Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 70




Thư Dĩnh không hề xuất hiện nữa, tựa như trước đây nàng đột nhiên xuất hiện, không một tiếng động.
Những người và việc liên quan đến nàng theo cuộc sống tiến bước mà chậm rãi lùi lại phía sau, không hề được khơi lại.
Chuyện này, Sùng Hoa không nói cho Thôi Trinh biết, nói cho cùng, đó là bi kịch của người khác, cô có điều cảm ngộ, Thôi Trinh không cần phải vì những chuyện này mà phiền não. Thời gian của Thôi Trinh rất quý báo, ngoài công việc tất cả tinh lực của nàng đều tập trung trên người Sùng Hoa, Sùng Hoa thông cảm cho nàng sẽ thỉnh thoảng chọc nàng cười, cũng sẽ thỉnh thoảng tay trong tay cùng nàng ra ngoài đi dạo.
Chỉ là trong việc đề phòng bị fan nhận ra, mất không ít tâm tư, nhưng hiệu quả vẫn quá nhỏ.
Nếu như có thể đến một nơi ai cũng không nhận ra các nàng thì tốt rồi. Sùng Hoa thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ như thế, bất quá điều đó cũng giống như học sinh tiểu học mỗi ngày đều nghĩ nếu như có thể không đi học thì tốt rồi, chỉ là một câu thuận miệng nói ra, nhưng không có để ở trong lòng.
Viêm phổi khỏi hẳn, Thôi Trinh không cho phép cô tiếp tục làm việc với cường độ cao. Sùng Hoa không nói hai lời liền đồng ý. Tuy rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô phát triển, nhưng sức khỏe là cơ bản nhất, lúc còn trẻ không có một cơ sở tốt, đến già sẽ bệnh nặng bệnh nhẹ liên tục. Hơn nữa cô cũng không muốn bị bệnh, sau đó lại khiến Thôi Trinh lo lắng, khiến nàng bởi vì chăm sóc cô mà trì hoãn chuyện của mình.
Sùng Hoa từ chối những buổi tiệc và chương trình xã giao, trọng tâm đặt ở việc tìm kiếm cơ hội quay một bộ phim điện ảnh.
Kịch bản hay là có thể gặp mà không thể cầu, nhất là những năm gần đây điện ảnh quốc nội vẫn bị vây trong trạng thái mờ mịt thiếu ý tưởng, hàng năm công chiếu không ít phim điện ảnh, thế nhưng chân chính được gọi là phim hay, có đôi khi một năm không tìm được một bộ nào.
Huống hồ, cho dù có một kịch bản hay, nhưng vẫn còn nhiều đạo diễn nổi danh đang chờ đợi, cũng chưa chắc có thể tranh thủ đến tay mình.
Sùng Hoa không muốn làm một bộ phim kém chất lượng, không có kịch bản hay, cô thà rằng nhàn rỗi, nói cho cùng ban đầu bước vào giới này cũng không phải là vì cuộc sống hư vinh được vạn người truy phủng trong giới này, ngay từ đầu cô quyết định làm đạo diễn chính là vì bản thân nghề đạo diễn.
So sánh với tiền, thanh danh, lợi ích sau khi một bộ phim công chiếu, cô càng quan tâm quá trình miêu tả tạo hình một nhân vật trên màn ảnh, cùng cảm giác thành tựu khi đạt được kết quả như mong đợi, cô quan tâm là bản thân điện ảnh.
Cứ như vậy, thời gian của Sùng Hoa sẽ không chặt chẽ giống như trước đây, thời gian dùng cho nghỉ ngơi, vận động nhiều hơn, Thôi Trinh lại đặc biệt mời bác sĩ dinh dưỡng đến chế định thực đơn riêng, mỗi ngày bắt đầu chiếu khán từng chi tiết trong sinh hoạt, cẩn thận chăm sóc cô.
Nhưng Sùng Hoa chính là một người không chịu được rãnh rỗi, vừa có thời gian cô đã bắt đầu muốn đổi chỗ ở cho mình và Thôi Trinh.
Lúc đầu ở chỗ này là bởi vì nơi này giao thông thuận tiện, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhà không tính lớn, nhưng một người ở dư dả, sau này Thôi Trinh dọn đến, cũng không có vẻ nhỏ hẹp.
Nhưng nơi này có một chỗ không tốt, chính là phương tiện an ninh thiếu hoàn thiện. Có một lần cô và Thôi Trinh thiếu chút nữa bị chó săn chụp được.
Sùng Hoa có không ít bất động sản, cô liệt kê ra, lựa chọn một nơi thích hợp nhất, lôi kéo Thôi Trinh cùng nhau xem, giống như một nhân viên kinh doanh bất động sản giới thiệu nhà, lợi và hại đều phân tích cho Thôi Trinh nghe.
Thôi Trinh đã sớm biết cô có dự định đổi chỗ ở, cũng lắng nghe, thỉnh thoảng bình luận mấy câu.
Sùng Hoa đang phủ định một đoạn đường tốt, phương tiện an ninh cũng không kém, nhưng diện tích thiếu rộng, cô nhìn Thôi Trinh, trưng cầu sự đồng ý của nàng: "A Trinh, em muốn nuôi một con chó."
Suy nghĩ này không sai, Thôi Trinh hơi suy nghĩ một chút: "Có thể, nhưng chậm đã, chờ lúc có cục cưng, để chó con cùng cục cưng lớn lên."
Như vậy cục cưng sẽ có bạn từ thuở nhỏ, cũng sẽ không cô đơn nữa. Sùng Hoa cũng nghĩ như thế, Thôi Trinh tán thành cho cô không ít cổ vũ, tâm tình phấn chấn, nói tiếp: "Tốt nhất là có hoa viên, như vậy có thể cho chó con đi dạo." Vừa nói, vừa nhìn những nơi còn lại, phù hợp điều kiện này không nhiều, thỏa mãn điều kiện này thì không nhất định có thể thỏa mãn những điều kiện khác.
Nhìn một vòng, Sùng Hoa chán nản: "Hay là đi xem những tòa nhà gần đây đi."
Cô uể oải đến chân mày vo thành một nắm, dáng vẻ rất sầu khổ, Thôi Trinh xoa đầu cô: "Trang viên nơi chúng ta quay Tù Đồ, em cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Sùng Hoa nhất thời lóe sáng: "Tốt a." Bất kể là có lối kiến trúc và khí chất phục cổ, hay là cách bày trí bên trong tinh xảo không theo khuôn sáo, đều rất phù hợp tâm ý của cô, hơn nữa không gian của trang viên rất lớn, hoa viên bên ngoài vừa đến mùa xuân càng là trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Thế nhưng, nơi đó cách trung tâm thành phố quá xa, công việc lẫn sinh hoạt đều không tiện.
Sùng Hoa ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống: "Quá xa, hơn nữa chủ nhân không chịu bán." Trong thời gian cô đã có ý định mua lại, nhưng chủ nhân kiên quyết cự tuyệt.
" Tôi tìm được bản thiết kế kiến trúc của trang viên kia." Thôi Trinh dừng một chút đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy Sùng Hoa lộ vẻ nghi hoặc, nàng nở nụ cười: "Lẽ ra muốn chờ sau khi xây dựng xong, sẽ làm quà sinh nhật tặng cho em."
Sùng Hoa ngây ngốc một lát mới hiểu được ý nàng, Thôi Trinh xây tặng cô một trang viên. Sinh nhật của cô là nửa tháng sau, đến lúc đó là có thể hoàn công, nói rõ Thôi Trinh rất sớm trước đây đã bắt đầu chuẩn bị, có lẽ là lần đầu tiên nghe cô nói thích trang viên kia thì đã nghĩ sẽ cho cô một kinh hỉ.
Cả người đều rơi vào sóng triều vui vẻ, Sùng Hoa nở nụ cười xán lạn, cô nắm tay tay của, muốn nói gì đó nhưng Thôi Trinh dụng tâm như thế, nói gì cũng không thể biểu đạt sự cảm động và vui mừng của cô.
Cô không biết làm thế nào mới biểu đạt được sự cảm động lên mặt, mặt cô trướng đến đỏ bừng, đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng, thuần túy tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi lần đầu tiên nhận được món quà từ người mình thích.
Thôi Trinh cũng bị cô ảnh hưởng, trong lòng cũng dâng lên niềm vui không nói thành lời.
Đem thời gian hai kiếp cộng lại, Sùng Hoa đã hơn năm mươi chín tuổi, cô vẫn mang sức sống của tuổi trẻ, nhưng đối với người ngoài xử sự thâm trầm, cũng đã nhiều lần trải qua tang thương cùng mưu toan. Năm mươi chín năm, có phần lớn thời gian là cô và Thôi Trinh cùng nhau vượt qua, ở chung sẽ dẫn đến quen thuộc, cô và Thôi Trinh, trình độ quen thuộc lẫn nhau tựa hồ đã giống như hiểu rõ bản thân.
Luyến ái thông thường sẽ bởi vì thời gian mà trở nên bình thản, nhưng hai người các nàng chưa từng cảm giác như vậy. Mỗi một ngày đều sẽ cảm thấy thời gian ở cạnh nhau không đủ, nói chuyện không đủ, ôn nhu đối diện không đủ.
Quá hiểu nhau thường dẫn đến khuyết thiếu cảm giác nồng nhiệt từ đó sinh ra chán nản, nhưng đối với Sùng Hoa và Thôi Trinh mà nói, mọi thứ vẫn tốt đẹp như thế. Bởi vì hiểu nhau, nên nhiều lúc thậm chí không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt thì đã có thể ngầm hiểu, đó là một loại ăn ý khăng khít, luôn có thể khiến Sùng Hoa tâm động không ngớt.
Thời điểm cuối xuân, tơ liễu phi lạc, hoa mẫu đơn nở rộ. Tiết Cốc Vũ*, trời đổ mưa to, Sùng Hoa cùng Thôi Trinh đến trang viên mới xây.
* Tiết Cốc Vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư
Trang viên Tuyên Chỉ? Ở một tiểu khu xa hoa, mỗi nhà một trang viên, người ở bên trong phi phú tức quý, sở hữu phương tiện an ninh hoàn thiện nhất, có bảo vệ trực 24/24, ngoại trừ những người sinh sống trong tiểu khu, những người khác muốn vào phải do chủ sỡ hữu bên trong dẫn vào, hoặc được sự cho phép của chủ sở hữu thì mới được vào. Không có bất kỳ nguy cơ tìm ẩn nào, hơn nữa cũng đủ bí mật.
Từ cổng chính đi vào, đến tận trong cùng, lái xe cần nửa giờ, Thôi Trinh chọn vị trí không sai, phần kiến trúc cơ bản đã hoàn thành, thấp thoáng trong cánh rừng rậm rạp, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một góc phần mái nhà.
Trời đang mưa, Sùng Hoa cầm ô, ôm eo Thôi Trinh, đẩy cổng bước vào là một con đường nhỏ lát đá, hai bên vừa trồng các loại hoa, cây cỏ xanh biếc sinh trưởng vô cùng tươi tốt hơn nữa được cắt tỉa gọn gàng, đạp lên, mềm mại mà chỉnh tề.
Đây là một khoảng sân rộng, tiếp tục đi vào trong, tòa kiến trúc vừa hoàn thành liền xuất hiện trước mắt. Cùng một phòng cách với trang viên kia, không phải loại kiến trúc phương tay xa hoa lộng lẫy, mà là cất giữ nét văn hoá cổ điển thời kỳ phục hưng, vừa có sự hàm súc mỹ cảm của phương Đông, không chỉ về mặt thị giác mà cả về cảm quan cũng khiến người sinh lòng hướng tới.
"Có thích không?" Thôi Trinh hỏi.
Sùng Hoa ánh mắt không chuyển mà quan sát xung quanh, nghe câu hỏi của Thôi Trinh, cô gật đầu, mỗi một biểu tình trên mặt đều kể rõ nội tâm của cô: "Thích!"
Thích thì tốt rồi.
Trở về, Sùng Hoa liền chuẩn bị don sang nơi ở mới, chỉ là Thôi Trinh vẫn không có thời gian. Cô trước hết tự mình thường xuyên lui tới, mua một số vật trang trí như tranh treo tường các loại, mang đến trang trí nhà.
Vốn chính là dựa theo sở thích của cô mà thiết kế trang trí, lại trải qua sự bày trí của cô, lại càng mang phong cách của cô. Cảm giác tự mình trang trí cho nhà mới khiến Sùng Hoa cảm thấy vô cùng thỏa mãn.