Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 2




Trong thời đại thông tin, hợp tác đã trở thành cơ sở thành công. Một sự thành công thông thường không phải là bởi vì sự xuất sắc của người đó, mà là nỗ lực của cả một đội ngũ. Phim điện ảnh quá trình chế tác rườm rà, công tác hậu kỳ là một công trình khổng lồ thì càng là như vậy.
Một bộ phim thành công đương nhiên không thể thiếu đạo diễn tài hoa xuất chúng, diễn viên thực lực thu hút, nhưng sự nỗ lực vất vả cần cù của nhân viên công tác phía sau màn cũng không thể xem nhẹ.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> có thể đạt được thành tích tốt là không thể không nhắc đến sự nỗ lực của cả đoàn phim.
Sùng Hoa vô cùng bảo vệ thân thể của chính mình. Một dao kia đâm vào ba sườn, tạo thành tổn thương rất lớn đối với cơ thể cô, nên cô ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện, không có vội vã muốn xuất viện, cũng không nằm ở trên giường bệnh bằng mặt không bằng lòng mà lo lắng công việc, mà là yên tâm chờ vết thương lành lại theo lời bác sĩ. Mãi đến khi bác sĩ cho rằng đã không thành vấn đề, mới thu xếp hành lý xuất viện.
Một ngày đêm trước khi xuất viện, Sùng Hoa để Sâm Hòa phát tán tin tức đi ra ngoài, vì vậy đề tài đạo diễn mới Sùng Hoa xuất viện nhấc lên sóng gió không nhỏ trên mạng.
Sùng Hoa ngồi trong xe, lướt Weibo, thấy tin tức cô tuyên bố xuất viện đứng đầu trên chủ đề tìm kiếm, khẽ mỉm cười một cái. Là đạo diễn phía sau màn, cô có thể đạt được sự quan tâm như vậy một mặt là bởi vì thông tin về cô rất không tầm thường, có không ít truyền thông đeo bám nhưng cũng không thể cho ra một kết luận thuyết phục, về phương diện khác, là nhờ Tô Hiệp và Chu Bác Thành chia sẻ.
Chu Bác Thành là nam chính trong bộ phim của cô, còn Tô Hiệp là diễn viên diễn vai nữ phối. Hai người này đều là người mới cô chọn từ học viện điện ảnh, trong đó Chu Bác Thành còn đang là sinh viên ắm thứ tư. Nhờ độ nóng của << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>>, bọn họ đều nắm chắc thời cơ thu hút một lượng fan, tháng gần nhất, trên Weibo chiếm cứ một vị thế ổn định, không thể nói là cực nóng nhưng cũng không có xu thế lập tức tiêu tan thành mây khói.
Chu Bác Thành định vị hình tượng là nam nhân ấm áp, phi thường phù hợp với vẻ ngoài anh tuấn thanh tú và khí chất cung khiêm ôn nhã, Weibo này cũng theo phong cách của cậu ta, ngôn ngữ đơn giản, dùng biểu tình lơ đãng thể hiện tình cảm ấm áp: "Chúc mừng đạo diễn Sùng lành bệnh xuất viện." [Trái tim]
Một ngày, lượt chia sẻ đã qua một vạn, được như vậy cũng không thiếu sự cống hiến của các đại V*
* trên Weibo những tài khoản có V tức là đã được Weibo xác nhận, được trả tiền cho các bài đăng.
Sùng Hoa nhìn lướt qua liền kéo xuống, thấy Weibo của Tô Hiệp. Bất đồng với Chu Bác Thành, văn phong của Tô Hiệp có vẻ vô cùng thân thiết: "Rốt cuộc xuất viện rồi, đạo diễn chị phải giữ gìn sức khỏe, yêu chị yêu yêu yêu [ khả ái]."
Sùng Hoa nhìn chằm chằm Weibo này nửa phút, thu hồi điện thoại, hỏi: "Tô Hiệp và Chu Bác thành có tin đồn hẹn hò sao?"
Lúc trước khi xác định phương án tuyên truyền, chính là định chế tạo tin đồn hẹn hò giữa nam chính và nữ phụ, về phần tại sao không phải là nam chính và nữ chính, Sùng Hoa nghĩ, độ nổi tiếng của Chu Bác Thành còn không xứng với Trịnh Gia Lệ, đồng thời cô cũng không thích Trịnh Gia Lệ bị đồn hẹn hò với người khác.
Nhưng cô chú ý, hai bài đăng trên Weibo đều là Tô Hiệp và Chu Bác Thành tự mình đăng, cũng không cố ý chia sẻ từ đối phương, nói cùng một việc, nhưng không có tương tác, mà điện ảnh còn đang nóng, nên chuyện này có vẻ hơi xa lạ.
Sâm Hòa ngồi ở ghế phó lái trầm mặc: "Tô Hiệp không thích, nói là cô ấy và Chu Bác Thành không phải quá tương xứng, hơn nữa biểu hiện rất mịt mờ, tạo tin đồn, sợ sẽ có ảnh hưởng xấu đến hình tượng của đối phương."
Nói đến đây, Sâm Hòa liền rất bất mãn, ngược lại không phải là bất mãn Tô Hiệp không phối hợp, muốn tuyên truyền phim cũng không phải chỉ có một biện pháp, diễn viên không muốn, đoàn phim cũng sẽ không ép buộc. Anh ta phản cảm chính là ngay từ đầu nói rất hay, nhưng lúc muốn bắt đầu lan tin Tô Hiệp cũng không tỏ vẻ không vui, thậm chí chủ động tương tác cùng Chu Bác Thành, nhưng không bao lâu, đột nhiên đổi giọng, cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Sùng Hoa không nói gì, nghĩ đến tin tức mấy ngày hôm trước đã thấy, Tô Hiệp ký hợp đồng với công ty truyền thông Joy, nên đã đại thể là chuyện gì xảy ra.
Joy là công ty lớn tương đương với giải trí Hoa Vũ trong ngành giải trí, cánh cửa rất cao, Tô Hiệp có thể ký hợp đồng với Joy trong thời gian ngắn ngủi, tuyệt đối không phải bằng vào năng lực của mình mà có thể làm được.
Sâm Hòa không mấy quan tâm Tô Hiệp, mà chỉ dùng Ipad lật xem lịch trình, đạo diễn Sùng xuất viện, đương nhiên phải bắt đầu làm việc. Anh ta xem một chút, nói: "Buổi chiều có một chương trình truyền hình, bên kia gọi điện thoại cho tôi, đạo diễn Sùng có thể tham gia cùng đoàn phim hay không, tôi còn chưa cho câu trả lời xác thực."
Anh ta nói xong, quay đầu đi, nhìn Sùng Hoa ngồi ở ghế sau.
Sùng Hoa không hề nghĩ ngợi: "Đẩy xuống. Cuộc hợp báo này là mấy giờ?"
"Ba giờ đến năm giờ."
Sùng Hoa tính toán thời gian, nói: "Liên lạc với họ, buổi tối, tôi mời mọi người ăn cơm."
Sâm Hòa hiểu rõ, đạo diễn Sùng muốn bắt đầu thu mua lòng người: "Mời cả thư ký trường quay?"
"Mời hết. Nếu như không rảnh, cũng không cần miễn cưỡng."
Câu sau là đặc biệt dành cho Trịnh Gia Lệ, ngoại trừ Trịnh Gia Lệ, các diễn viên khác đều đang theo đoàn phim làm tuyên truyền, còn không có tình huống đơn độc tham gia chương trình.
Đến tối, Trịnh Gia Lệ quả nhiên không đến. Ngoại trừ cô, những người khác đều có mặt đông đủ.
Sùng Hoa chọn địa điểm ăn mừng là một phòng VIP thuộc hội sở tư nhân, để tránh việc có một ít diễn viên nổi tiếng bị fan nhận ra đòi kí tên chụp ảnh chung, quy cách buổi tiệc cũng thể hiện thành ý của đạo diễn Sùng.
Nhân viên công tác chân không chạm đất bận rộn một tháng, luân phiên đi lại giữa các thành thị, giống như một con quay sáng sớm ở một thành phố, buổi chiều lại ở thành phố khác, liên tục một tháng, người đều mệt đến muốn mất nước.
Trong lòng không có bất mãn nhất định là giả, dù sao đạo diễn vắng mặt đã tạo cho bọn họ không ít lượng công việc và áp lực tâm lý, về phần nguyên nhân bị bệnh nhập viện, đừng nói công chúng hoài nghi, bọn họ càng hoài nghi, đạo diễn Sùng thân thể luôn luôn tốt, thức đêm quay phim cũng không thấy cô tiều tụy bao nhiêu.
Lần này thấy đạo diễn vừa xuất hiện lập tức mời bọn họ ăn cơm, loại cảm giác được coi trọng này ít nhiều có thể trấn an bất mãn trong lòng bọn họ.
Những điều này Sùng Hoa cũng hiểu, giữa buổi tiệc cô còn tặng mỗi nhân viên một bao đỏ giá trị xa xỉ. Trong thế tiến công vô sỉ của tiền tài, nhân viên công tác có oán khí lớn hơn nữa cũng bị tiền lì xì chữa khỏi, một bữa cơm, hài hòa vượt quá tưởng tượng.
Đến cuối cùng lúc nâng chén, mỗi người đều tràn đầy tiếu ý dung quang toả sáng, trong mắt những diễn viên mới nếm thử huy hoàng của giới giải trí tràn đầy dã tâm cùng chờ mong đối với tương lai.
Sùng Hoa dĩ nhiên cũng chúc mọi người bay xa vạn dặm, chỉ nói là lúc nói câu này, trong mắt cô còn có một loại lãnh tĩnh khác thường, dường như mặc kệ ở trường hợp nào, cô vẫn có thể duy trì lý trí, thân ngoài mọi sự.
Buổi tiệc đến đêm khuya mới kết thúc, Sùng Hoa tri kỷ ở lại đến cuối cùng, an bài tài xế đưa mỗi người trở về rồi mới đi. Chuyện về sau một chuyện tiếp một chuyện, đầu tiên chính là lễ trao giải điện ảnh Bột Hải.
Bên tổ chức lễ trao giải một tuần trước đã gửi thư mời chính thức, Sùng Hoa cũng rất xem trọng lễ trao giải này, cho nên, vài ngày tiếp theo, một mực cùng công ty và đoàn phim thương lượng phương thức khai mạc thảm đỏ, cùng với quan hệ xã hội các loại chuyện.
"Chủ yếu vẫn là Tô Hiệp và Chu Bác Thành." Sùng Hoa đang cầm chén trà nóng, buồn rầu nói.
Lẽ ra để cho bọn họ đi cùng nhau là được rồi, nhưng Tô Hiệp bên kia cũng sẽ không đồng ý. Về phần cô, thật ra không thích hợp, dù sao đạo diễn cũng không phải diễn viên, muốn thu hút ống kính, cũng không dễ chế tạo đề tài như diễn viên. Đi qua là được, nhưng tin tưởng truyền thông cũng sẽ không đem máy ảnh lãng phí ở trên người cô.
Triệu tiểu thư ở phòng quan hệ xã hội dùng một loại biểu tình im lặng nhìn Sùng Hoa: "Đạo diễn Sùng, tôi phải nói rõ một việc."
Sùng Hoa sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Bây giờ là thời đại của mỹ sắc."
Sùng Hoa chậm rãi nháy mắt, vẫn không hiểu: "Thì sao?" Thời đại mỹ sắc, cô biết mà.
Triệu tiểu thư bị vẻ mặt ngây ngốc của cô làm tăng huyết áp, cô cúi đầu che mặt: "Ý của tôi là, đạo diễn Sùng đến lúc đó sẽ biết."
Cái gì gọi là thiên sinh lệ chất, như Sùng Hoa vậy là được, Triệu tiểu thư biểu thị, trong giới nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, cô còn chưa thấy ai hơn Sùng Hoa. Cũng không phải nói là dung mạo của cô xuất sắc không ai sánh bằng, mà là loại khí chất thuần túy trên người cô, cộng thêm làn da trắng nõn, ngũ quan lập thể tinh xảo, tổ hợp lại, là một loại cảm giác niên thiếu phi thường thu hút.
Cảm giác niên thiếu, cái từ này nghe rất trừu tượng, là một loại cảm giác mặc kệ tuổi tác bao nhiêu, vẫn luôn có thể để cho người ta nhìn thấy sự tinh khiết sạch sẽ trong nội tâm, dường như vĩnh viễn sống trong thanh xuân. Vài chục năm nay, giới giải trí trong ngoài nước phát triển rất nhanh, nam nữ diễn viên chân chính xưng là có cảm giác niên thiếu có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật ra, nói cho cùng, vẫn không thoát được quan hệ với dung mạo, có người trời sinh đã như thế, tỷ như... Triệu tiểu thư xuyên qua khẽ tay nhìn lén Sùng Hoa còn đang khó hiểu.
Đường nét tốt như vậy, cư nhiên không làm diễn viên, thực sự là quá đáng tiếc.
Cuối cùng, bởi vì Trịnh Gia Lệ gọi điện thoại đến, biểu thị có thể tham gia cùng đoàn phim, phương án vốn chưa xác định vì vậy đã được xác định, chính là Sùng Hoa, Trịnh Gia Lệ, Chu Bác Thành, Tô Hiệp cùng nhau xuất hiện, xem như là đạo diễn dẫn nhân viên chủ chế, đây cũng là một đội hình thường gặp.
Việc này xác định, trang phục, trang điểm các loại liền dễ dàng. Hoa Vũ có chuyên viên trang điểm, phái cho Sùng Hoa nhất định là đại sư số một số hai trong nghề, chỉ cần một buổi sáng, liền xác định tạo hình của mọi người.