Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 19: 19: Suy Nghĩ Bậy Bạ





Tống Minh Viễn bế Châu Mộc Vân về tẩm cung của mình sau đó nhẹ nhàng đặt người con gái trong tay xuống giường.

Nàng thút thít, ngay khi rời khỏi vòng tay của y liền cuộn tròn người vào trong chiếc chăn nhung ngay đó, nhìn nam nhân trước mặt bằng một ánh mắt vô cùng đáng thương.
“Bệ hạ, sao người lại biết thần thiếp đang gặp nguy hiểm mà tới vậy?”
“Nàng không cần quan tâm đâu, khi nãy có bị thương ở đâu không hả?” Tống Minh Viễn thở dài, không trả lời mà ngồi xuống rồi nhìn khắp người nàng.
Châu Mộc Vân thấy thế lại rưng rưng nước mắt, tuy không còn đau nữa nhưng vẫn làm bộ nhõng nhẽo, chui ra khỏi chăn rồi chỉ chỉ vào bụng mình: “Có, chỗ này đau… cả sau lưng nữa…”
Đôi mắt nàng long lanh hệt như ánh sao trời, hai gò má ửng đỏ, mái tóc dài vì khi nãy đánh nhau mà xõa ra, một số cọng còn dính chặt vào cổ, tôn lên nước da trắng nõn tựa tuyết mùa đông.

Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, cố đè nén con dã thú đang thức tỉnh trong người sau đó lại đứng dậy lấy một lọ thuốc mang lại giường.
“Nàng cởi y phục ra đi.”
Châu Mộc Vân chớp chớp mắt, vô thức lùi về sau rồi lại lấy hai tay che chắn trước ngực: “Sao… sao lại phải cởi?”
“Thế nàng nghĩ cởi để làm gì?”

“Đừng nói là… làm chuyện đó nhé?”
Tống Minh Viễn nhếch mép, nhìn bộ dáng thủ thân như ngọc của nữ nhân trước mắt lại vô thức bật cười, kề sát vào mặt nàng rồi lại tiếp tục trêu chọc: “Chuyện đó là chuyện gì? Hửm?”
Châu Mộc Vân nhắm tịt mắt lại, cứ tưởng chuẩn bị nhận được một nụ hôn từ đối phương thì ngay lúc này Tống Minh Viễn lại kéo tay nàng rồi đè nàng xuống giường, sau đó lại cốc đầu nàng một cái.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật mình, xuýt xoa ôm trán, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói trầm thấp lại vang lên: “Cởi ra để trẫm bôi thuốc, rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả?”
“…”
Châu Mộc Vân trong nháy mắt đỏ bừng mặt, chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống, ấp a ấp úng mãi mới nói nên lời: “Bệ hạ, khi nãy… khi nãy thần thiếp chỉ đùa thôi, người đừng nghĩ là thật…”
Tống Minh Viễn phì cười, thấy nàng ngại ngùng như vậy cũng không trêu chọc nữa mà nhẹ nhàng lên tiếng: “Được rồi, nàng nằm im ở đấy đi.”
Tuy nói cởi nhưng y cũng chỉ vén lớp y phục lên sau đó bôi thuốc vào chỗ bị thương cho nàng, lần này có vẻ nặng hơn lúc bị Vương gia đánh rất nhiều, tím đen cả một mảng.
“Có đau không?” Tống Minh Viễn nhíu mày, vừa bôi vừa lo lắng lên tiếng, hoàn toàn không dám bất cẩn dù chỉ là một chút.
“Không đau, mà bệ hạ lấy thuốc này ở đâu vậy? Đúng mùi hoa oải hương mà thần thiếp thích.”
Động tác y khẽ dừng lại, một tia nghi hoặc bất chợt xẹt ngang qua đáy mắt nhưng rất nhanh liền không còn nữa: “Một vị bằng hữu tặng thôi.”
Châu Mộc Vân mỉm cười, nằm xuống giường rồi nhắm mắt hưởng thụ, để mặc cho Tống Minh Viễn bôi vết thương cho mình từ bụng tới lưng.

Do khi nãy đã sớm bị kiệt sức nên chưa đầy một khắc sau nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cơ thể cuộn tròn như một chú mèo nhỏ vừa ăn xong.
Tống Minh Viễn mỉm cười, sau khi xong xuôi hết liền tự tay thay y phục khác cho nàng.

Y để nàng nằm ngay ngắn trên giường, đắp lại chăn sau đó mới đi ra.
“Cao Lãng.”
“Có thuộc hạ.” Cao Lãng đứng ở ngoài nghe thấy thế lập tức chạy lại, cúi người bẩm báo.
“Tên thích khách đã chết rồi thưa bệ hạ.”
Tống Minh Viễn nhíu mày, vừa nói một cái liền khiến không khí xung quanh lạnh hẳn đi: “Sao lại chết?”

“Hắn ta có ngậm một viên thuốc độc trong miệng, ngay khi vừa bị nhốt vào đại lao liền cắn nó tự sát.”
Y day trán, chỉ hận không thể tới đó băm hắc y nhân thành trăm mảnh: “Có điều tra được manh mối gì không?”
“Hoàn toàn không điều tra được gì thưa bệ hạ, đến cả con dao hắn mang theo cũng là loại phổ biến nên hoàn toàn không biết được nguồn gốc.”
Tống Minh Viễn siết chặt tay, ném lại một câu rồi lại quay vào bên trong: “Điều tra thân thế của hắn đi, sau đó bắt cả nhà hắn tới đây.”
“Dạ rõ.”
Y nhìn nữ nhân đang yên tĩnh nằm trên giường lại bất giác thở dài, nằm xuống rồi vòng tay ôm nàng từ phía sau.
“Ưm…” Châu Mộc Vân khẽ trở mình, động đậy một tí rồi lại ngoan ngoãn nằm ngủ.
Một đêm trôi qua tưởng thì dài nhưng lại nhanh như một cái chớp mắt, tới khi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Châu Mộc Vân dụi mắt, vừa mới tỉnh dậy đã thấy bên cạnh mình trống rỗng, nhưng hơi ấm Tống Minh Viễn lưu lại vẫn còn đó.
Nàng nhoẻn miệng cười, lưu luyến nằm ở đó thêm một chút nữa mới không nỡ ngồi dậy.

Nhớ tới Ý Yên và những người khác còn không biết sống chết như thế nào Châu Mộc Vân lại giật mình, hốt hoảng phi thẳng xuống giường.
“Chết rồi! Không biết mọi người có sao không nữa?”
Châu Mộc Vân nhanh chóng sửa sang lại tóc tai lẫn xiêm y cho đứng đắn lại mới vội vã bước ra khỏi Thiên Minh điện, nào ngờ mới vừa mở cửa thì một bóng dáng cao lớn lại đứng chắn ngay trước mặt khiến nàng giật nảy mình.
“Ngươi… ngươi là ai hả?”

Châu Mộc Vân sợ hãi lùi về sau vài bước, chẳng hiểu sao thấy mặt người này lại vô thức lạnh sống lưng.

Hắn ta nhìn trông tương tự với Cao Lãng, chắc cùng là thị vệ nhưng người này thật sự nàng chưa từng nhìn qua.
“Thuộc hạ là Dục Khang, thị vệ thân tín bên cạnh bệ hạ, nếu Cao Lãng là cánh tay phải của người thì ta chính là cánh tay trái, nay phụng mệnh bệ hạ phải huấn luyện cho Mộc quý phi nương nương trở nên mạnh mẽ trong vòng một tuần.”
“…”
Châu Mộc Vân nuốt nước miếng cái ực, thấy có cảm giác không lành liền co giò bỏ chạy nhưng chưa được bước nào thì ngay lập tức bị hắn ta túm lại, cùng lúc đó hai thị vệ khác không biết từ đâu đi ra, mỗi người giữ lấy một cánh tay của nàng.
“Á á á! Mau thả bổn cung ra!”
“Nương nương, người có chống cự cũng vô ích, chúng thần không phải bệ hạ nên tuyệt đối sẽ không nương tay cho người.”
Nàng hét lớn, vùng vẫy liên tục nhưng đều như lấy trứng chọi đá.
Không xong rồi, phải chi là Tống Minh Viễn thì còn dùng khổ nhục kế hay mỹ nhân kế được chứ mấy tên này thì coi như thua.
“Bệ hạ, cứu thần thiếp!.