Ái Tình Luân Khuếch

Chương 32




Thẩm Gia Hành sớm đã biết rằng có thể dưỡng ra loại người không kiêng kỵ gì như Hạ Hành Thù, lại còn da mặt dày cỡ anh, thì cha mẹ nhất định sẽ không phải là nhân vật bình thường, bất quá khi đối mặt với hai vị trưởng bối tươi cười liên tục quỷ dị , cậu vẫn nhịn không được lại cảm thán di truyền kỳ diệu.

“Tiểu Thẩm à, nghe nói con đã cùng Hạ Hành Thù nhà bác ở chung một chỗ, nếu nó đối xử với con không tốt , con cứ đi nói cùng Hạ mụ mụ là bác nè , bác nhất định giúp con giáo huấn nó .”

Thẩm Gia Hành cố gắng làm cho bản thân tin tưởng tươi cười trên mặt Hạ mẫu cũng không phải cố ý thành đen tối như vậy, đồng thời tận lực ôm lấy mỉm cười trả lời:“Anh ấy đối xử với con tốt lắm , bác đừng lo lắng.”

Hạ phụở một bên cũng xen vào :“Thái độ của người nhà con bác cùng mẹ Hành Thù đã nghe nói lại rồi , con yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng ta,trong ba tháng cam đoan cho cha mẹ con gật đầu đồng ý, các con cứ an tâm kết hôn là được.”

Thẩm Gia Hành há mồm mà không nói ra được gì, trong lòng yên lặng hộc máu, chỉ có thể cúi đầu hướng Hạ Hành Thù lườm một cái.

Tiếp thu được cái lườm dài như thế, Hạ Hành Thù lập tức vội cười nói tiếp “Ba mẹ đừng nóng vội như vậy, con cùng Gia Gia cũng còn có vài chuyện cần giải quyết, chờ hết thảy đều xử lý thỏa đáng thì chúng con sẽ kết hôn .”

Thẩm Gia Hành vừa nghe, huyết phun càng lợi hại hơn, cũng bất chấp Hạ phụ Hạ mẫu cười đến càng thêm tối, cậu cố gắng dùng ánh mắt như đao bắn về phía người bên cạnh , đáng tiếc Hạ Hành Thù da dày thịt béo, hoàn toàn coi như không có gì.

Khó khăn ăn xong một bữa cơm, trên đường hai người về nhà, Thẩm Gia Hành nhịn không được lại hỏi:“Anh vừa rồi nói chúng ta còn có việc chưa giải quyết, là chuyện gì thế ? Hay là anh nói đểứng phó cha mẹanh ?”

Hạ Hành Thù nghĩ nghĩ, hướng cậu khẽ ra hiệu “Vấn đề này à…… Thiên cơ bất khả lộ!”

Cha mẹ của Hạ gia quả nhiên cực có lực hành động, từ sau lúc kia cũng bắt đầu gọi điện thoại đến Thầm gia đi, tự giới thiệu rồi bắt đầu cùng nhị lão Thẩm gia tán gẫu tưng bừng, đến tột cùng bọn họ hàn huyên cái gì , không ai biết, chẳng qua nghe nói không quá một tuần, khi Hạ mẫu qua điện thoại gọi Thẩm phụ là ông thông gia , đầu kia điện thoại đã không còn nghe được tiếng gầm gừ .

Giang Hi Ngạn bên kia cũng rất nhanh truyền đến tin tức, hết thảy thuận lợi, tất cả sự tình đều như kế hoạch của Hạ Hành Thù mà tiến hành.

Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu Hạ Hành Thù tự mình dẫn theo gió đông.

Buổi chiều trời trong nắng ấm, ngày hôm sau là ngày họp báo để kí kết hợp đồng giữa Hoya cùng Hòa Tín , Hạ Hành Thù hẹn Hà Qúy đi ra.

Hai người đối mặt, Hạ Hành Thù cười đến vân đạm phong khinh, chỉ chuyên tâm uống cà phê trong tay, không hề có ý mở miệng nói trước.

Hà Qúy chung quy đánh không lại lão đạo thâm trầm như anh , liền hỏi trước :“Hạ tổng lại ở lúc này hẹn tôi ra đây , không biết có chuyện gì quan trọng không ?”

Hạ Hành Thù buông chén cà phê “Trong lòng Hà tiên sinh chắc đã biết rõ ràng mới phải .”

Hà Qúy trong lòng thất kinh, ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc “Hạ tổng nói gì thế , tôi nghe không hiểu.”

Hạ Hành Thù nở nụ cười “Tôi chỉ muốn khuyên anh , ở lúc chuyện còn có thể vãn hồi không bằng thu tay lại, miễn cho không chịu nổi hậu quả.”

Hà Qúy lãnh mặt, đứng dậy “Hai công ty nhà chúng ta lập tức sẽ hợp tác , Hạ tổng có cái gì không thể nói rõ sao ? Hạ tổng muốn chơi trò giải câu đố , vậy thứ tôi không thể phụng bồi .”

“Đừng nóng vội nha.” Hạ Hành Thù không nhanh không chậm mà từ trong bao công văn rút ra một phần văn kiện phóng tới trên bàn “Nếu xem xong anh còn muốn rời đi , tôi tuyệt không giữ lại.”

Hà Qúy cầm lên văn kiệt vội lật , sắc mặt lập tức trắng bệch, nội dung bên trong đúng là hợp đồng ngầm mà hắn cùng Phương Nguyên Hán ký tên.

Nội dung hợp tác của Hòa Tín cùng Hoya lần này là về R&D trên điện thoại di động , sự nghiệp điện tử của Hoya mấy năm gần đây càng làm càng lớn, bởi vậy quyết định đem phân đoạn sản xuất điện thoại của mình cho người khác , sau này chỉ phụ trách bộ phận R&D , mà công ty có chất lượng cùng danh tiếng luôn luôn tốt đẹp thì chỉ có Hòa Tín phù hợp làm đối tượng hợp tác của bọn họ. Hoya trợ giúp Hòa Tín trong khâu sản xuất , cuối cùng di động sản xuất ra sẽ lấy nhãn hiệu đại diện cho hai công ty làm thương hiệu, ấn theo tỉ lệ nhất định mà chia phần trăm, hợp tác này đối với cả hai bên mà nói đều là món lời lớn .

Mà hiệp nghị giữa Hà Qúy cùng Phương Nguyên Hán đó là , ở sau khi Hoya chuyển giao kĩ thuật cho Hòa Tín , bí mật đem kĩ thuật được chuyển giao cho Phương thị, lấy thế mạnh về thị trường điện thoại của Phương Thị để làm Hoya sụp đổ , đồng thời Phương thị cũng sẽ bồi thường Hòa Tín một khoảng phí kếch xù .

Đây không chỉ trái với ước định giữa Hoya cùng Hòa Tín, hơn nữa lại hoàn toàn buông bỏ đạo đức buôn bán, vì đây vốn là hiệp nghị cực kỳ cơ mật, Hà Qúy tuyệt đối thật không ngờ lại rơi vào tay Hạ Hành Thù.

Tưởng tượng đến đủ loại hậu quả, Hà Qúy đã là tâm tàn như tro, hắn nắm chặt văn kiện , thanh âm run rẩy hỏi han:“Anh muốn như thế nào?”

Hạ Hành Thù ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói:“Tôi hiện tại chỉ muốn hỏi một vấn đề , vì sao anh phải làm vậy ?”

Hà Qúy lộ vẻ sầu thảm mỉm cười “Hạ Hành Thù, tôi không tin anh sẽ không biết.”

“Đúng vậy, tôi đương nhiên biết là vì Gia Gia, chỉ là tôi không rõ, lúc trước là anh không thích hắn , hiện tại lấy lập trường gì mà bày ra một bộ người bị hại như thế ?”

“Ai nói tôi không thích hắn!” Hà Qúy kêu lớn.

Hạ Hành Thù trào phúng mà cười nói:“Nga? Nguyên lai anh thích hắn sao ? Bởi vì thích, cho nên ở khi hắn lộ ra tính hướng của mình anh cùng đám người nhà thân thích của anh dùng ánh mắt kì thị để nhìn hắn sao ? Bởi vì thích hắn, cho nên mới suốt đêm mang theo cái đuôi chạy trốn ra nước ngoài ? Bởi vì thích hắn, cho nên mấy tháng cũng không cùng hắn liên hệ, để cho hắn nhận hết khinh bỉ từ người nhà anh ?”

“Không, tôi cũng không muốn . Chỉ tại lúc ấy thật sự quá mức đột ngột, tôi thật sự không thể nhận, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo ngẫm lại hết thảy. Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không thể xác định rốt cuộc nên làm như thế nào, cho nên tôi mới không cùng hắn liên lạc, bởi vì tôi không biết nên nói gì với hắn. Sau đó tôi nghĩ thật thông suốt , tôi không muốn mất đi hắn, cho dù điều hắn hy vọng là tình yêu, tôi cũng nguyện ý bồi hắn cùng thử , cho nên tôi lập tức quyết định về nước, không nghĩ tới sau khi trở về, đối mặt lại là cục diện như thế. Hạ Hành Thù, anh sẽ không hiểu được , từ hy vọng đầy cõi lòng đột nhiên biến thành tuyệt vọng, cái loại cảm giác này anh không rõ đâu , nhiều năm như vậy hắn đều ở bên cạnh tôi , ngay tại khi tôi nguyện ý đi nhận hắn, đột nhiên quan hệ lại biến thành người xa lạ còn không bằng, đổi lại là anh thì anh sẽ cam tâm sao? Tôi không cam, cho nên tôi phải làm chút gì đó, nếu không tôi cả đời cũng sẽ không cam tâm.”

Cho dù Hà Qúy nói rất kích động, nhưng Hạ Hành Thù cũng vẫn lơ đễnh “Nghe lên thực đáng để được người đồng tình . Bất quá vô luận lý do của anh nghe lên là cỡ nào không thể làm cách khác , tôi vẫn biết một sự thật , đó là chỉ cần khi anh đi lưu lại trước một cậu, cho dù không phải hứa hẹn, chỉ cần anh kêu hắn chờ anh, lấy tính cách Gia Gia, hắn sẽ mặc kệ như thế nào cũng nguyện chờ đợi . Điểm ấy anh hẳn rất rõ ràng, nhưng anh không nói, bởi vì anh không dám, ngay cả dũng khí cho hắn một phân hi vọng anh cũng không có , chỉ biết vì bản thân mình lo lắng. Dựa vào cái gì hắn sẽ không oán không hối mà yêu anh ? Dựa vào cái gì hết thảy đều theo sự lựa chọn của anh mà xuôi đi ? Cho nên, anh chưa hề làm gì thì cũng không có tư cách nói không cam lòng , bởi vì người khiến hắn quyết định buông tha chính là anh .”

Lời nói không lưu tình chút nào của Hạ Hành Thù hoàn toàn đánh bại Hà Qúy, hắn lập tức suy sụp ngã ngồi ở trên sô pha, thất thần mà nhìn ngoài cửa sổ.

Nói đã nói rõ, Hạ Hành Thù cũng không nán lại, cầm lấy văn kiện trên bàn , đứng dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hà Qúy vẫn thì thào tự nói , xoay người ly khai quán cà phê.

Anh cũng không cảm thấy lời nói của mình quá mức tàn nhẫn, tuy rằng miệng vết thương trong lòng Thẩm Gia Hành sớm được anh lấp đầy , nhưng đối với người từng gây thống khổ cho cậu , vô luận là trừng phạt nghiêm trọng như thế nào cũng không quá đáng.

Về đến nhà, Thẩm Gia Hành đã làm tốt cơm chiều, đang vừa xem TV vừa chờ anh .

Thoát ly khỏi tình tự khi đối mặt với địch thủ, cảm nhận được tình nhân săn sóc ôn nhu, trong lòng anh cũng dần dần bịấm áp chiếm mãn một lần nữa.

Trong quá trình ăn cơm, Thẩm Gia Hành vài lần có chút đăm chiêu mà nhìn Hạ Hành Thù, dưới tình hình như thế có nghĩa là cậu có tâm sự, Hạ Hành Thù đương nhiên sẽ không thể không phát hiện, sau khi kết thúc cơm chiều liền đem cậu kéo đến trên sô pha , cẩn thận hỏi dò .

Thẩm Gia Hành lại thành thật khó được , vừa hỏi liền nói ra “Giang Hi Ngạn nói anh có việc gạt em .”

Hạ Hành Thù hơi thở ra, nguyên lai là hắn, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn, xem ra lần trước đem Giang Hi Ngạn chọc tới phát cáu , hắn vẫn có ghi hận trong lòng , bất quá chuyện này anh vốn cũng sẽ không tính gạt Thẩm Gia Hành, hướng cậu nói rõ ràng cũng không sao.

Vì thế đem chuyện hôm nay cùng Hà Qúy gặp mặt kể lại một lần, thuận tiện đem chuyện vợ chồng chị hai cậu bị Hà Qúy sai sử nói ra luôn .

Thẩm Gia Hành nghe mà thập phần khiếp sợ, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa nhiều nội dung như vậy, chỉ đành nói :“Lời anh nói cũng thực ngoan tuyệt nha.”

Hạ Hành Thù ôm cổ cậu , giả bộ hờn giận , nói:“Sao thế ? Em đau lòng hắn ?”

“Không phải đâu, chẳng qua cho tới bây giờ hắn đều là thiên chi kiêu tử, hôm nay bị đả kích lớn như vậy, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn rất khó tỉnh lại .”

Hạ Hành Thù nhịn không được lại hỏi:“Hắn hại em trước kia thương tâm như thế, em còn vì hắn suy nghĩ như vậy?”

Thẩm Gia Hành thật sự nghĩ lại , đột nhiên quay đầu chống lại mắt anh “Hành Thù, không phải anh còn lưu lại thủ đoạn đối phó nào đó với hắn nữa chứ ?” Hạ Hành Thù có bao nhiêu sủng cậu, cậu rất rõ ràng, nghe khẩu khí anh là biết anh vì cậu bất bình, sao có thể đơn giản buông tha cho Hà Qúy.

Hạ Hành Thù lảng tránh tầm mắt của cậu , chần chờ một lát vẫn chung quy nói ra “Anh cùng Phương Nguyên Hán đã ký hiệp ước, Hoya cùng Phương thị cùng nhau mở một trung tâm R&D , còn có , cổ phiếu của vài nguyên lão ở Hòa Tín đều đã chuyển vào tay anh , đợi đến họp báo kí hợp đồng giữa Hòa Tín cùng Hoya sẽ thông báo tin này , cổ phiếu Hòa Tín nhất định sẽ tụt giá , đến lúc đó anh sẽ dùng tài chính đã chuẩn bị tốt phục kích bọn họ, hẳn có thể nắm giữ quyền khống chế cổ phần Hòa Tín.”

Thẩm Gia Hành nghe được mà miệng không thể khép lại , trời a, nguyên lai khi anh nổi gió lên thì ngoan tuyệt tới vậy , căn bản ngay cả đường sống cũng không lưu cho đối thủ , trước kia chính mình thật đúng là xem thường anh mà.

Cầm lấy tay anh, Thẩm Gia Hành thật cẩn thận mà nói:“Hành Thù, em có thể nhờ anh một chuyện không ?”

“Cái gì?” ngữ khí Hạ Hành Thù có chút không tốt, đối với thỉnh cầu của cậu , anh rõ ràng.

“Cái kia…… Vẫn đừng nên đối Hòa Tín chém tận giết tuyệt .”

Hạ Hành Thù vươn tay xoa xoa mặt cậu “Em quả nhiên vẫn luyến tiếc anh ra tay ngoan tuyệt với hắn .”

“Không phải như anh nghĩ đâu.” Thẩm Gia Hành thành khẩn mà nói “Em cũng không phải thay hắn mà suy nghĩ, mà là thay chính em suy nghĩ. Trước kia tuy rằng hắn không thương em, nhưng em cũng không trách hắn, cũng không hận hắn, bởi vì hiện tại em đã có đủ hạnh phúc , nếu lần này anh đẩy ngã hắn , em sẽ cảm thấy em nợ hắn , là em hại hắn biến thành như vậy , cho nên lần này không bằng cứ như vậy chấm dứt đi, coi như trước kia em thích hắn là do kiếp trước thiếu nợ hắn, lần này xem như trả cho hắn , về sau em sẽ không nghĩ về hắn nữa, cũng sẽ không lại cảm thấy nặng nề .”

Hạ Hành Thù nhìn cậu “Em thật sự quyết định muốn như vậy?”

“Đáp ứng em đi.” Thẩm Gia Hành cố gắng chớp mắt.

“Ai, anh thật không có biện pháp với em , ai bảo em nói đầy sức thuyết phục như thế chứ . Bất quá, chỉ một lần này thôi , về sau không bao giờ cho em vì hắn mà cầu anh.”

Nói xong , Thẩm Gia Hành lập tức hoan hô ôm lấy anh hôn một cái .

“Chỉ có thưởng nhẹ thế thôi à ? Cái này không đủ đâu nha ……”

Nâng cái gáy Thẩm Gia Hành ấn hướng về phía mình , che lại đôi môi mê người, anh tác cầu càng nhiều, càng nhiều……

Ngày thứ hai, họp báo liên hợp giữa tập đoàn Hoya cùng điện tử Hòa Tín, đám phóng viên đúng giờ tới dự họp.

Cho dù đại diện điện tử Hòa Tín — tổng giám đốc Hà Qúy sắc mặt thoạt nhìn thập phần không xong, nhưng vẫn bị ánh đèn của các phóng viên loang loáng chiếu cố đặc biệt , họp báo vẫn dựa theo kế hoạch dự định , từng mục một tiến hành , cuối cùng thuận lợi chấm dứt.

Là một nhân viên làm việc trong dự án này , Thẩm Gia Hành đương nhiên cũng phải trình diện, đợi cho các phóng viên tản đi, cậu mới ở trong tầm mắt đầy cường lực của người nào đó mà đi tới bên cạnh Hà Qúy.

“Hình như tinh thần cậu không tốt lắm.”

Hà Qúy nhìn thấy là cậu , miễn cưỡng tươi cười bài trừ “Có thể là do tối hôm qua ngủ không được .”

Thẩm Gia Hành chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ vai hắn “Không cần lo lắng , Hành Thù đã quyết định coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh , Hòa Tín cùng Hoya vẫn là đối tượng hợp tác tốt đẹp .”

“Cậu……” Hà Qúy kinh ngạc nhìn cậu, sau một lúc lâu mới nói:“…… Mình không biết nên cám ơn cậu như thế nào mới tốt.”

Thẩm Gia Hành nở nụ cười, nhìn về phía sau “Không cần cám ơn mình , cậu vẫn nên cám ơn hắn khoan hồng độ lượng đi.” Quay đầu lại, chống lại ánh mắt người nào đó vừa mang theo ngọt ngào lại ẩn ẩn ghen tuông , cậu không khỏi cười đến càng ngọt .

Nhìn cậu như vậy, trong lòng Hà Qúy đã không biết là hương vịgì, không khỏi hỏi ra lời không dám hỏi “Cậu, chắc đã không còn thương mình ?”

Nghe được hắn nói, Thẩm Gia Hành đột nhiên quay đầu lại.“Không, mình đương nhiên còn thương cậu.”

Nhìn thấy trong mắt Hà Qúy chợt hiện quang mang, cậu tiếp tục nói:“Yêu là thứ không có khả năng dễ dàng biến mất , cần thời gian rất dài để dần dần phai nhạt. Hiện tại mình tuy còn yêu cậu, nhưng nó lại chỉ sót lại như một thói quen , chậm rãi , nó sẽ biến mất không thấy, giống như nước bốc hơi dưới ánh mặt trời.”

Hà Qúy chua xót hỏi:“Như vậy, với hắn thì sao ?”

“Với hắn?” Thẩm Gia Hành không khỏi lại quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói:“Mình chỉ có thể nói, mình đã khống chế không được tình cảm của lòng mình với hắn …… Hơn nữa, cũng không muốn khống chế.”

“Quý, có lẽ cậu yêu mình, có lẽ cậu chỉ không muốn mất mình, giới tuyến giữa hữu tình cùng tình yêu rất mơ hồ, nhưng chúng vẫn bất đồng . Nên tìm hiểu rõ hơn, tương lai của cậu còn rất dài, nếu chỉ nhất thời bị lạc phương hướng, vậy lui về còn kịp.” Đây là lời khuyên cuối cùng dành cho người bạn tốt của cậu , cũng là người cậu từng yêu thật sâu nặng.

Nói xong, cậu không hề lưu luyến, xoay người hướng thân ảnh đã chờ cậu từ lâu , đồng thời, cũng hướng về tương lai của mình .