Châu Mộc Vân một lần nữa bất tỉnh nhưng lần này lại kéo dài suốt hai ngày trời.
Nàng tiếp tục mơ, trong giấc mơ ấy những ký ức của "Châu Mộc Vân" thời cổ đại lần lượt xuất hiện trong đầu nàng, nói với nàng rằng thế giới ở kiếp này cũng không khác gì kiếp trước cả.
Châu Mộc Vân ở kiếp này là một y sĩ trẻ tuổi, sau khi cha mẹ chết nàng được một nữ tử tên Thanh Nhàn cưu mang, đưa về sống tại một ngôi làng cổ truyền trên núi Đại Sơn, một ngôi làng chuyên về cây thuốc sống tách biệt với Tống Tịnh.
Nguyên nhân nàng nằm ở đây là do hai ngày trước trong một lần lên núi tìm thảo dược Châu Mộc Vân đã bị đau đầu dữ dội, cuối cùng ngất đi rồi lăn từ trên sườn núi xuống, đó cũng chính là lúc linh hồn nàng thời hiện đại đã nhập vào thể xác này, cuối cùng khi mở mắt ra lại thấy một nam nhân có khuôn mặt giống y đúc Tống Minh Viễn mà không biết là ai.
[...]
Để tiếp nhận hết ký ức thời cổ đại mất tận hai ngày, lần tiếp theo Châu Mộc Vân tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, người con gái hôm trước còn nóng rực đến nay cuối cùng cũng bình thường trở lại, nàng tờ mờ mở mắt ra thì thấy mí mắt nặng trĩu, một chiếc khăn màu trắng được gấp gọn lại rồi đặt trên trán nhưng có vẻ do để được một thời gian khá dài nên nó đã nguội lạnh.
Châu Mộc Vân khẽ cau mày, mệt mỏi lấy nó ra rồi khó nhọc đứng dậy.
Chờ khi cơn đau đầu qua đi nàng lại nhìn xuống bản thân mình, quả nhiên chiếc váy màu đen mặc trước khi chết đã thay thế bằng một bộ y phục màu xanh lam trông có vẻ khá bụi bặm, chắc hẳn là do mấy hôm trước dính đất cát khi té từ trên sườn núi xuống.
"Xem ra chuyện mình sống lại là thật rồi, nhưng mà..."
Ngừng lại, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, cảm thấy có chút buồn bã nhưng rồi không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy rồi đi tới cái giếng ngay bên ngoài ngôi nhà gỗ rồi nhìn xuống.
Châu Mộc Vân vẫn là Châu Mộc Vân, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn đôi mắt ý, thậm chí còn đẹp hơn cả kiếp trước đôi phần duy chỉ có mái tóc và y phục trên người là thay đổi.
Đang còn mải mê ngắm nghía bản thân mình trong gương thì ngay lúc này tiếng chân bình bịch lại vang lên, một giọng nói trầm thấp chợt phả vào tai khiến Châu Mộc Vân giật bắn mình: "Đang làm gì vậy hả?"
"Á!"
Nàng hốt hoảng quay người lại nhưng chợt phát hiện mình đang cách y chưa tới một cánh tay, hơi thở nam tính xuất hiện khiến nữ nhân ngại ngùng rụt cổ lại, mạnh bạo đẩy đối phương ra.
"Huynh là ai vậy? Sao ta lại ở đây?"
Hưng Kiệt nhếch môi, khuôn mặt đong đầy ý cười khác hẳn với dáng vẻ đáng sợ khi trước, y ngoắc ngoắc tay, dẫn Châu Mộc Vân vào nhà rồi từ tốn kể lại mọi chuyện kể cả chuyện cứu nàng vào ba ngày trước.
"Nói vậy là ta đã sốt hai ngày rồi à?"
"Ừ, vừa tỉnh lại đã ngất đi rồi sốt tiếp, ta phải dùng hết số thảo dược có trong nhà rồi đấy, mau đền bù đi."
Nam nhân vắt chéo chân rồi ngồi đong đưa trên ghế, hết nhìn ngược nhìn xuôi lại nhìn nữ nhân trước mặt bằng con mắt tò mò.
"Nhưng vậy thì tại sao khi trước huynh lại bóp cổ ta?"
Châu Mộc Vân híp mắt, càng nhìn người trước mắt mình lại càng cảm thấy quen thuộc lẫn kỳ lạ, khuôn mặt là của Tống Minh Viễn nhưng tính cách và giọng điệu nói chuyện lại khác hoàn toàn.
"Chẳng phải là do cô trước à? Vừa mới tỉnh dậy đã lao tới ôm hỏi sao ta không sợ, lỡ như gặp phải mụ hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ nam nhân thì làm sao đây?"
"Vậy bây giờ huynh không sợ ta nữa à?"
Hưng Kiệt buông tiếng thở dài, chỉ "ừ" một tiếng rồi đứng lên đi vào bếp, mang ra một chút đồ ăn: "Nghĩ kĩ lại mới thấy xấu như cô không thể là hồ ly tinh được."
"..."
Nhưng thực ra là do trong suốt hai ngày hôn mê Hưng Kiệt đã nghe thấy nàng nói mớ khá nhiều, liên tục kêu cha gọi mẹ rồi lại bảo hai người đừng bỏ con nên y mới đoán người này vừa mới trải qua cú sốc gì đó, vì thế không thể là thích khách được.
Châu Mộc Vân thở dài, tuy biết đối phương không phải Tống Minh Viễn nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc đó vẫn thấy rung động.
Bỗng lúc này một cơn đau bỗng truyền tới khiến nàng ôm chặt đầu, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, những câu nói của người mẹ ở thời hiện đại tự dưng văng vẳng bên trong đầu.
"Tiểu Vân, con phải sống tiếp, sống cho cả phần cha mẹ..."
"Tránh xa Minh Viễn ra, đừng qua lại với tên đàn ông đó nữa."
"Cha con là bị người khác vu oan, con tuyệt đối phải tin tưởng ông ấy."
Tiếng ba kêu gào khi bị cảnh sát bắt lẫn tiếng khóc nấc của mẹ khi thấy ông chết đi khiến đầu Châu Mộc Vân đau như búa bổ, không nhịn nổi mà ôm đầu ngồi thụp xuống.
Hưng Kiệt đang bưng đồ ăn ra thấy thế cũng không khỏi nghi hoặc, nhanh chóng đi lại đỡ cô nương trước mặt lên rồi ân cần hỏi han: "Cô bị sao vậy?"
Nàng giật mình, lúc này mới thoát được ra khỏi cảm giác đau đớn khi nãy, ngay khi hoàn hồn lại liền nhanh chóng lùi về sau một bước, chậm rãi lắc đầu: "Ta không sao..."
Y tuy rất tò mò nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ vào đống đồ ăn trên bàn rồi nhẹ nhàng đáp: "Thế cô ăn một xíu đi rồi về, để cô ở đây ba ngày trời ta cũng tốn cả mớ lương thực lẫn thảo dược rồi."
"..."
Tự dưng khi không bị người khác đuổi khéo như vậy Châu Mộc Vân cũng cảm thấy khá ngượng ngùng, vì bây giờ đang là buổi sáng nên cô cũng không đói, thế là nhanh chóng nói lời từ biệt rồi đi về.
"Không cần đâu, tỷ tỷ ta ở nhà chắc cũng đang lo lắm, đa tạ ơn cứu mạng của huynh, có duyên gặp lại nhất định sẽ đền đáp."
Nhìn bóng lưng đang khuất dần đi khóe môi Hưng Kiệt khẽ nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo, khuôn mặt không khỏi rơi vào trầm tư: "Thú vị thật, không biết còn duyên gặp lại không...".