Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 53: 53: Trừng Phạt





Cùng lúc đó tại một nơi khác, ngay trong Hồng Hoa viên, thác nước cuồn cuộn đổ xuống nền đất hóa thành nước hồ lóng lánh.

Giữa nơi biển hoa biêng biếc, tòa thủy đình nhỏ xây bằng đá cẩm thạch chễm chệ nổi trên mặt nước.

Bên trong đình chính là một chiếc bàn đá hình tròn với hơn mười người đang ngồi, ngay chính giữa là Trương Mộng Như, xung quanh ả ta là một vài phi tần khác còn phía sau bọn họ chính là các cung nữ đang bưng trà rót nước.
“Tỷ tỷ, chuyện hôm qua, cho muội xin lỗi...”
Người lên tiếng trước chính là Lam Khả Yên, ả ta cúi gằm mặt, giữ chặt chén trà trên tay rồi bày ra biểu cảm ăn năn hối lỗi.
Mà Trương Mộng Như hôm nay tâm tình cũng không được tốt lắm, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ chửi cho một trận nhưng sợ làm ảnh hưởng đến tiểu bảo bối trong bụng nên chỉ đành miễn cưỡng cho qua: “Chuyện đã cũ rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Ả nói xong lại chậm rãi ngước đầu lên, hướng mắt qua phía Liễu Thư: “Lần sau cũng đừng làm ra mấy loại chuyện như thế này nữa.”
“Dạ.


Muội biết rồi…”
Trương Mộng Như thở dài, đưa tay lên xoa bụng rồi tiếp lời: “Bệ hạ sủng ái Chu Thanh Vân cũng không sao nhưng các ngươi nhớ đừng để ả ta nhúng tay vào các công việc của lục cung.

Chỉ cần hạ sinh hoàng tử xong, đích thân bổn cung sẽ ra tay xử lý.”
“Bọn muội biết rồi, tỷ tỷ cứ yên tâm dưỡng thai.”
Bọn họ nói xong lại thi nhau nịnh hót Trương Mộng Như, nào ngờ còn đang vui vẻ nói chuyện thì từ đằng xa bỗng vọng lại tiếng của một vị thái giám: “Quý phi nương nương giá đáo!”
Ngay khi lão dứt lời tất cả các ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía trước, chỉ thấy một chiếc kiệu đang được cung nhân khiêng tới, phía sau là hơn mười cung nữ mà người ngồi trên đó không ai khác chính là Châu Mộc Vân.
Nàng đang mặc xiêm y màu đen, tay cầm quạt lụa, ngồi vắt chéo chân trên kiệu, khóe môi nhếch lên thành một đường cong vô cùng hoàn hảo.

Châu Mộc Vân đảo mắt nhìn xung quanh, ngay khi thấy người mình cần tìm đang ở ngay trước mặt liền ra hiệu cho mấy thị vệ khiêng kiệu dừng lại.
Nàng nhoẻn miệng cười, thong thả đi xuống rồi nhìn qua phía Trương Mộng Như, nhún người một cái: “Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Ả nhướng mày, khuôn mặt thoáng hiện lên nét kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày: “Miễn lễ, ngươi tới đây có chuyện gì không?”
“Chỉ là ra ngoài đi dạo một chút thôi, mà vừa hay, lại gặp trúng người quen…”
Nàng nở một nụ cười ẩn ý, nói xong lại như có như không mà nhìn Liễu Thư lẫn cung nữ của ả một cái, tới khi thấy hai người đó vì sợ mà cúi gằm mặt mới thu lại ánh mắt, hướng về phía Trương Mộng Như: “Thật ra hôm nay tới đây quả thật là có việc, chắc nương nương cũng đã sớm nghe chuyện ta bị người khác bày mưu hãm hại rồi đúng không?”
“Ừm.”
Nàng nhếch mép, chậm rãi nói tiếp: “Thật trùng hợp, cung nữ đánh ngất ta hôm đó cũng đang có mặt ở đây.”
Ngay khi Châu Mộc Vân dứt lời Trương Mộng Như liền đứng hình, kinh ngạc nhìn qua phía Lam Khả Yên nhưng lại thấy ả lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết.
“Quý phi liệu có nhìn nhầm người rồi không?”
Nàng lắc đầu, phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay rồi chỉ thẳng vào người đang đứng chuẩn bị chạy trốn sau lưng Liễu Thư: “Ngươi, mau lại đây.”
Mọi người nghe vậy liền đồng loạt quay đầu nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì ả cung nữ đó đã vội vã chạy tới, quỳ ngay trước mặt Châu Mộc Vân rồi dập đầu liên tục.


Cả người ả run rẩy, nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa, không tài nào kiềm lại được.
“Nương nương, nô tì đáng chết, là nô tì đáng chết!”
Nàng nhướng mày, còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Liễu Thư đã lật đật chạy tới, làm bộ như mình không hay biết gì tới chuyện này: “Mộc quý phi nương nương, cô nói vậy chẳng lẽ… là do cung nữ của ta đánh ngất cô sao?”
Nhưng chưa kịp đợi nàng lên tiếng cô ta lại lần nữa tự biên tự diễn, không nói lời nào mà đi lại tát nữ nhân quỳ dưới đất kia một cái, sợ hãi hét lớn: “Tiện nữ, ngươi vậy mà dám làm hại tới quý phi nương nương sao? Đúng là có mắt mà không thấy thái sơn mà!”
“…”
Châu Mộc Vân bĩu môi, dường như không ngờ tới chuyện này nên chỉ bình thản đứng ở một bên để xem kịch hay, chờ tới khi ả cung nữ kia bị đánh đến bầm cả mặt nàng mới đi lại, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thôi được rồi, Liễu tần cứ tránh sang một bên đi.”
Dứt lời, nàng liền cúi người xuống, ghé sát vào tai nữ nhân đang khóc nấc lên ở dưới đất: “Chuyện ngươi hại ta, chủ tử ngươi có biết không?”
Ả cung nữ đó nghe đến đây liền run người, mấp máy môi định nói nhưng ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm nhìn mình từ phía sau, nhớ tới cha mẹ đang còn bị Liễu Thư khống chế chỉ đành cắn chặt môi, ngậm đắng nuốt cay mà trả lời: “Dạ không… là do nô tì ghen tị với quý phi nương nương, hoàn toàn không liên quan gì đến chủ tử…”
Châu Mộc Vân bật cười thành tiếng, ánh mắt ngay lập tức tràn đầy ý giễu cợt.

Chỉ là một cung nữ thì lấy đâu ra vàng bạc để thuê mấy tên kia, chỉ là một cung nữ thì lấy đâu ra cái gan hãm hại nàng? Ả ta là người của Liễu Thư mà Liễu Thư và Lam Khả Yên lại là tỷ muội thân thiết, cộng với sự xuất hiện của Lam Thái Tuấn thì không cần nói cũng biết kẻ chủ mưu là ai.
Mà Liễu Thư cũng ngu ngốc không kém, không kiếm một tên để thế mạng mà thản nhiên để cung nữ hầu cận mình ra tay, có trách thì phải trách ả ta quá ngu rồi đi?
Nhưng đang còn muốn trêu đùa lũ người này một chút nên Châu Mộc Vân cũng không vội vạch trần, nhẹ nhàng đảo mắt qua phía Trương Mộng Như: “Bệ hạ đang có chút chuyện nên giao lại cho ta xử lý người này, nương nương không phiền nếu ta làm tại đây luôn chứ? Dù sao cũng đang tiện…”

“Cứ tự nhiên.”
Ả gật đầu, không muốn chuyện này liên lụy tới mình nên chậm rãi lùi về sau, mà các phi tần khác cũng vậy, sợ hãi nhìn nàng một cái xong cũng nhanh chóng tránh mặt.
Châu Mộc Vân đưa chiếc quạt lụa cho Ý Yên đứng đằng sau cầm rồi v.uốt ve mái tóc, vẻ mặt bình thản đến kì lạ nhưng ngay khi mấy người ở đằng kia chưa kịp nhìn rõ khung cảnh trước mắt thì một tiếng “vụt” vang lên, sau đó chính là tiếng hét thất thanh của ả cung nữ: “Á á á!”
Bọn họ giật mình, mới chớp mắt một cái đã thấy trên tay nàng xuất hiện một chiếc roi gai dài khoảng năm thước, còn ả cung nữ đang quỳ bỗng chốc té hẳn ra đất, chỗ bị roi quét qua xuất hiện một vết rách dài, để lộ mảng da bị bầm tím đã thế còn rươm rướm máu.
“Nương nương, cầu xin người tha mạng…”
“Lần này bổn cung chỉ sử dụng một chiếc nhưng nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách.”
Nàng nhếch mép, nói xong lại lần nữa vung tay.
“Vụt!”
“Á á á!”
Trương Mộng Như đứng cách đó một đoạn thấy cảnh này thì hoảng hồn, cơ thể lảo đảo như muốn ngã hẳn về phía sau: “Roi Linh Lung… tại sao roi Linh Lung lại ở trên tay nữ nhân đó?”.