Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 68




Sùng Hoa nhớ rõ trước khi ngủ, là cô ôm Thôi Trinh, thế nhưng lúc tỉnh lại cô đã vùi vào lòng Thôi Trinh, hương vị ngọt ngào mà ngủ một giấc sâu.
Chăn chảy xuống đến ngực, có lẽ là nửa đêm cảm thấy nóng. Tay của Thôi Trinh nhẹ nhàng khoát lên eo cô, nàng còn đang ngủ say, tiếng hít thở nhẹ nhàng, vô cùng có quy luật. Sùng Hoa chậm rãi ngồi dậy, Thôi Trinh đã tỉnh, nàng mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ.
"Sùng Hoa." Giọng nói của nàng hơi khàn khàn, khẽ gọi tên cô.
Sùng Hoa nằm trở lại: "Em ở đây."
Thôi Trinh một lần nữa nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy thắt lưng Sùng Hoa, khiến cô gần kề nàng hơn nữa.
Lại nằm một hồi, hai người cùng nhau rời giường.
Áo ngủ không biết lúc nào đã trượt xuống đất, trên người các nàng đã thay đổi thành một bộ khác, tối qua cô và đều đều mệt mỏi, không quan tâm đến việc chỉnh lý. Sùng Hoa đỏ mặt, vội vội vàng vàng dời ánh mắt, nhưng một lát sau cô liền không nhịn được len lén nhìn về phía Thôi Trinh. Thôi Trinh khom người nhặt quần áo lên, phát giác cô đang nhìn mình, cũng quay đầu nhìn cô một cái, Sùng Hoa hai má đỏ bừng, nhưng trong mắt cô là vui sướng muốn giấu cũng giấu không được, đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh vốn dĩ cũng có chút ngượng ngùng, nhưng thấy cô ngượng ngùng lại vui vẻ như vậy, không khỏi cũng cảm thấy vui mừng.
Hôm nay các nàng đều phải ra ngoài, Thôi Trinh phải đến công ty, Sùng Hoa thì phải đến văn phòng xử lý một số việc, năm trước Hoa Vũ đưa đến vài kịch bản rất tốt, cô cũng định xem thử. Trước khi khôi phục ký ức, cô cân nhắc đến việc làm phim về Hạ Hầu Phái, thậm chí nghĩ tới vài góc độ bất đồng, cùng những luận điểm bất đồng, thế nhưng sau khi khôi phục ký ức, nếu còn muốn làm phim về chính mình, sẽ đặc biệt kỳ quái, huống hồ, nếu như cô đạo diễn, nhất định sẽ dính đến Thôi Trinh, ở trong mắt thế nhân, Thôi Trinh là mẫu thân của cô, có tâm tư như vậy đối với mẫu thân của mình, nhất định cũng sẽ phá hỏng hình tượng của Thôi Trinh.
Thoát khỏi thời đại kia, thân phận kia, dĩ nhiên là hôm nay nhớ lại, dĩ nhiên là mỹ hảo như vậy. Rất nhiều người đều từng tràn ngập tang thương biểu đạt sự lý giải đối với cuộc sống, phần lớn đều cho rằng, nhấp nhô cùng thống khổ khiến người ta khắc cốt ghi tâm hơn so với êm đềm hạnh phúc, nhưng đối với Sùng Hoa mà nói, không phải như thế.
Kiếp trước, cô sống đến ba mươi tuổi, hồi tưởng lại thời gian trước đây của cô và Thôi Trinh, sẽ rất ít khi nhớ đến năm tháng chia lìa, rất ít khi nhớ đến những chuyện không vui, mà khắc ghi trong lòng cô được cô vĩnh viễn ghi nhớ là những năm tháng tĩnh lặng như thanh khê, các nàng còn chưa thổ lộ tâm tình, cũng dùng phương thức của mình, một lòng muốn thủ hộ đối phương.
Thôi Trinh mang đến cho cô tổn thương lớn hơn nữa, đâm lòng cô máu tươi nhễ nhại đi nữa, cô cũng chỉ ghi nhớ nàng là tốt với cô. Dù cho từng có bao nhiêu năm tháng thống khổ đến khó có thể hô hấp, cô cũng sẽ chỉ ghi nhớ năm tháng các nàng mỉm cười bên nhau.
Đây chỉ là hồi ức giữa cô và Thôi Trinh, ai cũng không biết, cô cũng không định nói cho bất luận kẻ nào biết, cũng không muốn mang lên màn ảnh để kẻ khác xoi mói, dùng ánh mắt phê phán bình luận tình cảm của các nàng.
Nghĩ đến quyển kịch bản Thanh Bình Nhạc Thôi Trinh viết, tuy rằng không muốn dựng thành phim, nhưng cô muốn Thôi Trinh diễn cho cô xem. Sùng Hoa vừa nghĩ tới mấy cảnh Hạ Hầu Phái cùng hoàng hậu chung đụng trong kịch bản, lồng ngực liền phát nhiệt.
Thôi Trinh ở nhà bếp nấu bữa sáng, Sùng Hoa rửa mặt xong liền giống như trước kia, tựa vào khuông cửa nhìn bóng lưng của Thôi Trinh. Mùi hương của cháo đậu đỏ nhẹ nhàng phát tán trong không khí, bình thường, ấm áp, tràn đầy yên ổn. Thôi Trinh đứng trước bếp, khuấy cháo, để cháo không bị dính đáy nồi.
Một lát sau, cháo nấu xong, Thôi Trinh tắt lửa, xoay người, đối diện ánh mắt chăm chú của Sùng Hoa.
Động tác của Thôi Trinh dừng một chút, nàng bước đến: "Đã chuẩn bị xong rồi?"
Sùng Hoa gật đầu, cô trang điểm rất nhạt, nhưng cũng rất khó làm người ta dời mắt, mái tóc cũng chỉ là tùy ý xỏa trên vai, thoạt nhìn phóng khoán lại tùy ý, nhưng không hề hỗn loạn chút nào. Phải chuẩn bị đều chuẩn bị xong, sau khi ăn sáng là có thể ra ngoài.
Thôi Trinh mỉm cười, nâng tay chỉnh sửa lại mái tóc vốn cũng không rối loạn một chút.
"Lát nữa, em đưa chị đến công ty được không?" Sùng Hoa hỏi.
"Được." Thôi Trinh trả lời.
Mấy câu hỏi đơn giản, ánh mắt của các nàng vẫn luôn đặt trên người đối phương.
Giữa các nàng giống như tiến vào một giai đoạn mới, rõ ràng là từ lâu đã quen thuộc, nhưng lúc nhìn về nhau lại cảm thấy có chỗ nào đó bất đồng, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Loại cảm giác này rất mới lạ, cũng rất đáng yêu thích. Sùng Hoa luôn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thôi Trinh, trong những trường hợp hai người cùng xuất hiện, lúc đối thoại cùng người khác cô sẽ quét mắt nhìn khắp mọi người, đến chỗ của Thôi Trinh, mỗi lúc này, Thôi Trinh cũng sẽ luôn nhìn cô, cùng cô nhìn nhau mỉm cười. Những người khác không phát hiện, các nàng giống như đang giữ một bí mật chỉ có các nàng biết, hưởng thụ loại vui sướng do ăn ý mang đến.
Chỉ là, những trường hợp Thôi Trinh và Sùng Hoa cùng xuất hiện cũng không nhiều, phạm vi công tác của các nàng có một phần nhỏ giao thác với nhau, nhưng đại bộ phận thời gian đều là tự mình làm chuyện của mình.
Tù Đồ công chiếu hơn bảy mươi ngày mới triệt hạ rút khỏi phòng vé, tổng doanh thu đạt tới một con số kinh người, trong giới đều nói nhà đầu tư của bộ phim này lời to rồi. Sự nghiệp đạo diễn của Sùng Hoa ở phương diện nghệ thuật còn có không gian rộng lớn để phát triển, phong cách đạo diễn của cá nhân cô cũng đã bước đầu hình thành, nhưng vẫn phải thông qua rèn giũa để càng sắc xảo hơn, bất quá bộ phim cô đạo diễn ra đạt giá trị thương mại cao đã không ai có thể phủ nhận.
Mỗi ngày đều sẽ có cuồn cuộn kịch bản mới gửi đến văn phòng của cô, có vừa nhìn là có thể gây sốt, cũng có chỉ đi theo hướng nghệ thuật, lại chưa hẳn có thể đạt được doanh thu lớn. Ngoại trừ kịch bản, cũng không thiếu người trong giới điện ảnh muốn làm quen Sùng Hoa, trong ngành này nhân mạch gần như quyết định tiền cảnh phát triển, nên cũng không thiếu những buổi dạ tiệc, phỏng vấn phỏng vấn, các loại chương trình truyền hình.
Sùng Hoa việc này việc này giao cho Sâm Hòa sắp xếp, lại từ Hoa Vũ điều một người đại diện ưu tú đến trấn thủ, sắp xếp thời gian của cô dị thường chặt chẽ. Nhưng thế nào chặt chẽ thế nào, cô vẫn sẽ tận lực dành ra thời gian buổi tối.
Đến tháng ba, Sùng Hoa bận rộn mấy ngày liên tục dẫn đến hệ miễn dịch suy yếu, Thôi Trinh dù có chăm sóc cẩn thận đến đâu cô vẫn không thể tránh khỏi bị cảm. Nhiều ngày liên tục sốt nhẹ dẫn dẫn viêm phổi, cô bắt buộc phải dừng tất cả công việc. Đạo diễn vốn chính là một công việc cường độ cao, đủ loại nhân tế quan hệ càng hao tâm tổn trí, nhưng ở trong giới giải trí, đối mặt những thứ này chính là việc ắt không thể thiếu.
"A Trinh." Sùng Hoa nằm trên giường, giọng nói bởi vì ho khan mà trở nên khàn khàn, cô nghiêng đầu nhìn Thôi Trinh, cười đến đặc biệt ngọt ngào.
Thôi Trinh nhìn cô một cái, thấy khóe mắt cô cong cong, trong mắt rõ ràng là chột dạ, cũng không đành lòng trách cứ cô điều gì, mà chỉ bảo cô uống hết thuốc. Sùng Hoa một chút ý kiến phản đối cũng không dám nói, ngoan ngoãn đúng hạn uống thuốc.
Cô hôm nay khí sắc tốt hơn hôm qua một chút, nhưng vẫn còn tái nhợt khiến người khác lo lắng, thể chất không tốt, tốc độ hồi phục cũng chậm chạp hơn những bệnh nhân khác. Thôi Trinh nhận lấy ly nước, để qua một bên.
"Biết cái gì gọi là hại nhiều hơn lợi không?" Thôi Trinh ngồi ở bên cạnh cô.
Sùng Hoa chột dạ không dám nhìn nàng, lại không nhịn được muốn nhìn nàng, liền thập phần mâu thuẫn mà cúi đầu, lại ngẩng đầu.
"Biết, chính là như em bây giờ." Thái độ nhận sai đặc biệt đoan chính.
Thôi Trinh thở dài: "Em biết là tốt rồi."
Sùng Hoa muốn nói điều gì đó, nhưng mới vừa mở miệng liền cúi đầu ho khan, Thôi Trinh giúp cô vỗ lưng thuận khí, ho khan một trận, mới thật vất vả dừng lại. Hai gò má đều ho đến ửng hồng, vừa mở miệng, giọng nói càng thêm khàn đặc: "Bận rộn qua thời gian này là tốt rồi, mọi việc đều là khởi đầu khó khăn, về sau sẽ lợi." Khởi bước luôn khó khăn, chờ ổn định lại, cô cũng sẽ không vất vả như vậy nữa.
Cô nói rất chân thành, nhưng thần sắc tiều tụy khiến mỗi một câu một chữ đều không có sức thuyết phục. Sùng Hoa cũng hiểu rõ, nên không nói nữa, mà chỉ nắm tay Thôi Trinh, vuốt ve đầu ngón tay của nàng, lấy lòng mỉm cười với nàng.
Trước khi khôi phục ký ức, ít nhiều sẽ quan tâm đến khoảng cách giữa cô và Thôi Trinh, cô là một đạo diễn mới vừa khởi bước, còn Thôi Trinh đã là một vị ảnh hậu cao cao tại thượng, nàng nhiều lần giúp đỡ cô, mà cô, chỉ có thể nhận sự giúp đỡ không cách nào hồi báo. Cho dù là người yêu, cũng sẽ vì khoảng cách giữa hai người mà sinh ra khúc mắc.
Bất quá sau khi khôi phục ký ức, Sùng Hoa liền xem nhẹ khoảng cách trong sự nghiệp của hai người, nói cho cùng các nàng vốn không nằm trên cùng một trục. Lúc cô là hoàng tử, nàng là hoàng, sau khi cô trở thành hoàng đế, nàng đã là thái hậu, chưa từng đứng cùng một chỗ, nên cô đã sớm quen rồi, nhìn đặc biệt thoáng.
Sở dĩ cô chuyên chú làm việc như vậy, bất quá cũng là bởi vì đó là công việc của cô, cô cũng thích làm đạo diễn mà thôi. Thật ra so với những đạo diễn cùng thế hệ, lượng công việc của cô đã xem như ít hơn, đều là đều là ở nhà, lúc đi dự tiệc cũng không thường bị mời rượu. Nói cho cùng, vẫn là do sức khỏe của cô không tốt.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến thể chất cô yếu kém, Sùng Hoa lại có chút muốn cắn người. Sau đó cô mới nghĩ đến Thư Dĩnh đã sắp một tháng không hề xuất hiện, kể từ lần trước cô liền đem chuyện này giao cho Tùy An xử lý, Tùy An so với cô càng quan tâm thân phận nhạy cảm của đứa bé kia, nên để nàng xử lý là thích hợp nhất.
Cô mạn không mục đích mà nghĩ, bất tri bất giác liền mơ màng ngủ thiếp đi. Thôi Trinh ngồi ở bên giường, nhìn cô chậm rãi rơi vào giấc ngủ, chờ cô ngủ say mới đứng dậy thay cô đắp chăn.
Đi đến phòng sách, nàng phát hiện kịch bản vẫn đặt trên giá sách đã biến mất, kịch bản chẳng biết lúc nào đã không còn ở đó.
Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Sùng Hoa thừa dịp nàng không chú ý đem kịch bản giấu đi rồi. Thôi Trinh đứng lại trước giá sách chốc lát, trong mắt hiện ra một chút khó hiểu. Nàng suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ thông suốt vì sao Sùng Hoa lại giấu quyển kịch bản đi.