Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 55




Nơi này là một căn phòng bệnh trong bệnh viện, bốn phía đều là màu trắng, vách tường là màu trắng, sàng là màu trắng, chăn đệm cũng là màu trắng. Còn có một mùi thuốc khử trùng đạm nhạt, bay vào xoang mũi, không tính là nặng, cũng sẽ không cảm thấy gay mũi khó chịu.
Rèm cửa sổ đóng chặt, không có một tia sáng, trong phòng chỉ có hai ngọn đèn ở đầu giường không tính là sáng sủa.
Gương mặt Thôi Trinh vốn đã trắng nõn càng thêm tái nhợt, trong suốt không có một chút huyết sắc, nàng nhắm mắt, ngủ không an ổn, hàng mi dày rung động, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Nhất định đã làm nàng sợ. Sùng Hoa đau lòng.
Một lát sau, Sùng Hoa vẫn quyết định đánh thức Thôi Trinh, giường bệnh mặc dù nhỏ, nhưng cũng đủ hai người nằm, nếu cứ như vậy nằm ngủ tới sáng, tỉnh lại nhất định cả người đau mỏi.
Cô chuẩn bị lay tỉnh nàng, nhưng tay vừa chạm vào vai Thôi Trinh, nàng lập tức tỉnh dậy.
Trong thần sắc của nàng không có một chút buồn ngủ, mở mắt ra xem tình trạng của Sùng Hoa, phát hiện cô tỉnh, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng tay vén vài sợi tóc phủ trên trán Sùng Hoa, lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh dán lên trán cô: "Đầu còn đau phải không?"
Sùng Hoa thích cảm giác lòng bàn tay nàng chạm vào: "Không đau." Cô vừa trả lời, vừa giơ tay lên áp lấy bàn tay Thôi Trinh, sau đó dẫn dắt bàn tay nàng trượt xuống, áp vào má mình.
"Xin lỗi, đã là chị sợ." Sùng Hoa áy náy nhìn Thôi Trinh. Ngày mai, có lẽ là hôm nay, phải tiếp tục quay quảng cáo, quảng cáo này không thể vô cớ hoãn lại, sudio, đạo diễn, nhân viên, đạo cụ, dùng một ngày để chuẩn bị, bên nhà quảng cáo sẽ không thích phải tốn tiền vô cớ. Cô không chỉ hù dọa Thôi Trinh, còn hại nàng hy sinh thời gian nghỉ ngơi.
Thôi Trinh bị những lời này của cô làm trầm mặc một chút, nàng quả thật bị hù dọa, nhìn thấy Sùng Hoa nhắm chặt đôi mắt trong lòng nàng, mất đi ý thức, tâm thần câu diệt cũng không đủ để hình dung. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất gọi cấp cứu, sau đó ôm thật chặt lấy cô, một chút cũng không dám buông lỏng. Đầu óc nàng trống rỗng, duy nhất chỉ là một ý nghĩ, nếu như Sùng Hoa có chuyện gì, nàng cũng sẽ đi cùng cô, nàng sẽ luôn bên cô, mặc kệ là sống hay chết, nàng cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Nhưng, cô không nên cảm thấy có lỗ.
Gò má ấm áp của Sùng Hoa còn dán trong lòng bàn tay của nàng, nhiệt độ truyền qua tiếp xúc, Thôi Trinh cảm thấy bàn tay luôn lạnh lẽo của mình cũng tăng nhiệt độ, tiếp theo là cánh tay, thân thể, trái tim. Tựa như kiếp trước, Sùng Hoa là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh thê lương của nàng. Vành mắt Thôi Trinh phát nhiệt, nàng nói: "Sùng Hoa, tôi làm điều gì cho em cũng thấy xứng đáng."
Trực bạch biểu đạt nội tâm như vậy tuyệt không giống Thôi Trinh, nàng luôn khắc chế tự giữ. Chỉ có quan tâm mới có thể có thái độ khác thường đi? Cô thật sự làm nàng sợ hãi rồi. Sùng Hoa sợ sệt chốc lát, sau đó hạnh phúc nở nụ cười. Cô xê dịch vào trong, vén một góc chăn lên, nói: "Chị mau lên đây, em muốn ôm chị ngủ."
Thôi Trinh thuận theo mà cởi áo khoác, nằm bên cạnh Sùng Hoa.
Sùng Hoa ôm nàng vào lòng, cảm giác nhiệt độ cơ thể giao hòa vào nhau thật tốt, cô luyến tiếc buông ra dù chỉ một chút.

Lãnh hương độc hữu của Thôi Trinh giống như loại hương an thần tốt nhất, giọng nói của nàng vang lên bên tai: "Bác sĩ không kiểm tra thấy não bộ của em có vấn đề gì, chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao, nhưng nghe nói hơn nửa năm trước em bị thương, anh ta kiến nghị em tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Sùng Hoa bình thường hoạt bát chạy nhảy, nhưng tình trạng sức khỏe của cô thật sự không gọi là tốt. Bị thương ít nhiều sẽ di chứng, Sùng Hoa lại là một người không chịu ngồi yên, Thôi Trinh cũng biết bảo cô ở nhà, hoặc bảo cô đơn thuần là đi ra ngoài chơi, không nên lo lắng công việc cơ hồ là không thể nào, cho nên nàng thường cũng chỉ có thể khống chế việc ăn uống nghỉ ngơi trong cuộc sống của cô.
"Em biết, đừng lo lắng." Sùng Hoa muốn nàng yên tâm.
Thôi Trinh không nói nữa.
Vừa rồi ngủ lâu như vậy, hiện tại trái lại không ngủ được, Sùng Hoa nghe hô hấp có quy luật của Thôi Trinh, cô cũng không ngủ. Ở chung với nhau thời gian lâu dài, chỉ cần cảm thụ hô hấp của nàng là có thể biết nàng có phải đã ngủ hay không.
Thôi Trinh tựa vào vai cô, các nàng nằm rất gần. Sùng Hoa kéo chăn lên cao một chút. Chăn không lớn, nhưng là đủ.
Ánh đèn cũng vừa đúng là một sắc màu ấm áp, tựa như lúc ở nhà, giống đền ngủ trong phòng các nàng. Lúc này nên nói gì đó, nhưng Sùng Hoa không tự chủ được bắt đầu nhớ lại giấc mộng vừa rồi.
Thật ra có thể nhớ đã không nhiều lắm, chỉ có một chút đại khái. Cô đến bên ngoài Trường Lăng, thấy Hạ Hầu Phái dẫn tùy tùng đến đó, nàng đơn độc đi vào lăng mộ, ngồi khóc trước quan tài của mẫu thân.
Từ một số tư liệu lịch sử cô biết và tình huống trong mộng để phân tích, nếu như những gì cô mơ đều là thật, như vậy sinh mệnh của Hạ Hầu Phái sắp kết thúc. Bởi vì lăng mộ của đế vương là sau khi băng hà mới bắt đầu kiến tạo, phải mất thời gian mấy năm, thậm chí mười năm. Cho nên, quan tài của Thôi thái hậu không thể nào đã sớm đặt bên trong, mà là mới vừa chuyển vào đi.
Nàng đi thăm mẫu hậu, là để sám hối trước mẫu hậu bởi vì lựa chọn cuối cùng của nàng là kết thúc sinh mệnh của mình.
Một người lựa chọn tự sát, một người nhu nhược đến không dám đối mặt thực tế, một người không thắng nổi lòng mình, đây không phải là một người đáng tôn trọng. Sùng Hoa rất quý trọng sinh mệnh, cô cảm thấy mỗi người chỉ có một lần sinh mệnh, mặc kệ thế nào cũng phải sống sót. Cho nên, biết Chu tiên sinh phái người hạ độc trong thức ăn của mình, cô thà rằng tự mình xuống bếp, thật sự không thời gian thì mua mì ăn liền trong siêu thị, biết Chu tiên sinh mua chuộc tài xế của cô, cô liền tự mình lái xe, bị người khác đâm đao, cô liền dẫn theo vệ sĩ bên người.
Không để lưu lại chút kẽ hỡ cho những nhân tố có thể gây tổn hại đến sinh mạng của cô. Cô là một người quý trong sinh mệnh đối mặt hành vi tự hủy hoại bản thân đương nhiên sẽ cảm thấy khinh thường. Có cửa ải nào không vượt qua được? Hà tất cực đoan đến mức kết thúc mạng sống.
Nhưng mà, gặp qua một Hạ Hầu Phái không mang mặt nạ bình tĩnh, co ro trước quan tài của mẫu hậu, đè nén thống khổ nghẹn ngào. Sùng Hoa dĩ nhiên cảm thấy không khó lý giải, nếu như sống chỉ là thống khổ, nếu như cẩm tú sơn hà, giang sơn vạn lý, quyền lực tối cao cũng không thể lưu lại một người thân là đế vương, vậy đó chính là một kết quả hiển nhiên.
Nhưng, như thế gì có liên quan gì đến cô? Vì sao ba lần bốn lượt mơ thấy? Sùng Hoa làm thế nào cũng không nghĩ ra, hơn nữa càng nghĩ càng hoảng hốt. Cô không khỏi siết chặt cánh tay, ôm Thôi Trinh càng chặt hơn.
Thôi Trinh đang ngủ, thân thể lại theo động tác của Sùng Hoa mà nhích lại gần.
Tâm tư hỗn loạn phút chốc tan biến, Sùng Hoa cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Thôi Trinh, nhắm mắt lại, rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Sùng Hoa hoàn toàn bình phục, lại trở về dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Trợ lý của Thôi Trinh được sự sau khi đồng ý của hai người thì đưa quần áo sạch đến. Sùng Hoa để Thôi Trinh đi rửa mặt trước.
Tiểu trợ lý thấy giường bệnh xốc xếch, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng cũng không dám nhìn nhiều hơn nữa. Nửa ngày mới nói: "Đạo diễn Sùng, bên ngoài có một vị nữ sĩ, đã đến từ rất sớm, có cần mời cô ấy vào không?"
"Ai?" Sùng Hoa hỏi.
"Cô ấy nói cô ấy họ Tùy."
Là Tùy An. Nàng đến.
Sùng Hoa hai bước nhảy đến trước cửa, mở cửa, liền thấy Tùy An ngồi trên ghế dài trước cửa, bên cạnh cô là Sâm Hòa, Sâm Hòa thoạt nhìn còn khẩn trương hơn Tùy An, cứng nhắc mà ngồi, hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Anh ta luôn rất sợ Tùy An.
Nghe tiếng mở cửa, anh ta bật người đứng lên, mượn đó cùng Tùy An kéo khoảng cách xa một chút. Dáng vẻ khẩn trương đến muốn chết đó, khiến Sùng Hoa nhịn không được cười. Cô từ phía sau bước ra, lại thuận lợi khép cửa lại.
Tùy An thấy cô tinh thần cũng không tệ lắm, trên người cũng không có chỗ nào không bình thường, trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mới sáng sớm, ngoại trừ trẻ con dậy sớm đi học, trên đường vẫn không có bóng dáng những người đi làm, nhưng bệnh viện đã thức tỉnh, tựa hồ có người thân đi mua bữa sáng, có bệnh nhân gọi bác sĩ, hộ sĩ đẩy xe lăn tới tới lui lui, không bao lâu nữa, sẽ có tiếng người ồn ào.
Nhưng đây là tình hình của những tầng lầu khác, chỗ của Sùng Hoa, vẫn là an tĩnh, trên hành lang cũng chỉ có ba người bọn họ.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, cả thành thị đắm chìm trong dương quang rực rỡ, lại là một ngày mới tốt đẹp.
Tùy An đến gần, tỉ mỉ quan sát một phen, hỏi: "Đỡ hơn không?"
Sùng Hoa thoải mái nói: "Không sao." Nhìn thấy Tùy An mặc tây trang rất nghiêm túc, liền biết cô nhất định là phải đi làm, nói không chừng còn có hội nghị quan trọng, cô bất đắc dĩ khoát khoát tay: "Không có gì, chị đừng lo lắng, có chuyện gì thì mau làm đi." Bác sĩ không kiểm tra được vấn đề gì, cô cũng không đột nhiên đau đầu, đột nhiên hôn mê nữa.
Sâm Hòa khẩn trương muốn chết, có ai lại thích con em mình đồng tính luyến ái? Chuyện của Thư Dĩnh, cũng là xảy ra trong lúc Tủy đổng không ở trong nước. Anh ta vừa thấy tiểu trợ lý của ảnh hậu, ảnh hậu khẳng định đang ở bên trong, nếu như gặp phải Tùy đổng...
Anh ta quả thực không dám tưởng tượng. Vì không muốn chiến tranh bạo phát khó mà thu dọn, Sâm Hòa ôm trái tim run rẩy của mình, căng thẳng mỉm cười, một mực cung kính nói: "Tùy đổng, ngài yên tâm, bên này tôi sẽ đốc xúc."
Sâm Hòa cảm thấy anh ta thực sự là trợ lý tốt nhất Trung Quốc, không chỉ là trợ thủ tốt trong công việc mà ngay cả cuộc sống hạnh phúc của cấp trên cũng liều mạng góp sức.
Tùy An mỉm cười, ý bảo cô nghe thấy được, nhìn thấy Sùng Hoa quả thật không có gì, cô cũng chuẩn bị đi, tuy rằng Sùng Hoa nhìn qua không có vấn đề gì nhưng trước khi đi, cô vẫn muốn Sùng Hoa gửi cho cô một phần kết quả chẩn đoá.
Sùng Hoa không chút dị nghị mà đồng ý.
Lúc này, Thôi Trinh đúng lúc mở cửa bước ra.