Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết

Chương 8: Sau ngày ấy




Thật ra tôi rất yêu cậu, thật sự yêu vô cùng.

Sau ngày hôm đó, cậu chạy xe rời khỏi, tôi đuổi theo 2 bước, đã 2 bước rồi, nhưng tôi không tài nào tự lừa dối mình rằng tôi không thương cậu.

Cậu không quay đầu lại, lẽ chăng không muốn quay đầu, 2 chúng ta đều bướng bỉnh thế đấy, cậu vươn tay một lần, nếu tôi không nắm lấy, cậu cũng sẽ không làm lại nữa.

Lần này, cậu nói chia tay, tôi đã biết cậu sẽ không quay trở lại lúc ban đầu nữa.

Tôi không thừa nhận, tài sản thuộc về cậu trong phòng đã biến mất, tôi cười ra nước mắt, chuyển sang phòng khác ở, nơi mà cậu đã từ bỏ tôi cũng không muốn nán lại lâu.

Cậu đã từng rất tốt với tôi, nửa đêm cùng tôi ngắm sao, cùng tôi uống rượu, cùng ngồi với tôi trên sân thượng lặng im, ngày qua ngày, kéo dài cũng khá lâu nhỉ? Chắc được hơn ba năm ha?

Hơn ba năm, cộng thêm hơn một năm sau đó, chúng ta bên nhau cũng được khoảng năm năm rồi.

Năm năm, không dài không ngắn, chỉ đủ cho tôi yêu cậu mà cả cậu lẫn tôi đều không dám tin.

Cậu có bạn trai mới, hôm đó gặp cậu, cậu vẫn thản nhiên hòa nhập với mọi người, ai cũng treo nụ cười trên gương mặt, cậu dẫn theo người mới của cậu, tôi suýt bật khóc luôn ấy.

Thì ra, đau lòng là một thứ đơn giản như thế, chỉ một cái liếc nhìn, đã đủ đau tận tâm can.

Tôi nhìn lên bầu trời rất lâu, lâu đến nhòe mắt, đẩy cửa ra, dưới ánh nhìn của cậu, tôi mỉm cười, cậu gật đầu, khách sáo như người bạn lâu ngày không gặp, thục liễm lại mới lạ.

Nghe nói, nghe người ta đồn, tôi chưa bao giờ yêu cậu cả, mà cậu vì yêu tôi mà nhận hết bao đau khổ, cuối cùng ra đi trong ảm đạm.

Cậu chàng trong tay cậu, nhìn về phía ánh mắt tôi, trong mắt đầy căm tức và đề phòng..

Cậu ta là chân ái của cậu nhỉ, tôi rất vui.

Nếu đã không yêu, vậy thì cứ việc không yêu nữa.

Nhìn các cậu rời đi, thực ra tôi biết, tôi thật sự đánh mất cậu rồi.

Khi đó, chúng ta đều đã qua tuổi đầu hai.

Tôi đi xa quê nhà, tất nhiên là không thể chịu nổi cảnh cậu tay trong tay với người khác.

Cậu càng trông càng lúc chững chạc hơn, mà lòng tôi vẫn không chịu lớn.

Tôi nghĩ, tôi phải rời xa cậu, không thể hô hấp chung một bầu không khí nơi thành phố này với cậu được.

Tôi rất yêu cậu, rất yêu vô cùng yêu, nhưng không có cách nào nói ra với cậu được, ngay cả nắm lấy tay cậu cũng không, tôi rất muốn thơm lên chúng, để cậu hiểu, thật ra tôi rất trân trọng tình cảm của cậu dành cho tôi.

Một năm ấy.

Tôi quay về thành phố nơi có cậu, chỉ vì muốn nhìn cậu lần cuối.

Cậu ngồi trong xe, mỉm cười cúi đầu khóa đôi môi cậu chàng kia, đầy trìu mến và dịu dàng.

Tôi nhòe khóe mắt, quay đi và đến cửa hàng hoa góc đường mua một bó hoa bách hợp, đi thăm mộ mẹ tôi.

Hai mươi năm trước khi bà mất, bà chỉ mới 35 tuổi.

Mà tôi đã mất năm năm, cơ mà, mất năm năm cũng vậy thôi, quãng thời gian này, trôi đi mà đau đớn không thôi.

Tôi muốn chết đi, cậu có người cậu yêu sâu đậm, kết cục như thế, tôi không thể nói là buồn hay vui.

Một năm này, trên sân thượng bệnh viện, tôi mặc đồ bệnh nhân, vươn tay, những vì sao không thể chạm tới, cũng không thể nhìn gần.

Những vì sao không thấy nữa, tôi cũng nhanh tan biến thôi.

Gió thổi qua mặt, tôi cảm nhận được nước mắt tôi trào ra, kỳ lạ là cũng thấy bi thương.

Một đời này, chỉ đơn giản nằm trong giới hạn yêu, hay không yêu, chết, hay không chết.

Tôi nghĩ khi trước tôi đã quên nói cho cậu, tôi kinh khủng đến mức nào khi tôi mất đi cậu, nhìn ánh mắt khép lại

của cậu, lần này qua lần khác tôi tự nhủ mình không thể yêu trúng cậu được.

Cuối cùng, tôi vẫn yêu phải cậu, còn cậu, đã đi.

Quay đi không quay đầu lại.

Yêu cậu biết bao nhiêu, lại chưa kịp nói cho cậu.

Khi Thần Chết mang tôi đi, tôi muốn nói với cậu, nếu có thể, tôi muốn quên đi cậu.

Yêu cậu rất khó, quên đi càng khó hơn.

Nếu cái chết có thể giúp tôi thoát khỏi cậu, tôi cực kỳ vui mừng luôn ấy.

Cậu nhìn ánh mắt của hắn kìa, cơ thể tôi như ghim gai nhọn mà sống ngần ấy.

Cái liếc nhìn lần cuối kia, dao đâm xuyên qua trái tim tôi, cuối cùng lý do để sống cũng không còn nữa.

Cưng yêu à, tôi muốn nói cho anh, tôi rất yêu anh, nhưng tôi rất vui khi cuối cùng tôi có thể… Rời khỏi anh mãi mãi, không phải thành phố nơi mà có anh này.

Nghĩa trang mùa thu, bãi cỏ khô cằn,hoa tươi úa tàn, chàng trai trắng trẻo mà gầy hơi ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn thế giới này, tuyệt không cúi đầu.

Trên mộ hắn viết 4 chữ to: TÔI KHÔNG YÊU CẬU.

Cuối cùng ở chỗ lạc khoản viết: MỘT ĐỜI TÔI, NHƯ LÀ ĐỂ CHỨNG MINH TÔI KHÔNG YÊU MỘT NGƯỜI.

Trên mộ hắn không có tên hắn.

Chỉ có gương mặt lạnh lùng mang nét trào phúng, minh chứng cho cuộc đời hắn đã từng trải qua.