Đêm đó, dường như nhân gian ngầm thay đổi phương hoa, như một cơn ác mộng, mắt Hạ Niệm Văn rưng rưng lệ nhìn Lâm Tâm Văn, Lâm Tâm Văn đón nhận ánh mắt nàng, lại chưa nói gì.
Trầm Bạch nói đến mệt mỏi, Mộc Chỉ đỡ bà nằm xuống.
Lúc này Lâm Tâm Văn chậm rãi mở miệng nói với Hạ Niệm Văn: "Có một số chuyện vốn không nghĩ hiện tại nói cho hai đứa, chỉ là ân oán của thế hệ trước mà thôi, không nói cho con biết, chính là vì không muốn con hỏi đến chuyện của cha mẹ ruột con ngày trước, hiện tại, có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Hạ Niệm Văn chần chừ nửa khắc, chuyện này thật sự không phải người bình thường có khả năng thừa nhận. Nàng nhìn ba người trong phòng bệnh, ánh mắt mờ mịt không rõ, nàng cúi thấp người, chưa nói một lời, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.
Mái tóc nàng có chút tán loạn, gió đêm vừa thổi, liền càng lạnh, ra khỏi bệnh viện, nhập vào một con ngõ nhỏ, cách đó không xa có một công trường, công nhân còn đang đổ mồ hôi đẩy nhanh tốc độ, nàng chính là cảm thấy trong lòng có chút nghèn nghẹn, như thể lúc ăn mỳ không cẩn thận nuốt phải một con ruồi, khó chịu, hơi muốn nôn. Nàng vẫn cứ nghĩ mình là con ruột của Lâm Tâm Văn, ai sẽ rỗi hơi đi hoài nghi thân thế của mình chứ? Nàng vẫn nghĩ mẹ mình và mẹ của Mộc Chỉ không quen biết, lại càng sẽ không có giao tiếp gì.
Mộc Chỉ, nghĩ đến cái tên kia, khuôn mặt nhuốm ưu sầu đó hiện lên trước mắt, không tự chủ được, trái tim nàng hơi co thắt lại. Nàng rốt cục hiểu khi Lâm Tâm Văn biết tất cả, khi biết nàng thích Mộc Chỉ, thái độ khác hẳn với người thường kia, thái độ không thể tưởng tượng đó là vì sao. Khó trách bà đã nói hết thảy đều là nghiệt duyên, khó trách bà nói nếu đã thật sự quyết định thì cả đời phải đối xử tốt với Mộc Chỉ, nghĩ đến thì hẳn là do sự khúc mắc của bà đối với Trầm Bạch.
Hồi học ba năm trung học, Lâm Tâm Văn luôn quan tâm thành tích các môn của nàng, qua lại giao thiệp với giáo viên bộ môn, nhờ họ để mắt chăm sóc cho Hạ Niệm Văn một chút, lại chỉ duy nhất đối với giáo viên ngữ văn là Mộc Chỉ bà lại chưa bao giờ chính diện giao tiếp. Bà hẳn vẫn luôn biết, vẫn luôn biết Mộc Chỉ là con gái của Trầm Bạch, bà tránh né không gặp, không nghĩ tới cuối cùng lại vẫn dây dưa như thế.
Nàng chầm chậm đi tới, từng bước một, không biết từ khi nào phía sau đã có một người theo kịp, không gọi nàng lại, chỉ vẫn duy trì khoảng cách với nàng, không nhanh không chậm. Không bao lâu sau, nàng cuối cùng quay đầu, Lâm Tâm Văn ở phía sau, thân mình gầy yếu như trang giấy. Bà đứng phía sau nàng, không nói cũng không cử động, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng. Thật lâu sau, bà nâng tay, ôn nhu nói: "Niệm Văn, về nhà đi."
Nàng tưởng đáp một tiếng, lại như nghẹn ở yết hầu, cái gì cũng không nói ra lời, Lâm Tâm Văn sâu kín thở dài, tiến lên nắm tay nàng, chính là đang ở Nam Thành, các nàng có thể về đâu?
Đêm đó Hạ Niệm Văn không dẫn Lâm Tâm Văn trở lại nhà Mộc Chỉ, mà là đi đến nhà trọ mình thuê trước đó. Gần đến cửa, Lâm Tâm Văn đột nhiên giữ chặt tay nàng: "Hạ gia không ai biết chuyện này, Niệm Sanh cũng không biết."
Hạ Niệm Văn ngây ngốc gật đầu, trong nhà trọ một mảnh yên tĩnh. Hạ Niệm Sanh đi làm ở đài radio, Tịch Thận Chi cũng không thấy bóng dáng đâu. Niệm Văn thu thập đơn giản hành lý của mẹ, tắm rửa sạch sẽ xong liền vào phòng ngủ. Nàng nằm nghiêng, chỉ cảm thấy đêm nay đặc biệt lâu dài. Đêm tối mênh mông, tựa hồ không có điểm cuối. Chẳng biết khi nào, một người tựa cạnh cửa, đứng thật lâu. Những năm tháng ngọt ngào tươi đẹp đã sớm biến mất theo gió.
Lâm Tâm Văn lẳng lặng ngồi bên giường Hạ Niệm Văn.
"Niệm Văn, có lẽ hẳn nên gọi con là Sở Sở."
Hứa Sở Sở, cái tên này thật sự xa lạ, Hạ Niệm Văn chỉ cảm thấy khó chịu.
"Mẹ biết trong lòng con khó chịu, chiếc hộp này vốn đợi ngày sau mới có thể đưa cho con, hiện tại, chính con tự mở ra xem đi." Lâm Tâm Văn buông một cái hộp màu đen xuống rồi đứng dậy rời đi.
Động tĩnh phía sau biến mất, Niệm Văn xoay người, bàn tay trùm lên, nhẹ nhàng mở ra. Trong chiếc hộp đen thình lình là một tấm ảnh đã ố vàng, cùng một tấm ảnh đã bị cắt bớt. Người trong ảnh có thần sắc tương tự như thế, mà một bên được thay bằng hình một thiếu niên anh tuấn. Giữa hai tấm ảnh có một đường rách dọc từ trên xuống, được vừa vặn dính lại cùng nhau. Dưới tấm ảnh là một quyển nhật ký có khoá, khoá đã rỉ sét, hẳn là đã có chút năm tháng.
Trang giấy đã ố vàng.
Ngày 23 tháng 8 năm 1985, Hứa Minh Huy, Văn Kì vĩnh biệt nhân thế, ôm con gái của Văn Kì về, nhũ danh là Sở Sở, Hứa Sở Sở, bộ dáng thật giống em, Văn Kì.
Ngày 23 tháng 9 năm 1985, gặp được một người, tìm được chỗ an thân ở Tuỳ Châu, người nọ họ Hạ, đổi tên cho Sở Sở, Hạ Niệm Văn, Niệm Văn, mỗi lần gọi tên con bé đều có thể nhớ tới em.
Tháng 11 năm 1985, Trầm Bạch cũng theo tới Tuỳ Châu, nàng là một người cố chấp.
Trừ tịch, năm 1985, Trầm Bạch và người đàn ông kia ly hôn, không biết nguyên nhân là gì.
Tháng 3 năm 1986, hai người hàng xóm tranh nhau ôm Hạ Niệm Văn, hai người đồng thời buông tay, Niệm Văn rơi từ không trung xuống đất, cũng may xương cốt mềm, không có trở ngại.
Ngày 15 tháng 5 năm 1987, Hạ Niệm Văn bị nước sôi làm phỏng bị thương mắt cá chân, Văn Kì, tha thứ cho chị.
Năm 1991, Hạ Niệm Văn vào lớp một, khóc không chịu đến trường. Văn Kì, con bé giống em hay giống Hứa Minh Huy nhiều hơn nhỉ?
Năm 1997, Hạ Niệm Văn lên cấp hai, nàng bắt đầu phản nghịch, ngày càng không thích nói chuyện với chị. Văn Kì, khi nào thì nên nói cho con bé biết, em mới là mẹ đẻ của nàng?
Tháng 6 năm 1998, con bé giống em nhiều hơn một chút, có bạn học bắt nạt nàng, nàng không dám hé răng, cũng may có Niệm Sanh ở đó.
Năm 2000, Niệm Văn lên trung học. Văn Kì, hôm nay chị nhìn thấy một người, thì ra con gái của Trầm Bạch đã lớn đến thế, nàng dạy Niệm Văn môn ngữ văn, thật sự là thế sự đổi dời.
Năm 2000, Niệm Sanh mười tám tuổi, con bé ở trước mặt mọi người nhà họ Hạ nói nó thích con gái, thật sự là một đứa bé dũng cảm, dũng cảm hơn tất cả chúng ta.
Năm 2001, Niệm Văn hình như có tâm sự, hiện tại càng ngày càng ít nói.
Năm 2003, Niệm Văn thi đại học, khởi hành đi Nghiễm Châu. Văn Kì, nguyện nàng tìm được một người tốt, sống một cuộc đời đơn giản, không bị tình làm khổ.
Năm 2007, con gái của Trầm Bạch kết hôn.
Tháng 10 năm 2008, Niệm Văn dẫn theo tổng tài của công ty nó đến nhà, nàng là con gái của Bách Ninh, thần sắc cô ta có chút kỳ quái.
Năm 2008, nghiệt duyên mà. Văn Kì, hết thảy đều chẳng qua là nghiệt duyên.
Nét mực màu lam nhạt, có một số nơi đã nhoè đọc không rõ lắm, chỉ vài nét ngắn ngủi, đúng là phong cách của Lâm Tâm Văn, ngắn gọn súc tích. Hạ Niệm Văn xem xong, khép hộp lại. Người trong tấm ảnh chụp đen trắng kia nét mặt tươi cười như hoa, tuổi trẻ như thế, lại gặp phải tai hoạ bất ngờ. Chợt nghĩ đến chuyện nàng ngay cả dung mạo của cha mẹ ruột mình cũng không có ấn tượng. Một đứa trẻ mới vừa trăng tròn đầy tháng không lâu, làm sao có khả năng nhớ rõ cái gì? Nàng chính là cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột, chiếc hộp đen trong tay rơi xuống, ở căn phòng trọ trống trải vang lên thanh âm vật cứng va chạm sàn nhà. Nàng đứng dậy, đi vào phòng khách, ngồi xổm trước mặt Lâm Tâm Văn.
Lâm Tâm Văn nhìn nàng chăm chú, chỉ cảm thấy ánh mắt kia sâu thẳm, lại có chút hoảng hốt thẫn thờ. Nàng mím môi không nói, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt, trong lúc nhất thời, thần sắc thống khổ.
Mấy năm nay, cho tới giờ Lâm Tâm Văn quản giáo nàng rất nghiêm khắc, chưa bao giờ có lúc nào bà ôn nhu như nước như vậy. Nàng vẫn nghĩ mình sinh hoạt trong một gia đình cực kỳ bình thường, điều duy nhất bất hạnh chính là khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì cha đã đi mất. Ngay từ nhỏ nàng đã không hiểu, tình thương của cha dành cho nàng nghiễm nhiên là lò sưởi ngày hè, quạt mát ngày đông, chỉ là thứ râu ria mà thôi. Từ bé Lâm Tâm Văn đã luôn dạy nàng phải học hành tử tế, biết đối nhân xử thế, biết lễ tiết, đối xử với nàng càng giống một người thầy mà không phải một người mẹ. Cái loại cảm giác vô cùng thân thiết giữa mẹ con bà chưa từng để cho Hạ Niệm Văn cảm thụ. Cho nên, từ nhỏ nàng đều sợ Lâm Tâm Văn, cũng từ đó nuôi dưỡng thành tính cách cẩn thận, chính là, giờ khắc này, sự dịu dàng đột ngột của Lâm Tâm Văn làm cho nàng có chút bất an.
Hạ Niệm Văn cảm thấy không muốn nói đến chuyện này, dùng sức cắn môi, lại nghe Lâm Tâm Văn mở miệng nói: "Niệm Văn, con có từng, oán mẹ......"
Hạ Niệm Văn giật mình ngẩn ra, oán, nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ từng oán ai, ngay cả người cha trên danh nghĩa mà đã rời nhà trốn đi từ vô số năm trước kia, nàng cũng chưa từng oán hận. Muốn nói oán, nàng càng nguyện ý đi oán hận cô ả Mộc Dung Huyên điêu ngoa ngạo mạn não tàn của Mộc Gia kia. Nàng có thể có lý do gì để oán người đã nuôi dưỡng mình suốt hai mươi ba năm? Chẳng lẽ oán bà chưa từng nói cho mình sự thật?
Hạ Niệm Văn miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Tâm Văn, nâng trong tay, ôn nhu hô: "Mẹ, con chưa bao giờ oán trách mẹ, cho tới giờ chưa từng có khoảnh khắc nào oán mẹ. Cả đời này, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, trước kia là thế, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vẫn thế. Không có gì có thể thay đổi chuyện này là sự thật, con đã 23 tuổi, trong cuộc sống sau này, đều có con, con sẽ vẫn ở bên mẹ." Nàng căn bản vốn không giỏi nói nhiều, càng đừng nói nặn ra những lời biểu đạt cảm tình thẳng thừng như thế, chỉ là bàn tay đang năm tay Lâm Tâm Văn lại càng siết chặt.
Lâm Tâm Văn giật mình, trong yêu thương có nhàn nhạt đau đớn. Rút tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Niệm Văn, lời nói thấm thía tha thiết: "Có thời gian sẽ dẫn con đi đến mộ cha mẹ ruột con để thắp hương."
"Bọn họ chôn ở đâu?"
"Giữa sườn núi Ngọc Bình ở Tuỳ Châu, còn có, Niệm Văn, đừng quên con từng đáp ứng mẹ hai chuyện, cố gắng đứng vững gót chân ở Bách thị quốc tế, nghe Dương Vân An nói, đối xử tốt với Mộc Chỉ một chút, mẹ hơi mệt rồi." Thân thể bà không còn căng cứng nữa.
Hạ Niệm Văn trịnh trọng gật đầu.
Lâm Tâm Văn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thâm thuý như nước nhìn Hạ Niệm Văn: "Niệm Văn, trên lưng con đeo rất nhiều trách nhiệm nặng nề, qua bao nhiêu năm, con vẫn chưa nếm quá nhiều đau khổ, những ngày sau này, có lẽ sẽ càng gian nan, mặc kệ con đường có khó đi thế nào, con nhất định phải vượt qua, biết không?"
Những lời bà nói có ẩn ý, Hạ Niệm Văn cũng chỉ đành im lặng gật đầu.
Hết chương 52