Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 69




Sùng Hoa tỉnh ngủ, sáng sớm nhiệt độ cơ thể mới vừa ổn định một chút lại tăng cao, mấy ngày nay đều là nhiều lần như thế. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy cổ họng của mình khô rát, hô hấp thở ra đều là không khí nóng rực.
Cô muốn uống nước, nhìn về phía, đôi mắt phủ sương mù nhìn về phía đầu giường, tìm kiếm ly nước.
Thôi Trinh không ở bên cạnh, Sùng Hoa tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, lại quan sát bốn phía, Thôi Trinh không ở trong phòng ngủ.
Mấy ngày nay Thôi Trinh một mực ở nhà chăm sóc cô, có thể nói làm diễn viên nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghỉ nhiều ngày liên tục như vừa rồi. Nâng tay xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng ba giờ, cô đã ngủ hai tiếng đồng hồ.
Sùng Hoa vén chăn lên, xuống giường, ý thức ảm đạm khó chịu. Mở cửa, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng khách, ánh sáng tươi đẹp khiến Sùng Hoa có chút không thích ứng được mà dùng tay che bớt, Thôi Trinh không ở trong phòng khách.
Cô đến phòng sách, cửa phòng sách mở ra một khe nhỏ, Sùng Hoa đỡ tường nhìn thấy Thôi Trinh đeo một cặp kính mắt, cúi đầu viết gì đó trên giấy, nàng dáng vẻ chuyên chú, không sặc sỡ loá mắt giống như trên TV, lại có một loại mỹ lệ ôn nhu khác biệt. Sùng Hoa không lên tiếng, cũng không đẩy cửa bước vào, mà chỉ lẳng lặng nhìn, chỉ là nhìn tử xa cũng đều có thể khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, huống hồ, cô còn có thể đến gần, còn có thể được Thôi Trinh ôn nhu ngưng mắt nhìn, còn có thể ôm nàng, hôn nàng.
Trong mắt Sùng Hoa mang theo tiếu ý mềm nhẹ, thân thể không khỏe mang tới uể oải cùng vô lực vào lúc này đều có vẻ không đáng nhắc đến.
Cô đứng trước cửa hồi lâu mới trở lại phòng ngủ, ly nước ngay trên đầu giường, còn rất đầy hơn nữa vẫn duy trì độ ấm vừa uống, nhất định là Thôi Trinh để ở chỗ này, để cô uống lúc thức dậy.
Sùng Hoa tựa vào đầu giường, bưng ly uống một ngụm bước, nước ấm tư nhuận khiến cổ họng của cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Thể chất bạc nhược là một điều không thể tránh được. Nghĩ đến trước đây vẫn luôn là kiện khang khỏe mạnh, hiện tại chỉ cần mệt mỏi một chút liền sinh bệnh, trong lòng Sùng Hoa không chỉ phiền muộn mà còn hết sức tức giận, nhưng loại tức giận này lại không chỗ phát tiết bởi vì người khiến cô trở nên yếu ớt như vậy đã vào ngục giam, nhận được sự trừng phạt, thế nhưng thể chất của cô như thế này không biết còn phải tĩnh dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục.
Sùng Hoa buồn bực nhắm mắt lại. Nhiệt lượng của nước ấm trong ly xuyên qua lớp thủy tinh trơn nhẵn, truyền đến lòng bàn tay cô, không biết thế nào lại trấn an những phiền muộn trong lòng cô.
Tính toán thời gian, đã sắp tới giờ uống thuốc rồi, Sùng Hoa mở mắt ra, dự định đi lấy thuốc, nhưng mới vừa khẽ động thân thể thì một trận ho khan kịch liệt kéo đến, ho đến cổ họng đau nhức, đến nước mắt cũng chảy ra mới miễn cưỡng ngừng lại.
Sùng Hoa chậm rãi hít sâu, bình ổn hô hấp hỗn loạn, ngẩng đầu một cái liền thấy Thôi Trinh đã ở bên cạnh cô.
Trên da thịt trắng như tuyết nổi lên ửng đỏ, đôi môi khô khốc vốn dĩ tái nhợt đỏ như tích huyết, hiện ra một loại bệnh trạng, đôi mắt nhìn về phía Thôi Trinh cũng ngấng đầy nước, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Thật để cho người khác lo lắng. Thôi Trinh mềm nhẹ lau đi nước mắt cho cô, nàng ngồi xuống, lấy đúng liều lượng mỗi một loại thuốc, sao đó đưa cho Sùng Hoa. Sùng Hoa chia làm ba lần mà uống, ly nước bị cô uống chỉ còn lại một chút, mới phát giác được không có cảm giác thuốc viên vướn ở cổ họng.
Uống thuốc xong, Sùng Hoa liền ôm Thôi Trinh áp nàng xuống giường, cô bây giờ căn bản không có sức lực gì, nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể đẩy ra, nhưng Thôi Trinh dung túng cô, để tùy ý cô muốn làm gì thì làm, áp nàng xuống dưới thân, nhìn cô hung hắng giống như một con chó nhỏ, thật ra chỉ là nhẹ nhàng dùng răng cắn khẽ đầu ngón tay của chủ nhân mà thôi.
Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như nước rút, Sùng Hoa vừa khỏe một chút liền thúc giục Thôi Trinh ra ngoài làm việc, không nên vì cô tiếp tục trì hoãn công việc của mình. Mấy ngày kế tiếp, lịch trình chồng chất của nàng chỉ sợ sẽ khiến nàng vất vả cả một tháng.
Thôi Trinh không lay chuyển được cô, đành phải tiếp tục công việc.
Gió mát lùa qua cửa sổ, rèm cửa sổ nhẹ nhàng lay động, nơi này là tầng trệt nhìn không thấy cảnh sắc chung quanh, nằm trên giường nhìn ra ngoài, chỉ có một bầu trời xanh thẳm.
Hôm nay thời tiết tốt một cách hiếm có, bầu trời tinh không vạn lí, một áng mây cũng không có. Lam sắc thuần túy như vậy làm cho người nhìn cảm thấy tâm tình khoái trá. Sùng Hoa ngồi dậy, cầm đọc mấy quyển kịch bản Sâm Hòa đưa đến.
Sắp đến buổi trưa, Tùy An gọi điện thoại đến.
Sùng Hoa nghe máy.
Bên kia điện thoại đặc biệt an tĩnh, tĩnh đến tựa như Tùy An cố ý tìm một nơi yên tĩnh để gọi cho cô.
Có một loại không khí quái dị từ điện thoại thông qua sống điện truyền sang bên này, Tùy An lên tiếng, như là tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng rõ ràng là tâm sự nặng nề: "Hôm nay thế nào rồi? Khỏe hơn chút nào không?"
Sùng Hoa trả lời: "Khỏe rồi."
Tùy An nở nụ cười, nói: "Gia lệ định tránh bóng hai năm, dự định sinh em bé, hai năm sau quay lại giới giải trí hay là làm công việc khác, đến lúc đó sẽ bàn bạc lại."
Nói đến đây, trong giọng nói của Tùy An mơ hồ có phần hài lòng. Sùng Hoa cũng cười rộ lên: "Chị Gia lệ lần trước không phải nói nhất định phải cầm đủ ba giải ảnh hậu ở ba liên hoan phim lớn mới bằng lòng tránh bóng sao?"
"Đúng vậy, bất quá bây giờ nếu như trong nhà đã có người vượt xa thành tựu này, cô ấy cũng không chấp nhất như vậy nữa." Tùy An nói rất tự nhiên.
Sùng Hoa trầm mặc chốc lát, trong lòng bởi vì những lời này của Tùy An mà trở nên ấm áp.
"Có một việc, muốn nói cho em biết." Tùy An đột nhiên trở nên do dự.
Sùng Hoa nhìn về phía cửa sổ, trên bầu trời xanh thẳm, mộ chiếc máy bay lướt qua, nó chỉ là một điểm nho nhỏ, vừa đủ thấy rõ hình dạng, chậm rãi di chuyển trên bầu trời.
Không biết tại sao, rõ ràng là đang trò chuyện cùng Tùy An, lực chú ý của Sùng Hoa lại bị một chiếc máy bay bình thường đến không thể bình thường hơn hấp dẫn.
Lời nói bên tai giống như tiếng vọng từ xa xôi: "Đứa bé kia, đã chết."
Hàng mi dày của Sùng Hoa khẽ chớp một cái, máy bay biến mất khỏi tầm mắt, bầu trời lại khôi phục xanh thẳm không nhiễm một hạt bụi.
"Chuyện như thế nào?" Sùng Hoa nghe mình đang hỏi.
Thư Dĩnh quan tâm đứa bé kia như vậy, sao lại đột nhiên chết đi?
"Là bệnh bạch cầu, Thư Dĩnh đòi tiền, chính là vì muốn chữa bệnh cho đứa bé. Chị đến bệnh viện xem qua, gặp được mẹ của cô ấy, gia đình cô ấy vì chữa bệnh cho đứa bé kia, đã là nhà chỉ có bốn bức tường." Tùy An dừng một chút, nghe tiếng hít thở rất nhẹ từ bên kia điện thoại, nói tiếp: "Bốn tháng trước, đứa bé bỗng nhiên ngất xỉu ở nhà, bác sĩ nói nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không, sợ rằng sống không quá một năm, cô ấy không có số tiền lớn như vậy, cho nên...."
Thì ra là như vậy, Sùng Hoa đã nghĩ bên trong nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là như vậy.
"Bởi vì không đủ chi phí phẫu thuật, cho nên..?"
"Cũng không phải." Tùy An trả lời: "Chị đã mang tiền đến, nhưng ca phẫu thuật thất bại." Cho dù chán ghét ba của đứa bé đến mức nào, thì một sinh mệnh nhỏ vô tội, ai cũng sẽ không nhẫn tâm trơ mắt nhìn nó biến mất.
Tấm ảnh kia vẫn được Sùng Hoa đặt trong ngăn kéo, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh của đứa bé kia, dung mạo có có vài phần tương tự cô, thế nhưng vô cùng gầy yếu, đôi mắt rất lớn. Chưa từng thấy qua chưa từng gặp đứa bé này, ba mẹ đứa bé đều là cái gai trong lòng cô, thậm chí cô còn kiêng kỵ thân phận của đứa bé này. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới đứa bé đó sẽ đột nhiên biến mất.
"Chị chỉ muốn nói cho em biết chuyện này. Em không cần có gánh nặng, bác sĩ nói, bênh tình của cô bé đã sớm chuyển biến xấu..."
Tùy An đang tận lực trấn an cô, Sùng Hoa lại một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm tựa hồ cũng không phải thuần túy khiến người nhìn liền vui vẻ như vừa rồi, nó vẫn là sạch sẻ, lại khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Cho dù ai nghe thấy một đứa bé bỗng nhiên chết đi, cũng sẽ không bình thản. Sùng Hoa sẽ không cảm thấy sự bất hạnh của đứa bé kia liên quan đến cô, chỉ là trong lòng khó tránh trầm nặng.
Cúp điện thoại, Sùng Hoa nhớ đến hai lần gặp mặt Thư Dĩnh, nàng trước là muốn nắm nhược điểm của cô cùng với Thôi Trinh, sau lại dựa vào một tấm hình bịa đặt ra một lời nói dối, hai thủ đoạn đều vô cùng vụng về, nhưng bây giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Nàng chỉ là đòi tiền, nàng chỉ là muốn cứu sống đứa bé kia. Nàng cố gắng bảo bọc đứa bé kia, sợ cô sẽ bởi vì ba của đứa bé mà giận chó đánh mèo, thậm chí không dám dẫn cô đến gặp đứa bé một lần. Thế nhưng cuối cùng, đứa bé đó vẫn không giữ được.
Sùng Hoa không cho rằng mình cần chịu trách nhiệm đối với chuyện này, cũng không có vì vậy mà sinh lòng hổ thẹn đối với Thư Dĩnh, chỉ là, sự tình bỗng nhiên phát triển đến bước này, cô khó tránh thổn thức.