Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 42




"Chuyên viên phục trang, thắt lưng của bộ trang phục này buộc chặt thêm chút nữa!" Sùng Hoa cao giọng hô lên trong đình viện của trang viên.
Chuyên viên phục trang là một nam nhân trẻ tuổi, giới thời trang nam giới cũng không ít bị khinh bỉ, anh ta nhanh chóng chạy tới, động tác lưu loát nhưng thấy thế nào đều mang một cổ mị khí, so sánh với anh ta Sâm Hòa cũng có thể xoay người làm công quân.
Chuyên viên năng lực nghiệp vụ rất mạnh, là Sùng Hoa cố ý tìm đến, đạo cụ tinh mỹ là thành ý cơ bản của một bộ phim, trang phục càng có vai trò quan trọng. Anh ta ngón tay thon dài tiếp nhận bộ y phục này quan sát, nói một câu: "Lập tức xong ngay." Liền xoay người đi.
Đặc điểm của đoàn phim Tù Đồ là có thể sử dụng hành động biểu thị thì tuyệt đối không nói nhiều lời vô ích, hiệu suất làm việc cao vô cùng.
Chuyên viên phục trang vừa đi, Sùng Hoa muốn đến chỗ ghi chép tại trường quay xem công tác chuẩn bị thế nào.
Một gian phòng trong trang viên được mở làm phòng hóa trang, Thôi Trinh hóa trang xong từ bên trong bước ra.
Sùng Hoa nói chuyện với thứ ký trường quay, ngẩng đầu một cái liền thấy Thôi Trinh đứng ở đó.
Nàng đứng cạnh thanh trụ kiểu La Mã của đình viện màu trắng, bên cạnh là giả sơn, nước hồ trong suốt, tiểu trợ lý thấp giọng nói gì đó với nàng, nàng bình tĩnh chuyên chú nghe, nghe xong đơn giản nói vài câu, tiểu trợ lý lập tức tỏ vẻ đã hiểu.
"Theo tiến độ này, nhiều nhất là hai tuần nữa thì có thể hoàn thành những cảnh quay ở nơi này, sau đó đến nơi khác quay mấy cảnh, liền đóng máy. Sớm hơn nửa tháng so với dự tính ban đầu." Cái này cũng chưa tính hai tuần bị Tống Mạn làm chậm trễ. Thư ký trường quay đặc biệt hưng phấn nói.
Đạo diễn Sùng không hẹp hòi, tác phong làm việc phóng khoáng, hằng ngày vẫn tận lực để diễn viên và nhân viên làm việc một cách thoải mái, nhưng nơi này rốt cuộc là vùng ngoại ô yên tĩnh, rời xa chốn phồn hoa náo nhiệt, hơn nữa công tác cường độ cao, cũng đúng là khổ, tất cả mọi người chờ nhanh chóng đóng máy, sau đó thư giản điên cuồng một phen.
Sùng Hoa thu hồi ánh mắt từ đằng xa, dừng trên người thư ký trường quay, nói đùa: ": "Vội vả như vậy, thẳng thắn cho quay xong những cảnh còn lại một lượt đi."
Thư ký trường quay tỏ vẻ xin tha. Sùng Hoa cười khẽ, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thôi Trinh đã đi sang một chỗ khác.
Cách lần trước đột nhiên đau đầu đã ba ngày.
Sau ngày đó, Thôi Trinh không hề ở trước mặt cô quan tâm bất cứ gì về chuyện lăng mộ, Sùng Hoa cảm thấy nàng là muốn tìm hiểu, nên liền nhờ người quen đến chỗ nhóm khảo cổ hỏi thăm một chút tin tức, sau khi Thôi Trinh biết, cũng chỉ bảo cô đừng quan tâm chuyện này nữa, ngay cả việc cô tìm hiểu được tin tức gì nàng cũng không hỏi đến.
Mặc kệ trong lăng mộ có cái gì khiến Thôi Trinh nóng ruột nóng gan, nàng quan tâm nhất rốt cuộc vẫn là cô.
Sự thật này khiến Sùng Hoa đặc biệt hài lòng, ngay cả tại sao lại đột nhiên đau đầu cũng không muốn quan tâm nữa, nhưng Thôi Trinh rõ ràng sẽ không để cô mặc kệ, ngày cuối cùng ngày nghỉ nàng dẫn cô đến một bệnh viện tư nhân đặc biệt riêng tư làm một cuộc kiểm tra tổng quát. Đêm hôm đó đi phỏng vấn cũng không chịu để cô đi cùng, mà bả cô ở nhà nghỉ ngơi.
Sùng Hoa sau khi ăn cơm trưa xong đã bắt đầu kháng nghị, mãi đến Thôi Trinh thay quần áo ra ngoài cũng kháng nghị không thành công. Cô dĩ nhiên sẽ sinh một chút hờn dỗi, nhìn thấy Thôi Trinh không thay đổi chủ ý, cô liền xoay người chạy đến phòng sách đi lấy một xâu chìa khoá, đưa đến trước mặt Thôi Trinh: "Buổi tối chị về trễ, lỡ như em ngủ quên, tốt nhất là dùng cái này mở cửa."
Đây là chìa khoá nhà cô. Nhận chìa khoá rồi, đương nhiên không thể trả lại nữa, ngôi nhà này một nửa chính là của Thôi Trinh. Sùng Hoa có chút thấp thỏm, không dám khẳng định Thôi Trinh có nhận hay không.
Thôi Trinh nhìn cô một chút, lại nhìn chìa khoá trong tay cô, thần sắc suy ngẫm. Nàng tự hỏi càng lâu, Sùng Hoa lại càng thấp thỏm, khoảng chừng nửa phút, Thôi Trinh vẫn không nhận lấy. Trái tim Sùng Hoa rơi xuống thâm cốc, lúc gần như chết tâm thì lòng bàn tay trống rỗng.
Thôi Trinh nhận lấy xâu chìa khóa từ tay cô, nói: "Được chưa."
Sùng Hoa bị tình thế xoay chuyển đột ngột làm ngẩn người, Thôi Trinh thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, khóe mắt cong lên mang theo ý cười thản nhiên, xoa đầu cô, nói: "Ngoan ngoãn ở nhà."
Đã đến giờ, buổi quay bắt đầu.
Thôi Trinh cũng đứng ngay ngắn vào vị trí, Sùng Hoa ngồi trên ghế đạo diễn.
Hai người họ phối hợp càng ngày càng ăn ý. Lúc diễn xuất, diễn viên ngoại trừ phải phỏng đoán tình tiết, lý giải tính cách tâm lý nhân vật mình thủ diễn, còn phải nắm được phong cách của đạo diễn, biết cô sẽ dùng thủ pháp gì để quay cảnh nào, như vậy, mới có thể phối hợp lẫn nhau.
Thôi Trinh hiển nhiên có thể hiểu thấu tâm tư Sùng Hoa. Đóng nhiều phim như vậy, hợp tác qua nhiều đạo diễn phong cách khác biệt, Thôi Trinh đối với phong cách điện ảnh nắm bắt không hề thua kém nhiều đạo diễn ưu tú. Trong khoảng thời gian này, nàng đã đại thể đoán ra Sùng Hoa muốn loại hiệu quả gì.
Thủ pháp của cô tổng kết ra chỉ có hai chữ: Tương phản
Dùng tiết tấu chậm, phụ trợ tốc độ nhanh như thiểm điện của cốt truyện, dùng tình cảm ấm áp phụ trợ chân tướng lạnh lung. Khiến khán giả sống trong bầu không khí ấm áp, cảm thụ được lời nói dối bọc đường có bao nhiêu tàn khốc, biết rõ chân tướng mà không thể tránh được, chỉ có thể trở thành một chuyện cũ chốn lao tù là chuyện tuyệt vọng cỡ nào.
Chế tác hậu kỳ, loại phong cách này chỉ sợ sẽ càng rõ ràng hơn.
Loại thủ pháp này phi thường táo bạo, tràn đầy màu sắc cá nhân, Sùng Hoa hiển nhiên không cam lòng làm một đạo diễn thương nghiệp chỉ truy cầu doanh thu phòng vé, cũng không nguyện đi con đường người khác đã đi qua, cô muốn là sáng lập ra phong cách của mình.
Tiếng clapperboard vang lên, lại là một lần thông qua!
Hứa Ý là một diễn viên rất có phong cách, phong cách của cô nằm ở chỗ mỗi một cảnh thông qua cô sẽ thở phào một lần, tựa như trò chơi lại vượt qua một cửa. Thả lỏng xong, thấy Thôi Trinh khí định thần nhàn, cô cảm thán cảnh giới không bình thường của ảnh hậu một chút liền vội vàng bước đến nói tiếng cảm ơn. Người khác không biết, nhưng cô biết rất rõ ràng, những cảnh quay gần đây đều là ảnh hậu dẫn cô nhập vai.
Thôi Trinh hòa nhã mỉm cười, không để ở trong lòng.
Hứa Ý là một người đặc biệt hiếu học lại đặc biệt nghiêm túc, trước kia là Tống Mạn, cô sẽ thỉnh đối diễn với Tống Mạn lúc rãnh rỗi, nhưng thay đổi thành Thôi Trinh, cô cũng không dám tùy ý như vậy. Lần này nhìn thấy Thôi Trinh tâm tình không tệ, lại không có chuyện gì khác, Hứa Ý vội vàng thỉnh giáo nàng cảnh tiếp theo nên diễn như thế nào để đạt hiệu quả chân thật nhất.
Phó đạo diễn vừa nhìn thấy, nhanh nhẹn nói với Sùng Hoa: "Đạo diễn Sùng, cô xem."
Sùng Hoa từ màn hình giám sát ngẩng đầu nhìn một cái, Hứa Ý nở nụ cười xấu hổ, giống như một người hâm mộ đặc biệt sùng bái nhìn Thôi Trinh. Sùng Hoa nhướng mày, lại cúi đầu tiếp tục bận rộn với màn ảnh.
Phó đạo diễn tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ảnh hậu khẳng định không muốn tạo CP, nếu không lúc tuyên truyền, nâng CP của nàng và Hứa Ý lên một chút, đúng lúc trong phim Hà Nhân và Uyển Diễm cũng có loại cảm giác này. Hiện tại không hủ không vui, khán giả trẻ tuổi đặc biệt thích thể loại này. Đáng tiếc...." Phó đạo diễn vừa nói vừa thở dài, ảnh hậu đẳng cấp như vậy, cũng không phải đoàn phim có thể tùy tiện bài bố.
Anh ta nói xong, đột nhiên ánh mắt lóe sáng, giống như nghĩ ra ý kiến hay gì đó, hưng phấn mà nói: "Vậy nếu như là khán giả tự phát ghép đôi họ thì sao? Vẫn có thể đạt được hiệu..."
Phó đạo diễn nói hăng say, liền thấy Sùng Hoa dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ta.
"Đạo diễn Sùng, sao cô lại nhìn tôi như thế?" Phó đạo diễn khiếp đảm co đầu rụt cổ, có chút không giải thích được, hãy nhìn đến ánh mắt hoàn toàn xưng là không giận tự uy của Sùng Hoa, anh ta cũng không dám hỏi, bản thân suy nghĩ một hồi, anh ta linh quang chợt lóe, tự cho là tìm được điểm mấu chốt, nên liền vội vàng nói: "Nếu như vậy ảnh hậu khẳng định mất hứng, mất hứng sẽ không có khả năng hợp tác lần sau nữa." Tổn thất kia sẽ rất lớn. Phương thức tuyên truyền có rất nhiều không nhất định chọn loại này, đắc tội ảnh hậu không thể hợp tác tiếp mới để cho người ta hối tiếc không kịp.
Anh ta vừa nói vừa tự trách bản thân thực sự quá bất cẩn, nhìn thấy mi tâm Sùng Hoa giãn ra, loại cảm giác sợ hãi khẩn trương không rõ nguồn góc mới giảm bớt, anh ta vội vàng đứng lên, đi rồi.
Sùng Hoa mặt không đổi sắc tiếp tục bận rộn việc của mình.
Phó đạo diễn vừa đi, Lương Thanh lại kỷ kỷ tra tra đi tới, anh ta cầm kịch bản nói với Sùng Hoa: "Đạo diễn Sùng động tác này sai rồi, trên kịch bản của tôi viết là vung tay, hơn nữa cũng không phải diễn như vậy."
Sùng Hoa ngẩng đầu, phát hiện bên kia Hứa Ý còn đang nói chuyện, không chỉ nói còn rất ngượng ngùng mỉm cười, mà Thôi Trinh, cũng tốt tính lắng nghe. Trong lòng Sùng Hoa 'hừ' một tiếng, trên mặt lại rất nghiêm túc đứng đắn giải thích với Lương Thanh: "Chỗ này là vung tay lên, thiếu mạnh mẽ để biểu đạt tình thế lúc đó."
Lương Thanh nhíu mày, rất không cao hứng nói: "Chúng ta đã nói, kịch bản để tôi viết, tôi viết xong, cô lại không quay giống như kịch bản, đó có phải vi phạm điều khoản hợp đồng không?"
Sùng Hoa nhíu mày, không có nói thẳng ra là cô có quyền phủ định cuối cùng, đối với người như Lương Thanh, nói lời này ngược lại làm cho anh ta nổi giận.. Giọng nói của cô bình thản, nhưng lực đạo trong lời nói cũng không thuyên giảm: "Anh suy nghĩ một chút xem, nếu đổi vung tay thành vung nắm đắm có phải càng thể hiện rõ sự phẫn uất hay không? Suy nghĩ một chút vừa rồi diễn viên có diễn xuất đạt hiệu quả mà anh muốn hay không?"
Loại tính cách như Lương Thanh, ngươi tranh cãi với anh ta, anh ta nhất định kiên trì quan điểm của mình đến cùng, nhưng nếu như nói đạo lý với anh ta, anh ta cũng sẽ nghe hiểu đạo lý. Sửa kịch bản cũng không phải lần đầu tiên, vừa quay vừa tìm cảm giác vừa sửa chữa mới đúng là thái độ bình thường, mỗi lần Lương Thanh đều sẽ rất không cao hứng, nhưng mỗi lần Sùng Hoa đều có thể thuyết phục anh ta.
Lần này cũng không ngoại lệ, Lương Thanh cầm đi bản đi rồi, thuận tiện còn suy nghĩ những cảnh sao có chỗ nào nên thay đổi.
Hứa Ý cuối cùng cũng rời khỏi chỗ của Thôi Trinh. Sùng Hoa điều chỉnh máy quay xong, trả lại cho quay phim, nhìn thấy cách cảnh quay tiếp theo vẫn còn năm phút, cô đi đến chỗ Thôi Trinh.
Thôi Trinh ngồi một mình trên ghế dài, ghế dài là màu trắng, phía sau là hai cây ngô đồng, cành là rậm rạp che đi ánh nắng. Thôi Trinh còn mặc hí phục, là một bộ sườn xám màu ngân bạch, gấm vóc mềm mại trơn mượt, theo những góc độ bất đồng, hoa văn hiện ra cũng bất đồng, vạt áo kéo dài đến bắp đùi. Tư thế của Thôi Trinh rất ưu nhã, dịu dàng như mổ ngữ, thanh nhã như tuyến đầu mùa, hai đầu gối khép chặt tạo nên cảm giác cấm dục của đại gia khuê tú thời kỳ dân quốc, khiến Sùng Hoa nhìn thấy đầu óc phát nhiệt.
Sùng Hoa bị phong cảnh trước mắt hấp dẫn, cô vô thức liếm môi ngồi vào bên cạnh Thôi Trinh, nửa ngày mới nhớ cô vì ghen mà đến.