Ái Tình, Phát Thiêu Trung

Chương 5-1




Đường Kim Long đi cũng không còn nhiều kỳ quái, trước là đi qua một vườn đào, sau là một đường hầm xuyên qua núi, đến Nghi Lan, ở đó đổ thêm xăng, ăn bát mỳ, mới lại rẽ đông rẽ tây lên núi.

Thừa dịp dừng lại, Trương Kiến Hiền xuống xe đi WC, trở về thuận mắt nhìn đến bề ngoà chiếc xe tao nhã của mình… Tim liền rơi xuống đáy vực.

Nói thế nào, so với trong tưởng tượng đều thảm hại hơn, tuyển thủ đua xe Kim Long thật tàn bại, nước sơn hoàn mỹ giờ đã đông tróc một mảnh tây xước một góc, lại càng không phải nói đến… Vết đạn! Rất nhiều vết đạn! Thật kỳ quái, cảnh sát đều không có mắt sao? Trên đường đụng tới xe cảnh sát cũng không chú ý đến chiếc xe không bình thường này, thậm chí còn không bị ngăn lại kiểm tra.

Hiện tại, đến trạm xăng dầu công công sinh viên làm thêm cẩn thận đứng một bên, nhìn vết đạn chỉ trỏ thì thầm với nhau. Mau mau gọi điện báo cảnh sát, bắt Kim Long đền tội, hắn sẽ đích thân tặng học bổng đến quý trường tỏ vẻ lòng biết ơn.

Nhóm sinh viên làm việc một chút cũng không thèm nghe tiếng lòng của Trương Kiến Hiền.

Kim Long thanh toán tiền quay lại, giúp chính chủ lên xe, phát hiện ánh mắt Trương Kiến Hiền nhìn chằm chằm vết đạn, cười nói: “Chỉ mấy phát, không ảnh hưởng tới linh kiện bên trong… Ai, tôi có chiếc xe còn khoa trương hơn, có lần bị tay bắn tỉa Sí Diễm bang truy đuổi, đến lúc ta đem xe đi sửa mới phát hiện có tới ba mươi mấy vết đạn…”

Sắc mặt khó coi, Trương Kiến Hiền nói: “Anh nói thử, có vết đạn, tôi làm thế nào mang xe đi bảo trì?”

“Tiểu Hiền Hiền tức giận vì việc này? Ha ha, để tôi giúp cậu, chờ chính sự xong xuôi, đưa cậu đến nhà tôi, tôi có hai xe đua thể thao chuyên dụng, tùy cậu chọn… Nếu không, tôi mới đặt hai con xe mới sắp về, thích thì cậu cầm luôn…”

Nói thật, Trương Kiến Hiền thật không dám lấy xe của hắc đạo, cầm, sau có thể dây dưa không rõ, hắn chỉ hy vọng Kim Long đừng chơi mình nữa, sớm thả mình về.

“Lên xe lên xe, hi vọng trước khi trời tối tới chỗ bạn tôi… Tay nghề bà xã lão rất tuyệt nha, đồ Trung Quốc và đồ Phương Tây đều biết, Tiểu Hiền Hiền sẽ thích.”

“Bạn anh? Cũng là xuất thân từ bang phái bất lương đi? Có phải bị phạm án, vì trốn truy nã, nên chạy lên đây?” Trương Kiến Hiền cố ý hỏi.

Kim Long vỗ đùi: “Oa, thật lợi hại, tôi không nói, cậu đã đoán được nguyên nhân đại ca ẩn cư, quả nhiên là có tiềm chất phản động… Tiểu Hiền Hiền, tôi định trước rồi, không được đi ăn máng của bang khác nha!”

Như cũ, người nào đó mắt trợn trắng, thật muốn hôn mê luôn.

Kim Long tiếp tục lái xe, nhằm thẳng mục tiêu, còn đảm nhiệm nhiệm vụ hướng dẫn du lịch, thao thao giải thích: “Nghi Lan thay đổi rất nhiều, đường lên núi cũng mở rộng, cậu nhìn cảnh sắc ven đường xem…”

Trương Kiến Hiền mặt lạnh, hắn đã nhiều năm không đi du lịch, kết quả hiện tại bị tên to đầu kéo vào núi, nào có tâm tư xem phong cảnh đây? A, hoàn hảo vừa mới ăn bát mỳ, còn lấp đầy bụng, không đến mức dạ dày phát uy, cũng may mắn ở đó có hiệu thuốc tây, hắn mua được thuốc dạ dày, mới yên tâm, bởi vì đau bụng nói đến là đến, hắn không muốn trên đường để lộ sự đau đớn trước mặt lão đại này, bởi vậy không dám ăn xổi ở thì nữa.

Đúng rồi, Kim Long cũng kéo ông chủ hiệu thuốc qua một bên, lén lút mua vài thứ, Trương Kiến Hiền hoài nghi, cửa hàng này liệu có cung ứng thuốc phiện? Kim Long có thói ăn thuốc sao? Nếu gã nửa đường lên cơn, mình phải làm thế nào ứng biến?

Dạ dày vừa đau, loại này không thể đoán tương lai, càng làm hắn hoảng hốt.

“Mở chậm một chút đi, ta mới vừa ăn no… Anh cũng đâu hy vọng lái xe, có người ở bên cạnh ói lên ói xuống…” Trên sơn đạo phong cảnh đẹp như tranh, hành khách vẫn giữ vẻ mặt đau khổ.

“… Tiểu Hiền Hiền thật thích buồn lo vô cớ… Hắc, ở cùng cậu, vận khí tôi tốt lắm, dùng thành ngữ da!” Kim Long giống như phát hiện đại lục mới, kêu to: “Quả nhiên, này… Gần heo người đỏ gần mực thì đen… Kỳ quái, tôi thấy heo không đen thì là trắng, vì sao tới gần sẽ thành đỏ?”

Trương Kiến Hiền đột nhiên muốn cười, hỏi: “… Anh sẽ dùng 『 Từ nương bán lão, phong vận do tồn 』 để ca ngợi mẹ anh sao?”

Kim Long gãi gãi đầu: “Đương nhiên, tôi cũng dùng những lời đó khích lệ đại tỷ mỹ mạo Mẫu Đan bang a, cô ta hơn bốn mươi tuổi, dùng thật sự thích hợp đi? Đại tỷ vừa nghe tôi nói như vậy, cười đến nghiêng ngả.”

Mỉm cười, Trương Kiến Hiền nghĩ, chỉ xem mặt chữ, lấy trình độ Kim Long, đại khái cũng không biết ‘Từ nương’ kỳ thật đối với phụ nữ mang ý châm biếm, không nói ra, sau này sẽ có trò hay.

Phi, không đúng, không có sau này.

Kim Long phát hiện Trương Kiến Hiền tâm tình tốt lắm, mình cũng trộm cười mờ ám, ai, tiểu dã miêu chính là như vậy, để trong đô thị thì lạnh lùng, nhưng ra khỏi Đài Bắc, cảm xúc trên mặt liền tăng lên, khi thì trầm tư khi thì nhíu mày, có khi bị mình nói một câu mà thở phì phì, hiện tại lại trộm cười, thật giống một đứa trẻ.

Đứa trẻ? Hắc hắc, kỳ thật tiểu dã miêu còn hơn mình hai tuổi, điểm ấy ngàn vạn lần không thể nói.

“Trời mưa sao?” Trợn to mắt, Trương Kiến Hiền ngửa đầu nhìn bầu trời ngoài cửa kính.

Bầu trời đen kịt một màu, kính xe bắt đầu có mấy hạt mưa đạp xuống, may mắn ngồi ở trong xe, đỡ phải chật vật giữa cơn mưa.

“Mưa? Tốt lắm, thiên thời địa lợi nhân hoà, đêm nay…” Kim Long khóe miệng tràn ra mỉm cười khác thường, cảm giác có chút khủng bố: “… Thời cơ tốt hành động…”

Trương Kiến Hiền liếc mắt nhìn gã, bỗng có dự cảm kinh hồn tán đảng.

Chạng vạng, xe quanh co trên sơn đạo khúc khuỷu, còn vấp phải tảng đá trên đường, chợt nghe gầm xe truyền lên tiếng cọ sát.

“Sàn xe của tôi!” Trương Kiến Hiền mặt đen: “Anh lái xe kiểu gì vậy!”

Kim Long rung đùi đắc ý: “Cỗ xe thể thao này sàn thấp, vốn không thích hợp chạy ở sơn đạo… Ai ai, lần sau nhớ đổi loạ xe chạy việt dã bánh to chút, lên núi xuống biển chạy bờ cát cũng không tệ.”

“Cuộc sống tôi luẩn quẩn ở Đài Bắc, xe việt dã không dùng được.” Trắng mắt liếc một cái.

“Đừng về, Đài Bắc không tốt, làm cậu trông trắng thảm.” Kim Long lắc đầu: “Về giúp cậu nhập tịch, Vân Dật sẽ nhận cậu… Cậu nói cậu sở trường phát triển cái gì? Không thành vấn đề, tôi chơi với một xí nghiệp, hợp pháp dấu phi pháp, để cậu đứng ra…”

Còn nói đầm rồng hang hổ, bất quá Trương Kiến Hiền đã thông minh không tiếp lời, miễn cho Kim Long tiếp tục luyến thoắng.

Qua một đoạn hai bên hai hàng cây ăn quả, đến cuối, căn nhà gỗ nhỏ, sắc trời hôn ám, trong phòng nổi lên ánh đèn, Trương Kiến Hiền ngồi trong xe bỗng run lên, có cảm giác ấm áp tràn lên từ đáy lòng.

Nhà ở Đài Bắc Tô Hiểu Dị đã đi rồi, mỗi khi tan sở, phòng mình đều tối đen lạnh lùng, cũng bởi vậy hắn càng lúc càng về muộn, bởi, khi có người chờ đợi mình, hắn ham chơi, không cho người đốt đèn một câu cảm tạ, hiện tại không ai chờ hắn, hắn hối hận.

Đã lâu đã lâu, chưa hưởng thụ sự ấm áp như vậy, đột nhiên, hắn thực muốn biết người ở trong phòng là người như thế nào.

Xe dừng lại phía trước căn nhà, Kim Long ý bảo hắn xuống xe, vừa ra khỏi xe, mưa phùn trên đỉnh đầu lập tức biến thành mưa như trút nước, sau đó, hai chó to xù lao về phía hắn, như nổi điên sủa uông uông, còn lộ ra hàm răng bén nhọn, biểu hiện địch ý cực đại. Hắn sợ tới mức lập tức trốn ra sau Kim Long.

“Mưa lớn, cậu ượt cả rồi, còn không chạy nhanh vào nhà đi… Sợ chó? Đi, hung hơn chúng nó là được.” Kim Long nói.

Dùng biểu tình vô cùng dữ tợn trừng mắt hai con chó, chơi trừng mắt, hai con quả nhiên không địch lại đại ca trời sinh hắc ám, ô ô vài tiếng, tai đuôi rủ xuống, Kim Long lại đá cổng một cước, cố ý gầm nhẹ một tiếng, hai con lập tức sợ đầu sợ đuôi chạy vào cửa hiên nhà gỗ.

“Anh khi dễ chó thật sự là lái xe qua đường quen a, lợi hại!” Trương Kiến Hiền kinh ngạc: “… Làm sao vậy?”

Kim Long trợn mắt há mồm nhìn hắn, đã quên mình đang dầm mưa đến mặt xám mày tro, như mộng ảo nói: “Tiểu Hiền Hiền lần đầu khích lệ tôi nga, hắc hắc, gần nhà cậu có chó dữ không? Cậu đi qua chúng có sủa không? Tôi bắt tất cả chó anh chó emm xếp thành một hàng, đe dọa uy hiếp một phen.”

“Thần kinh.” Không lĩnh tình, Trương Kiến Hiền quẳng xuống một câu, kéo Kim Long trốn dưới mái hiên, vì có chó, Kim Long là một kim bài tốt.

Kim Long trộm đưa ngón cái về phía hai con chó, trong lòng khen, Đại mao Nhị mao, làm tốt lắm! Tiểu dã miêu chủ động tới gần ta!

Chủ nhân nhà gỗ nghe thấy tiếng xe lại nghe tiếng chó sủa, lúc này đi ra lớn tiếng hỏi: “Ai?”

“Mục đại ca, là em!” Kim Long đáp lại, còn thuận thế kéo cả Trương Kiến Hiền vào nhà.

Trương Kiến Hiền ở trước mặt chó dữ thì ai ya, vào nhà rồi, lập tức giựt tay khỏi móng heo của Kim Long.

Mục Gia Hữu, chủ nhà, cũng một dạng đô con như Kim Long ha ha cười to: “Kim Long lão đệ sao cậu đột nhiên đến đây? Cũng không gọi trước, tôi ra khe suối làm mấy con cá cho cậu nhắm rượu.”

“Em tới làm việc, không thể uống rượu.” Kim Long nói: “Mục đại ca, cho em cùng Tiểu Hiền Hiền ở nhờ hai ngày, xong việc liền đi.”

“Tiểu Hiền Hiền?” Mục đại ca chưa thấy qua Trương Kiến Hiền, hỏi: “Vân Dật từ bao giờ lại kinh doanh dịch vụ Ngưu Lang? Cũng không đúng, khí chất giống người đứng đắn, không phải Kim Long cậu…”

Nghe được hai chữ Ngưu Lang, Trương Kiến Hiền nhíu mi, khó nghe, nếu không phải e sợ thực lực phía sau Mục Gia Hữu, lấy oán khí mấy ngày tích lũy, hắn nhất định sẽ nổi bão.

“Tiểu Hiền Hiền là của em… Hắc hắc, của em…” Kim Long ở trước mặt lão đại ca, ngoài ý muốn có chút ngại ngùng.

Trương Kiến Hiền dưới đáy lòng thay gã bổ sung, là độc chiếm, là con tin, là kẻ đáng thương mất đi tự do!

.