Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 110: 110: Nhớ Nàng Nên Ăn Không Ngon Ngủ Không Yên





Châu Mộc Vân bụm miệng cười, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lại thấy hắn bị đấm thêm một cái nữa: "Nếu rảnh quá thì mau quay về luyện tập đi, đừng có ở đây la cà nữa!"
"Dạ, cha."
Lưu Mạnh Tiền tuy tức nhưng vẫn phải nghe theo, chỉ đành ném cho nàng một ánh mắt đầy hận thù sau đó hậm hực bước đi.

Mà sau khi bóng lưng kia rời khỏi thái độ của Lưu lão lại thay đổi hoàn toàn, lập tức đi lại rồi nói với thái độ đầy hòa ý: "Mộc quý phi, nếu cô không phiền thì chúng ta ra đây một lát nhé?"
"Hả? À...!dạ..."
Nàng ngẩn người, tới khi phản ứng liền bối rối gật đầu, đi theo ông lão tới một nơi khá vắng vẻ.

Ông ấy quay người, cứ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi lại ngập ngừng như muốn nói chuyện gì đó.
"Sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì à?"
Châu Mộc Vân thấy vậy thì không khỏi tò mò, nhưng lời nói tiếp theo của đối phương lại càng khiến nàng sững sờ hơn: "Châu tiểu thư, quý phi là Châu tiểu thư có đúng không?"
"..."

Nàng trợn tròn mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm nên vô thức lùi về phía sau: "Ta...!Ta không hiểu ông đang nói gì cả..."
Khuôn mặt Châu Mộc Vân hiện rõ vẻ bối rối, đang định quay người đi thì Lưu lão lại lần nữa tiến tới, nắm chặt lấy tay nàng: "Châu tiểu thư, là cô đúng không?"
"Không...!Không phải.

Ông nhận nhầm người rồi."
Châu Mộc Vân hoảng loạn giựt phắt tay ra, cố che giấu vẻ bối rối trên mặt sau đó lúng túng quay người, đang định rời đi thì đối phương lại nói tiếp: "Mấy tuần trước Bỉnh Hiên đã tới tìm ta!"
Thấy cơ thể nàng như khựng lại, Lưu lão lại tiếp lời: "Ông ấy bảo mấy tuần trước đã gặp tiểu thư ở làng Long Xương mà thời điểm đó người bị tung tin đồn mất tích chỉ có mỗi mình quý phi.

Châu tiểu thư, có thật là cô không vậy?"
Nhiều năm về trước Châu gia và Lưu gia là hai gia tộc rất thân thiết, Lưu lão cũng thường lưu tới phủ Châu gia để chơi cờ với cha nàng nhưng khi ấy Châu Mộc Vân còn rất nhỏ, cộng với việc sau này lớn lên đã không hay thấy nàng nên ông ấy không hề nhận ra, mãi tới lúc gặp Lưu Bỉnh Hiên mấy tuần trước, mới thấy rõ người phụ nữ này quả thực là có rất nhiều nét giống với vị bằng hữu quá cố khi xưa.
Mà Châu Mộc Vân lúc này vẫn cứ đứng bất động ở đó, mãi một lúc sau mới lấy hết can đảm để quay lại: "Lưu thúc thúc...!đã tới đây tìm ta sao?"
Ông lão đối diện nghe thấy lời này cũng biết nàng đã thừa nhận thân phận của mình, thở phào một hơi rồi đi lại nói với giọng điệu buồn bã: "Phải, nhưng khi ấy Bỉnh Hiên không ở lại đây quá lâu, chỉ dặn dò ta một số thứ sau đó rời đi ngay."
Lưu lão thở dài, càng nói sắc mặt lại càng ủ rũ hơn: "Hình như khi đó Bỉnh Hiên bị thương ở bụng nên ta đã ngỏ ý mời về để nghỉ ngơi vài ngày nhưng không được, sau khi đưa cho ta mảnh giấy này liền biến mất không còn chút tung tích nào nữa."
"Mảnh giấy? Mảnh giấy nào cơ?"
Ông ấy ngó ngang ngó dọc, sau khi chắc chắn xung quanh đây không có ai liền lấy một mẩu giấy giấu từ trong tay áo, âm thầm nhét vào tay nàng rồi nói nhỏ: "Bỉnh Hiên dặn ta đưa cái này cho tiểu thư, bảo rằng cô nhất định phải cẩn thận."
"Đây là gì vậy?"
Châu Mộc Vân tò mò hỏi lại, nhìn chằm chằm mảnh giấy dính một chút máu đang được đặt trong lòng bàn tay mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Ta không biết, vì ông ấy đã dặn nếu không phải tiểu thư thì nhất định không được mở nó ra."
Nàng siết chặt tay, nhanh chóng cất thứ đó vào ngực áo rồi gật đầu: "Ta biết rồi, thế ông có biết thúc thúc hiện giờ đang ở đâu không?"
Thấy đối phương lắc đầu một cách bất lực nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ nói hai tiếng "đa tạ" rồi quay người, nhưng chưa kịp bước được bước nào thì Lưu lão lại lần nữa tiến tới: "Châu tiểu thư, nhất định...!phải làm như vậy sao?"
Châu Mộc Vân sững người, hỏi lại bằng giọng điệu nghi hoặc: "Sao cơ?"

Lưu lão hết thở ngắn rồi lại thở dài, nhớ tới cảnh tượng lúc cha nàng còn sống lại càng thêm đau xót: "Ta nghĩ nhân lúc còn chưa ai biết thì tiểu thư nên trốn đi thì hơn, nếu thân phận thật của cô bị lộ ra ngoài thì đến lúc ấy chắc chắn sẽ không giữ được mạng.

Vả lại, sư huynh chắc cũng không muốn thấy cảnh này đâu..."
Lúc biết người con gái duy nhất của vị bằng hữu thân thiết nhất khi xưa còn sống ông ấy cũng vui mừng khôn xiết nhưng ngay sau đó lại bị thay thế bằng nỗi bất an đến tột cùng, thân đã là tội đồ, bây giờ lại mang thêm cái danh giả mạo thân phận thì không biết sẽ như thế nào.
Châu Mộc Vân nghe thế thì chỉ mỉm cười, không nói rằng Tống Minh Viễn đã sớm biết thân phận thật của mình mà chỉ gật đầu một cái: "Đa tạ ý tốt của Lưu lão, ta nhất định sẽ cẩn thận nên ông cứ yên tâm."
Nàng cúi đầu chào tạm biệt, sợ rằng nếu cứ đứng đây sẽ có người bắt gặp nên ngay sau đó liền quay về túp lều nhỏ của mình để xem nội dung bên trong bức thư mà khi nãy Lưu lão gửi tới.

Nhưng ngay lúc đặt chân vào đồ đạc bên trong không hiểu sao lại trở nên bừa bộn lạ thường, đến cả tấm thảm trải dưới đất cũng trở nên nhăn nheo hẳn đi.
Có người...
Bước chân Châu Mộc Vân khựng lại, cảm nhận được hơi thở từ ngay sau lưng nên siết chặt tay, quay phắt người lại rồi hét lớn: "Là kẻ nào dám cả gan xông vào đây hả!"
Nào ngờ đâu nắm đấm còn chưa kịp vung ra đã bị một bàn tay chặn lại, đối phương áp sát người nàng, một bàn tay ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh sau đó cúi người, hôn thẳng lên môi Châu Mộc Vân.
"!!!"
Nàng trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói quen thuộc đã văng vẳng bên tai: "Ngoan, là ta..."
Châu Mộc Vân ngẩn người, tới khi hoàn hồn liền kinh ngạc đến mức mở to mắt: "Ơ? Minh Viễn, sao chàng lại ở đây?"
"Ta là Hưng Kiệt, không phải Minh Viễn của nàng..."

"..."
Châu Mộc Vân ngẩn người, thấy nam nhân đối diện đang càng ngày càng áp sát tới liền tức giận đẩy y ra: "Đừng đùa nữa, chàng không ở điện nghỉ ngơi mà tới đây làm gì vậy?"
"Nhớ nàng quá nên ăn không ngon, ngủ không yên.

Sao vậy, không thích à?"
Tống Minh Viễn mỉm cười, nói xong lại lần nữa cúi xuống, một tay giữ eo, tay còn lại giữ gáy sau đó cắn xé đôi môi mỏng như hai cánh hoa hiện hữu ngay trước mặt.
"Ưm..."
Nào ngờ ngay lúc này bên ngoài lại đột ngột vang lên tiếng bước chân, Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì cửa lều bỗng chốc được mở ra.
"Mộc quý phi, cô có..."
Lưu Mạnh Tiền thấy cảnh tưởng bên trong thì trố tròn mắt, hai chữ "rảnh không" còn chưa kịp thốt ra đã ngay lập tức nuốt xuống bụng, quay người đi rồi khóa cửa cái rẹt như thể từ nãy tới giờ mình chưa thấy gì cả.
"!!!".