ nghe có cái vú già lớn mật như thế, phẫn nộ tới cực điểm, nô tài trong vương phủ dám làm cái loại sự tình khác người này, đến tột cùng là không có gia pháp.

Nhất triệu kiến nàng, nàng quỳ trên mặt đất, lại ngẩng đầu khẽ động thân, giống như cái gì cũng không sợ. Dù năm tháng làm việc vất vả có để lại bao dấu vết, vẫn khó nén được diện mạo xuất sắc của nàng.

Lão vương gia thấy vậy quang minh hào phóng, giũ chặt dì, một trận im lặng. Qua một lúc lâu, lão Vương gia phất tay, bọn họ liền lui ra, như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Chuyện này thế nhưng cứ như vậy kết thúc, ký chịu bó tay dưới tội danh phạm thượng của di nương, cũng không cưỡng ép Tử Quân làm tùy thị của tiểu vương gia nữa, điều này làm cho mọi người trong vương phủ đều thấy kỳ lạ.

Từ này về sau, Tử Quân cũng không cần làm việc nặng, chỉ cần làm chút việc nhỏ như bưng trà. Tiểu vương gia cũng hoan hỉ lắm, mua được cái gì mới, đẹp đều đô hội thưởng cho y. Lão vương gia cũng biết chuyện này, lại trầm mặc không lên tiếng. Chỉ có a di nếu thấy được, sẽ giận dữ, mệnh hắn đem vài thứ kia tất cả đều giả lại.

A di nói với y, bọn họ thân thế ti tiện, không dùng được mấy thứ này, cũng không xứng với chúng! Cho nên liền ngay cả khi nàng chết, cũng là thanh liêm.

“Ngươi đừng cùng tiểu vương gia quá thân cận, hắn là bề trên phú quý cao sang, có biết bao cô nương xinh đẹp mặc hắn chọn lựa. Ngươi hai mắt đừng có lúc nào cũng si dại mà dõi theo hắn, về sau không có kết cục gì tốt đâu. Huống chi ngươi là nam nhân a, ngươi bộ dạng so với nữ nhân dù có mĩ đến đâu cũng là vô dụng, tiểu vương gia sẽ không coi trọng ngươi.

A di cứ dặn dò mãi, nhưng cái tâm của hắn kia lại rất yếu ớt, tượng như thiêu thân lao đầu vào lửa mà hướng về kia Chương Tùng Kiều đã muốn trưởng thành, nhâm là khuyên can của a di cũng đều vô pháp ngăn cản.

Chính là y ngày một lớn dần, tình yêu đối tiểu vương gia lại dần dần bị hàn thủy khiến cho ướt đẫm, bẹp dí. Không giống nữ hài tử có thanh âm mềm mại, âm điệu của y dù không hùng hùng hậu hậu nhưng vẫn là thanh âm nam tử hán, dù là bộ dáng tái mĩ, y cũng không thể giống nữ tử có thêt hầu hạ tiểu vương gia, nhận được sự trìu mến của hắn.

Chuyện thực này rất khó có thể lay chuyển, làm bị thương thương thật mạnh trái tim yếu ớt của y, cũng làm y đối Chương Tùng Kiều không dám lại có mong đợi dư thừa, nhưng là Chương Tùng Kiều lại nói cho y…

Mơ đến đây liền tỉnh, y cả người quyện mệt nằm dài trên giường. Một bàn tay to đặt tại trên lưng y, phía sau có nhiệt khí đánh úp lại, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái theo phía sau truyền đến. Người ôm hắn là ai, hết thảy không bao giờ… nữa ngôn mà dụ.

Trong một năm này, cứ đến mùng một, mười lăm, Chương Tùng Kiều sẽ đến chỗ này của y, chưa từng bỏ lỡ. Vừa đến ban đêm, hắn sẽ lại ôm y ngủ, y cũng vô lực cự tuyệt, đành phải tùy ý hắn.

Y khẽ động một chút, Chương Tùng Kiều liền đưa y ôm đỡ dậy, y cả người mềm mại, sợi tóc lại tán loạn, thân thể mảnh mai mới bị phong hàn, Chương Tùng Kiều vuốt trán y nói:”Hình như lại sốt cao tiếp.”

“Chủ tử, thỉnh ngài buông tay, vạn nhất này phong hàn nhiễm sang người ngài vạn tử nan từ kỳ cứu.” Thanh âm y nghe thật mỏng manh, ngữ khí thế nhưng vẫn tràn ngập kiên quyết, phần này kiên quyết là do di mẫu dạy y.

” Ngươi đói bụng sao, Tử Quân?”

“Chủ tử nếu muốn dùng bữa, Tử Quân sẽ sai hạ nhân thượng thái.”

“Ta là hỏi ngươi đói bụng sao? Ngươi vì sao lại trái một câu chủ tử, phải một câu chủ tử?”

Thanh âm Chương Tùng Kiều không nâng cao, hắn không phải đến để tranh cãi, nhưng là hắn cũng khó có thể chịu được ngữ khí cung kính của Tử Quân, cái loại cung kính nghe qua thật lãnh đạm, tựa như y muốn dùng thân phận để đem hai người tách ra, có thể cách xa bao nhiêu, liền cách xa bấy nhiêu.

“Chủ tử chính là chủ tử, thân phận chúng ta chính là vân nê chi soa.”

“Được rồi, được rồi, ta biết ngươi từ một năm nay đều muốn chọc giận ta. Ngươi lẽ nào vẫn còn đối “hắn” nhớ mãi không quên?”

Nhắc đến Mạc Vũ Thực, Tử Quân liền quay đi nơi khác, nói nhỏ:” Nếu ta nói đúng, chủ tử liền đồng ý thả ta sao? Khiến cho song túc song phi sao?”

Chương Tùng Kiều khuôn mặt đều xanh mét.”Đừng… có nói ngốc nghếch nữa, ta không tin ngươi đối hắn có cảm tình, ta không biết ngươi vì sao muốn chọc giận ta, thế nhưng đã một năm rồi, Tử Quân, ngươi khí đại bao nhiêu cũng nên tiêu đi thôi.”

“Ta không có sinh khí.”

Lời chất vấn của Chương Tùng Kiều càng thêm cường thế,”Ngươi không có sinh khí? Vậy ngươi vì sao hơi chút lại đối ta bực bội, đã một năm rồi, tròn một năm này, ta đều tự hỏi vì sao ngươi bỗng nhiên lại đối ta lạnh nhạt? Vì sao lại ngươi nói yêu thượng Mạc Vũ Thực? Ngươi biết rõ ta yêu ngươi, sủng ngươi như thế, mấy ngày di mẫu ngươi bệnh nặng, ngươi còn còn ngã vào lòng ta, khóc nói ngươi cũng thích ta, những lời này ngày đó ngươi nói cho ta, ngươi đều đã quên sao?”.

Tử Quân thần sắc ốm yếu xanh xao nhẹ nhàng nói, những lời lẽ này hắn đều có thể dễ dàng tùy tiện phủ nhận:” Ta trước kia cũng chưa từng nói những lời kia.”

“Ngươi, ngươi…”

Chương Tùng Kiều giận đến nỗi toàn thân phát run, chỉ vào y nhưng lại nói không ra lời. Tử Quân liền xuống giường, chỉ quỳ trên mặt đất, cũng không lên tiếng, Chương Tùng Kiều tức giận đến nỗi cả thanh âm cũng run run:”Ngươi quỳ chỗ này làm cái gì?”

“Là ta chọc giận chủ tử, là ta không đúng, cũng là ta bất hảo, cầu chủ tử biệt động khí liễu.”

Tử Quân từ một năm trở lại đây đều là loại thái độ này, đem bản thân trở thành gia nô, đem hắn trở thành chủ nhân để mà hầu hạ, nói là duy trì thượng hạ tôn ti phân tế (trên dưới chừng mực), nếu như nhạ hắn không hờn giận, cũng liền quỳ xuống thỉnh tội. Hắn đã nhịn một năm rồi, cũng không nhịn nổi nữa.

Mấy ngày qua lo lắng thân thể y, hận không thể mọc cánh bay đến căn phong này, xem Tử Quân đã hay chưa hạ sốt, có thể hay không xuống giường, y nhất định phải dùng… dùng phương thức này để hồi báo hắn?

Hắn lãnh đạm châm biếm lên:” Ngươi muốn thế nào cũng được… Nếu muốn ngoạn trò chơi chủ tử gia nô này, theo ta thì ngươi căn bản là đang muốn khiêu khích ta. Nếu ta đối ngươi là chủ tử, đáng lẽ ra ta nói một câu, ngươi liền phải nghe theo, dù là chuyện khó khăn đến đâu, ngươi cũng sẽ nhất nhất mà làm theo, không phải sao?”

Tử Quân do dự một chút, những cũng cung kính nói:”Nếu như chủ tử đã muốn, ta đây liền sẽ nghe theo.”

“Vậy được, đem chuyện giữa ngươi và Mạc Vũ Thực ra trước mặt ta tái trọng (nhắc lại) một lần.

Thanh âm Chương Tùng Kiều phi thường lãnh khốc, hắn là rất nuông chiều Tử Quân, đem hắn phủng trong lòng bàn tay mà thương yêu, nhưng không có nghĩa là hắn không không biết sinh khí, cũng không có nghĩa là hắn sẽ dễ dàng khoan nhượng hành vi tùy hứng của y, nhịn cả một năm, là quá đủ rồi, hắn không bao giờ… muốn nhịn nữa.

“Ta nghe không hiểu chủ tử đang nói cái gì.” Nhãn thần Tử Quân có chút lấp lóe.

“Ngươi bối rối, ngươi đương nhiên bối rối!”

Chương Tùng Kiều một bả kéo lấy y, đưa y từ trên mặt đất kéo lên, khí lực hết sức to lớn, khiến cánh tay Tử Quân thiếu chút nữa đoạn điệu (đứt rời). Hắn đưa y ôm vào trong ngực, xót xa nhớ lại sự tình này nào đó, ngày hắn tận mắt nhìn thấy y, cơ hồ suýt chút nữa chấn toái (phá vỡ) tâm của hắn.

“Khi đó ngươi biểu lộ rõ sẽ đối Mạc Vũ Thực hiến dâng thân mình, ngươi nhắm mắt lại, nhượng hắn thân (hôn) ngươi, vì cái gì ngươi lại có thể để mặc cho Mạc Vũ Thực thân ngươi, mà ta lại không được?”

Tử Quân đông đóa tây thiểm (đông trốn tây ẩn), thê nhưng bị Chương Tùng Kiều khóa chặt vào trong ngực, hai tay ôm phía sau lưng y,y chỉ có thể quay quay cổ, thế nhưng rất nhanh, cái cổ đang quay lộn xộn của y, cũng bị Chương Tùng Kiều giơ lên tay phải mà nắm chặt sợi tóc khiến y khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể cách khuôn mặt đối phương ngày càng gần.

Khí tức (hơi thở) nam tính phun thần thượng (thần:môi, thượng: phía trên) trắng bệch của y, Tử Quân tim như muốn phải nhảy ra, tư vị song thần tiếp xúc, so với chết càng làm cho y hoảng sợ.

“Là ta đã dạy cho ngươi, Tử Quân. Ngươi còn khóc nói ngươi không cảm thấy thẹn mà yêu thượng ta, nếu như có thể biến thành nữ rử hầu hạ chăm sóc ta, dù là muốn ngươi chết một trăm lần ngươi cũng nguyện ý.”

Nhịp thở của Tử Quân dần nhanh hơn, thanh âm Chương Tùng Kiều lại chợt trở lên nhu hòa, đầy ắp vui vẻ mà hồi tưởng:” Ngươi cho rằng nam tử không thể ở cùng một chỗ, nên mới khóc đắc thương tâm. Ta nói ngươi cùng ta có thể ở cùng một chỗ, ngươi vừa kinh ngạc vừa vui sướng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đều đỏ lên, chúng ta trong hoa viên đã làm gì, ngươi còn nhớ ró không?”

“Không, đừng… đừng nói nữa.”

Tử Quân giãy dụa mãnh liệt ngồi dậy, thế nhưng cũng không chống lại được lực đạo của Chương Tùng Kiều, y mỗi lần vùng vẫy, Chương Tùng Kiều lại một lần đem hắn ôm càng chặt, thẳng cho đến khi giữa hai người chỉ còn lại y liêu bàng bạc (mỏng) tỏa ra hơi ấm của cơ thể, thân thể vừa mới phát sốt, nhưng tại một khắc sau nhiệt độ lại dâng trào lên, theo lòng bàn chân tới cái ót, khiến lý trí y mềm mỏng dần.

“Ngươi ngồi trong ***g ngực của ta, như hiện giờ, chẳng qua chỉ là nghe thấy khí tức của ta, dục vọng ngươi liền tăng vọt, ta vén y sam của ngươi lên, ngươi liền xấu hổ mà khóc, ta bảo ngươi đừng khóc, ta cũng giống ngươi đều có phản ứng, ngươi lại cách y phục mà chạm vào nơi đó, chứng thực lời ta nói không có sai.”

“Ta không có, không có!”

Cho dù cách lớp y phục, bàn tay cực nóng như bị hỏa thiêu vẫn tràn ngập tâm trí y, khi đó y đã mười bảy tuổi, ngay cả đối với thân thể chính mình còn tỉnh tỉnh mê mê, đối nam nữ tính sự cũng không rõ lắm, thế nhưng ban đêm khi ngủ trên giường một mình, nếu là nghĩ tới dáng vẻ tươi cười của Chương Tùng Kiều, hoặc là thái độ nhu hòa hắn đối mình, hạ phúc y liền có một ẩn ẩn một trận hỏa nhiệt.

Nói không nên lời là thống khổ hay thoải,ái, mãi cho đến một ngày, y vô tình thấy cảnh phó tỳ hoan ái, y ban đêm nằm mơ, thấy Chương Tùng Kiều đặt y dưới thân, y giống như nữ nhân kia mà ngâm khiếu (rên rỉ), sau khi tỉnh lại, cả hố hạ hắn đều ướt.

Y lén lén lút lút nhân ban đêm, mang quần áo giặt sạch phơi khô, không dám đem chuyện đáng thẹn thùng như vậy kể cho di mẫu biết.

Thế nhưng y nhịn không được bi ai từ đó trở đi, bởi vì y không phải nữ tử, Chương Tùng Kiều sẽ không cần y như vậy. Mãi đến khi hắn nói với y nam tử trong lúc đó cũng có thể như vậy, sau đó bính hắn, đôi bàn tay thô to kia đã gây cho hắn không ít sung sướng.

Tiếng thở dốc của Chương Tùng Kiều ngày càng trở lên ồ ồ:”Bởi vì ngươi thật sự rất khả ái, chỉ cầm mà thôi, ngươi sẽ không ngăn được tiếng khóc, tiếng thút thít nỉ non bùi tai khiến ta càng phải thương yêu ngươi nhiều hơn, còn có chỗ kia không ngừng chảy ra điềm dịch làm ướt cả tay ta, trên người ngươi tỏa ra hương vị bạc hãn (mồ hôi) vui sướng khiến ta muốn quên đều không dược.”

“Đừng, đừng nói nữa, ta chưa từng…” y phủ nhận quyết liệt, chỉ là âm thanh nghe lên thật là nhu nhược vô lưc.

“Ngươi có, ngươi ở trong tay ta đạt được lần đầu tiên, ta đến bây giờ vẫn không thể quên được khuôn mặt ngượng ngùng của ngươi, ngươi bởi vì làm dơ tay ta, còn khóc đến nỗi lê hoa đái vũ.”

Y ở trong hoa viên, lần đầu tiên được Chương Tùng Kiều lấy tay động chạm, bởi vì thấy ngượng ngùng muốn chết cùng với sảng khoái khiến y bật ra tiếng thút thít. Bàn tay của Chương Tùng Kiều chan chứa nhiệt lực bao phủ lấy phân thân mới lần đầu nếm trải tình ái, vân vê nhào nặn làm cho hắn vừa thẹn vừa sợ, thắt lưng run lên, cuối cùng làm dở cả tay của Chương Tùng Kiều, khi đó y lúng túng đến nỗi mong có thể chui được xuống dưới lòng đất, tự nhiên khóc lại càng to, khóc đến nỗi nước mũi nước mắt giàn giụa.

Nhưng chút hồi ức ngọt ngào này, ngay cả nghĩ đến y cũng thấy khinh nhờn.

“Tử Quân, ta nghĩ muốn ngươi, nghĩ đến hết chịu nổi, bắt đầu từ ngày đó, không, ngay từ lúc ban đầu, ta cũng đã vẫn chờ ngươi lớn lên, ta muốn ngươi xích lõa mà ngủ trong lòng ta, ta nghĩ muốn nơi đó của ngươi lại tái run rẩy chảy ra mật lệ, ta muốn hôn ngươi một nghìn lần, một vạn lần, mãi đến khi ngươi ngã vào trong lòng ta mới thôi…”

Chương Tùng Kiều hôn lên cần cổ tuyết trắng của y, địa phương bên hông kia dường như muốn đâm thủng thân thể y, nóng đến nỗi như sắp hòa tan thân thể y, toàn thân hư nhuyễn, cho dù bị đày xuống địa ngục chịu hết tất cả các hình phạt, y cũng vô pháp chối bỏ tư vị tiêu hồn thực nhân như vậy.

Chẳng qua là hắn không được, cũng không thể.

Nhưng chỉ cần quay đầu lại, Chương Tùng Kiều sẽ lại hôn y, hắn sẽ lạinhư cái đêm trong hoa viên kia làm y say mê. Y suýt chút nữa thì bị chìm vào, chìm đắm trong khí tức dương cương nam tính của hắn, khiến y dao động giữa ái ngữ của hắn.

Vì cái gì lại không thể? Y cứ tưởng sẽ được hưởng vô vàn yêu thương nồng nàn của Chương Tùng Kiều, như lời hắn nói năm xưa, nếu chỉ có nữ tử mới có thể hầu hạ Chương Tùng Kiều, vậy y tình nguyện chết một trăm lần, cũng muốn trở thành nữ tử, được ở trong lòng Chương Tùng Kiều mà nhận hết mọi sủng ái.

“Tử Quân, tại sao ngay sau khi di mẫu ngươi chết, ngươi lại thay đổi?

Di mẫu! Hai chữ “di mẫu” này đả tỉnh lí trí của y.

Di mẫu trước khi chết muốn y tự mình giữ gìn sức khỏe, tiếp đó hai mắt đờ đẫn lại lộ ra vài tia đau xót, y từ trước vẫn chưa thấy quá di mẫu cười, di mẫu là một nữ nhân hảo khán, chắc chắn rằng khi nàng hảo hảo trang điểm, lại thêm thường hay cười, nhất định sẽ đẹp đến nỗi khiến nam nhân hóa đá.

Thế nhưng nàng chưa bao giờ cười, tựa như sinh mệnh nàng đã mất đi dáng vẻ tươi cười cùng sức sống, tiếp tục sống, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác không hồn, bởi vì đời nàng đã không còn dương quang ấm áp, chỉ còn địa ngục tối tăm-giống như bản thân mình hiện tại vậy.

“Buông ta ra, ngươi đã nói rồi, chỉ cần ta không ra khỏi hoa viên, không cùng người lạ tùy tiện trò chuyện, thì ngươi sẽ không tùy tiện xâm phạm ta.”

Tử Quân giọng run run, mấy câu nói này cũng đồng dạng đánh thức lý trí Chương Tùng Kiều, liền dừng lại, y chậm dãi di động hai chân, từ trên người Chương Tùng Kiều bò xuống dưới, sau đó lại như hạ nhân nhu thuận mà quỳ rạp trên mặt đất, khấu đầu vài cái, hít một hơi dài mới có thể nói tiếp:”Van cầu chủ tử đừng xâm phạm ta, ta chỉ muốn đem thân thể ta trao cho tướng quân.”

Khóe miệng Chương Tùng Kiều ngạnh lãnh như bị đông cứng, bầu không khí ngưng trọng chợt bao chùm nơi đây, Tử Quân run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, sắc mặt Chương Tùng Kiều y hệt quỷ dữ nơi địa ngục.

“Ta không tin! Tử Quân, đây đều không phải lời ngươi thật lòng nói, tuyệt đối không phải!”

“Bất luận chủ tử có tin hay không, ta là ái tướng quân, yêu thương của chủ tử đối với ta, Tử Quân kiếp này không thể báo đáp, đành nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp đại ân của ngài, chỉ mong ngài nương tay phóng cho ta một con ngựa.” Chờ cho thanh âm bớt run, liền bình tĩnh mà nói:”Một năm trước, ta vẫn còn là một tiểu hài cái gì cũng chưa biết, hiển nhiên sẽ cho rằng chủ tử là trời, nếu chủ tử muốn bính ta, thì dù cho trong lòng có sợ hãi thế nào cũng không dám nói ra.”

“Ngươi đây là có ý gì? Đêm hôm đó là ta cưỡng bách ép buộc ngươi sao?”

Chương Tùng Kiều thanh âm hắc ám tràn đầy lửa giận đối với Tử Quân đổi trắng thay đen. Đêm đó mộng ảo kiều diễm như vậy, hai người đều thổ lộ ái ngữ, tình ái vô hạn, thế mà theo lời nói của y, hắn lại chính là một người chỉ biết cậy vào quyền thế, mà dụ dỗ Tử Quân cái gì cũng không biết.

“Tử Quân tự biết bản thân dung nhan kiều mỹ, tất sẽ khiến chủ tử nảy sinh trìu mến, chẳng qua là Tử Quân khi đó cái gì cũng không hiểu, hiện tại ta cuối cùng cũng đã hiểu, cầu chủ tử đem trìu mến của người đặt vào người khác, đừng… khiến Tử Quân thống khổ nữa.”

“Ý ngươi là muốn ta đi tìm nữ nhân khác?’

Chương Tùng Kiều đứng dậy, vóc dáng vĩ ngạn đầy áp bách, Tử Quân thế nhưng lại bình tĩnh ngẩng đầu, đối mặt với nam nhân lúc này đang bừng bừng thịnh nộ.

“Tử Quân nghe đồn mọi danh kỹ trong kinh thành đều ái thượng chủ tử, vì cái gì chủ tử lại không…”

“Câm miệng!”

Y cũng không có cơ hội nói tiếp nữa, bởi vì Chương Tùng Kiều đã nắm chặt cổ áo y, khiến y hai chân không còn chạm đất. Con ngươi hắn như suýt chút nữa bạo xuất khỏi hốc mắt:”Ngươi sao lại có thể tâm bình khí hòa mà nói ra cái lời đó? Ta nếu muốn nữ nhân theo ta, còn sợ quá ít sao? Thế nhưng toàn bộ nữ nhân trên đời này đều làm ta chướng mắt, ta chỉ muốn mình ngươi, Tử Quân.”

Vẻ mặt của y đủ bình tĩnh không? Lời nói có còn run rẩy không? Sẽ không có vẻ mặt như muốn khóc chứ? Tử Quân thanh âm vẫn bình ổn đáp lại:”Thế nhưng nếu như nam nhân khắp thiên hạ chỉ có mình Vương gia ngài, thì Tử Quân dù có chết cũng sẽ không nguyện hầu hạ ngài, như vậy đã đủ để chủ tử thấy rõ Tử Quân đối chủ tử có bao nhiêu chán ghét chưa?”

Chương Tùng Kiều buông y xuống, thần sắc hắc thanh cực điểm, hắn xoay người rời đi, đó chính là đêm mười lăm duy nhất, Chương Tùng Kiều không đến qua đêm ở tiểu viện.

Tử Quân cơn sốt đã giảm, nhưng lại ho khù khụ, Toàn Nhi sốt ruột thay y lấy ra thuốc chống ho, lấy một chén nước giúp y uống.

“Tử công tử, ngài thấy yết hầu đã đỡ chút nào chưa?”

“Có một chút.”

Kỳ thực thanh âm của y vừa rồi vì khóc nhiều nên mới khàn khàn, y đối với Chương Tùng Kiều nói nói, rốt cục cũng khiến hắn lãnh tâm, y hẳn là nên vui vẻ mới phải, bởi… này chính là lựa chọn đúng đắn nhất đời y.

Thế nhưng đêm y vẫn mơ thấy ác mộng, mơ thấy Chương Tùng Kiều ôm một cô nương khác vào lòng, đang làm cái chuyện trước kia y đã làm với y.

Y từ trong mộng giật mình tỉnh lại khóc nấc lên, Chương Tùng Kiều đêm nay không lại tiểu viện ôm y ngủ, một năm này, bất luận y làm hắn tức giận như thế nào, Chương Tùng Kiều dù sắc mặt có xấu xí thế nào, cũng chưa từng để y trơ trọi một mình bất cứ một lần nào.

Y nửa đêm khuya ngổn ngang trăm mối cảm khái, một bên ho khù khụ một bên khóc lóc, vì cớ gì khi làm chuyện hợp tình hợp lẽ đều thật thống khổ? Nếu Chương Tùng Kiều vì thế mà không bao giờ… để ý y nữa thì y nên làm cái gì bây giờ?

Không, không, hắn nếu không đếm xỉa gì đến y mới tốt, như vậy y sẽ không cần phải vắt óc suy nghĩ tìm cách để Chương Tùng Kiều rời xa y.

Thế nhưng thực sự thấy Chương Tùng Kiều giận tím mặt, thậm chí tức giận đến nỗi phẩy tay áo bỏ đi, y rốt cục nhịn không được mà thất thanh khóc rống.

Y chính là cái đồ tiện nhân, cho dù là quyến rũ thân nhân, cũng muốn được ở lại bên người Chương Tùng Kiều, nhưng mà, bên cạnh hắn vẫn là không dung nổi cái con người ô uế này.

Y có thể chịu được hết tất thảy, miễn là Chương Tùng Kiều đối hắn hết hi vọng, sẵn lòng đem y đuổi ra khỏi phủ. Nhưng là hắn duy nhất không thể chịu được chính là, vạn nhất hai người da thịt thân cận, Chương Tùng Kiều thấy được bộ mặt thực sự vừa thống khổ lại vừa hối hận của y.

Y không nên như vậy, cũng không thể chịu đựng, thà rằng bản thân đau đớn đến chết cũng không muốn Chương Tùng Kiều đối y có một chút nào oán hận cùng vô sỉ, di mẫu nói đúng, ly khai vương phủ, đây mới là phương pháp tốt nhất….