Ái Tình Chưa Dứt

Chương 99: Xin hãy tin tưởng tôi




Lời của Văn Kha cứ như thể rơi xuống một vũng bùn, rồi ngưng tụ lại trong không khí.

Hàn Chiến hờ hững nhìn anh, tựa như người Omega trước mắt nhắc đến không phải con trai mình, mà là một người không có quan hệ gì

Văn Kha biết mình không cần phải đợi câu trả lời nữa, càng không cần mong chờ điều gì. Vì thế anh cố gắng khôi phục lại cảm xúc, sau đó bình tĩnh đẩy cửa xe ra.

Hàn Giang Khuyết lập tức đi đến, đôi mắt đen nháy kia của Alpha nhìn anh không chớp, không nhịn được nên bất thình lình cầm lấy tay anh ngay từ trên xe.

Văn Kha nghe thấy hắn nói: "Tiểu Kha, đợi tôi nhé."

Hàn Giang Khuyết không chờ được câu trả lời của anh, rõ ràng là có hơi lo lắng nên khẽ lặp lại lần nữa: "Đợi tôi."

Văn Kha không nói gì cả, có lẽ là anh đã quá mệt mỏi nên ngay cả việc dùng cuống họng phát ra âm thanh cũng cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Xung quanh hai người họ đều là những người nhà họ Hàn đưa đến, tài xế, vệ sỹ và còn cả anh Ba của Hàn Giang Khuyết cũng đứng cách có không xa, anh ta đang quay lưng lại ngó lên bầu trời hút một điếu thuốc.

Văn Kha không muốn đợi ở đây, nên đành đỡ lấy eo trở lại trên chiếc xe Land Rover của nhà mình.

Trong xe đang mở điều hòa, bởi vì nhiệt độ tăng cao cho nên trên lớp cửa kính liền nổi lên một lớp sương mù mỏng mờ mịt, Văn Kha nhìn đến thất thần qua một lát mới vươn tay ra, ấn nhẹ vào trên cửa sổ xe một dấu tay lờ mờ.

Anh nhớ tới trước đây mỗi khi vừa đến mùa Đông, anh thường hay cùng Hàn Giang Khuyết cách lớp cửa sổ bằng kính chơi trò này, Omega viết chữ, in dấu tay lên tấm kính ở cửa sổ nhà bếp trong khi Hàn Giang Khuyết đứng nhìn ở bên ngoài.

Cho đến tận một buổi tối, anh và Hàn Giang Khuyết cùng dựa vào nằm ở trên giường xem hết cả bộ phim Titanic, xem đến cảnh Rose cùng Jack lén lút chạy đến khoang chứa hàng trên xe ngựa điên cuồng làm tình——

Ống kính dừng lại trên lớp sương mù mờ mịt, chỉ có bàn tay mảnh khảnh của Rose bởi vì thỏa mãn nên ấn ở phía trên, sau đó từ từ lại trượt xuống một cách đầy ý tứ hàm xúc.

Văn Kha bỗng nhiên đỏ mặt, sau này anh cũng không viết gì lên cửa kính cho Hàn Giang Khuyết nữa.

Bởi vì thiếu niên trong một đêm ấy, bỗng chốc lại có tâm sự ngây ngô không thể nói ra lời được.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh lại chợt cụp xuống.

Hàng lông mi thật dài của Omega thoáng lướt quá mí mắt, chốc chốc lại nhẹ nhàng run rẩy, qua một lát mới dựa đầu vào một bên, yên lặng dùng tay che đi đôi mắt của mình.

...

Hàn Giang Khuyết nhanh chân chạy về, rõ ràng là cũng đang hơi rối thế nhưng vẫn giống như gõ cửa, đầu tiên là gõ vào cửa sổ xe hai lần, sau đó mới hốt hoảng đi vòng qua đầu xe tự mình mở cửa ra rồi ngồi vào.

Cũng chính lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt những âm thanh khởi động xe.

Văn Kha cách lớp cửa sổ, nhìn thấy ba chiếc xe nhà họ Hàn giống như một mảnh sắc đêm màu lam nhạt sâu thăm thẳm từ từ rời đi, chỉ để lại trong màn đêm mùi xăng khói mỏng manh cùng ảm đạm.

Việc rời khỏi của nhà họ Hàn—— bí ẩn nhưng cũng rất dứt khoát giống hệt như lúc đến đây, chỉ để lại trong xe bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch.

"Tiểu Kha," Hàn Giang Khuyết ngồi ở vị trí lái xe, qua rất lâu mới khó khăn lên tiếng: "Bất kể cha tôi, cha tôi ông ấy có nói điều gì, em cũng đừng để ở trong lòng."

Hắn ngừng lại một chút, thấy Văn Kha không nói gì, giọng nói của Hàn Giang Khuyết không khỏi càng nhỏ hơn một chút: "Tôi biết, thái độ của nhà tôi sẽ khiến em khó chịu. Nhưng mà tôi có thể giải quyết được, hãy cho tôi chút thời gian."

"Tiểu Kha, em để ý đến tôi đi, có được không?"

Hàn Giang Khuyết rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn quay người lại, khàn giọng nói.

Rốt cuộc Văn Kha cũng khẽ lên tiếng: "Hàn Giang Khuyết, mới vừa nãy cha cậu còn hỏi tôi, em bé được bao lớn rồi, tôi còn trả lời ông ấy là—— năm tháng. Phải rồi, hai đứa nhóc nhà chúng ta cũng đã được năm tháng rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, chúng ta cũng đã ở bên nhau được nửa năm. Nửa năm, hơn một trăm tám mươi ngày, Hàn Giang Khuyết, trong hơn một trăm tám mươi ngày đó, cậu có phải là chưa bao giờ nghĩ rằng muốn nói thật với tôi không?"

"Tôi..."

"Hàn Tiểu Khuyết, từ nhỏ đến lớn, thật ra tôi vẫn luôn rất cô đơn lẻ loi."

Văn Kha cũng quay đầu qua, đôi mắt màu nâu nhạt của anh nhìn về phía Alpha, trong ánh mắt dịu dàng lại thấp thoáng nỗi bi thương: "Bởi vì trong nhà của tôi thường chỉ có hai người, ăn Tết cũng được, sinh nhật cũng thế, đều chỉ có một mình mẹ ở bên tôi, ngày đó hai mẹ con ăn lẩu cũng phải rất căn chỉnh vì hai người thường là ăn không hết, mà mua nhiều hơn thì... hôm sau phải đổ đi rất nhiều thức ăn.

Tuy cho đến bây giờ, tôi vẫn thấy bản thân cũng không phải là quá bất hạnh, nhưng sự thật là trước nay bản thân đều mong ước có được một gia đình ồn ào náo nhiệt càng ấm áp hơn một chút.

Sau này khi mẹ tôi mất đi, tôi lại càng cảm thấy bản thân trơ trọi chỉ có một mình, cuộc hôn nhân với Trác Viễn chưa từng khiến tôi có cảm giác ấm áp."

"Nhưng sau đó khi ở bên cậu, tất cả mọi thứ đều không giống như vậy nữa."

Văn Kha nói nhỏ: "Lúc biết mình mang thai đôi, ban đầu tôi còn thấy khiếp sợ lắm nhưng ngay sau đó lại cảm thấy rất đủ đầy rất hạnh phúc, tôi sẽ len lén tưởng tượng đến dáng vẻ mười năm sau của hai chúng ta khi có bọn nhóc này——

Mỗi khi trời vào Thu, tôi có thể nắm tay cậu, mỗi người chúng ta lại dắt theo một đứa, sau đó là cùng nhau bước đi trên con đường rải đầy lá vàng khô rơi rụng.

Hàn Tiểu Khuyết... Hạnh phúc mà tôi muốn có được, giản dị lắm, chỉ là một hình ảnh như vậy thôi, người một nhà chúng ta được sóng bước bên nhau là tôi đã mãn nguyện lắm rồi."

"Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự rất yêu cậu."

Văn Kha ngẩng đầu lên, rõ ràng là những lời bày tỏ yêu thương sâu đậm vậy mà ánh mắt anh lại đong đầy đau thương.

"Thế nên tôi không giấu diếm cậu bất cứ chuyện gì, dù cho quá khứ của tôi có rất nhiều chuyện chẳng vẻ vang gì lại còn khó xử đến thế... Bởi vì trong lòng tôi, đó mới chính là hàm nghĩa của tình yêu, tôi đã nghĩ cả rồi bản thân muốn theo cậu cả đời này, muốn cùng cậu nuôi nâng hai đứa nhỏ cho nên cả mạng sống của tôi cũng đều chia sẻ với cậu. Nhưng mà Hàn Giang Khuyết, cậu... cậu có yêu tôi không?"

"Hoặc là nói, cậu cũng yêu tôi... giống như vậy không? Cậu tôn trọng tôi không?"

Cả người Hàn Giang Khuyết đều cứng ngắc tại chỗ, ngón tay của hắn cũng khẽ run lên.

Tình yêu của hắn rõ ràng là ghi lòng tác dạ đến thế, nhưng vào lúc này lại chột dạ không nói nổi thành lời.

"Nhưng điều khiến tôi không ngờ được là, lần đầu tiên mình được nghe đến bối cảnh gia đình cậu, nghe nói đến nơi cậu ở, xe cậu lái lại đến từ miệng Trác Viễn một người ngoài như vậy."

Khóe miệng Văn Kha miễn cưỡng nhếch lên: "Hóa ra Alpha của tôi lại giỏi giang như vậy, có tiền đến thế đấy, toàn bộ khu Bắc Thành đều thuộc về Alpha của tôi nữa. Tôi muốn được nhìn nhận chuyện này một cách đầy khiêu ngạo và bất ngờ, nhưng mà tôi không thể, tôi chỉ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, Hàn Giang Khuyết ạ."

Anh chỉ vào khách sạn Trân Bảo cách cửa sổ xe, gằn từng chữ nói: "Ban nãy lúc tôi ngồi ở đằng kia, tôi nghe thấy cậu luôn miệng nói cho Trác Viễn biết, IM là của cậu, LM là của cậu, Maxloft cũng là của cậu, tôi không cảm thấy vui vẻ một chút nào mà chỉ cảm thấy nhục nhã, giống như lúc tôi ngơ ngác chẳng hay biết gì nhưng vẫn phải ngồi vào trong xe của cha cậu vậy, để rồi sau đó nghe ông ấy nhắc nhở tôi đừng hòng mơ tưởng được bước vào cửa nhà cậu, tôi cũng cảm thấy tủi thẹn lắm! Hàn Giang Khuyết, cậu là bạn đời của tôi là người luôn miệng nói yêu tôi thế nhưng cậu tốn công tốn sức—— mục đích là để lừa dối tôi, còn giấu kín như bưng!"

"Nếu như hôm nay không xảy ra những chuyện này, có phải cậu vẫn định cứ giấu mãi như thế đúng không? Tôi đã từng hỏi qua cậu bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ cậu không biết tôi muốn được đàng hoàng bước đi cùng cậu hay sao? Cậu chẳng lẽ không biết tôi muốn được gia đình cậu chấp nhận đến thế nào ư? Tôi đã mang thai được năm tháng rồi, Hàn Giang Khuyết, cậu là ba của những đứa trẻ này—— chẳng lẽ trước nay cậu cũng không nghĩ đến, phải cho tôi một chút chút bảo vệ như vậy hay sao?"

"Chiếc Land Rover này, tôi đã bỏ ra mấy trăm nghìn... lúc bán đi những đồng bitcoins cùng tiền quỹ đó, trong lòng tôi thực ra cũng loạn lắm. Nhiều năm như vậy, từng đồng từng đồng của tôi đều là do tích góp mà có được, xưa nay cũng chẳng cam lòng bán đi, thế mà lần này trong một lúc lại tiêu sạch toàn bộ, tôi cũng đã từng do dự đấy... Tôi đã lái chiếc BMW 3 bảy, tám năm liền, cho dù đã mở công ty nhưng từ trước tới nay cũng không nghĩ đến việc đổi xe cho mình, bởi vì tôi biết rất rõ điều kiện bản thân cũng không tốt đến như vậy, cho nên mỗi một đồng tiền tôi đều tiêu pha rất cẩn thận. Nhưng tôi lại quá muốn đối tốt với cậu, tôi muốn cho cậu một cam kết, khiến cậu biết được tôi sẽ phấn đấu vì hạnh phúc của cậu, Hàn Giang Khuyết, cậu là sự tồn tại còn quan trọng hơn cả chính bản thân tôi——"

"Thế mà Trác Viễn mới vừa kể, là ba chiếc siêu xe đấy. Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy mình... thật sự rất muốn khóc, Hàn Giang Khuyết ạ."

"Mấy trăm nghìn kia, tôi keo kiệt lắm, đúng không Hàn Giang Khuyết. Tôi chỉ có mấy trăm nghìn ấy thôi, tiết kiệm mười năm được từng đấy tiền, so với ba chiếc xe của cậu, tôi bủn xỉn tìm tòi mua chiếc xe đấy là vì cái gì?"

Văn Kha không nhịn được nghẹn ngào, mắt anh đỏ hoe, nức nở: "Hàn Giang Khuyết, sao cậu lại có thể đùa giỡn với tôi như thế?"

"Tiểu Kha... tôi không phải như vậy đâu."

Giọng nói của Hàn Giang Khuyết cũng run lên, hắn gần như cầu khẩn: "Tôi không phải đùa giỡn với em. Em không keo kiệt, em không bủn xỉn, em cho tôi chiếc xe này sau này tôi cũng không bao giờ lái cái khác nữa. Nhưng tôi giấu em... là vì có lý do, Tiểu Kha, xin em đừng khóc."

"Trong nhà tôi không đồng ý cho tôi ở bên một Omega cấp thấp, nhưng điều này cũng không phải lý do để tôi giấu diếm em. Tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm theo ý của gia đình..."

Hàn Giang Khuyết lắp bắp, nói: "Tiểu Kha, tôi chỉ muốn được bên em, tôi có thể không cần tiền bạc của gia đình, thật sự đó. Tôi sẽ kết hôn với em, cho dù có phải hoàn toàn cắt đứt với nhà mình. Chỉ là không phải bây giờ... Bây giờ tôi còn cần đến thế lực của nhà họ Hàn, tôi giấu em là vì tôi đang âm thầm ra tay với nhà Trác Viễn, cho nên vào thời khắc then chốt như thế này, tôi tuyệt đối không thể mất đi sự ủng hộ từ nhà họ Hàn được—— Tiểu Kha, chỉ cần đợi đến khi tôi lật đổ thằng đó, chỉ cần đợi tôi hoàn thành được nốt chuyện cuối cùng này thôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi nhà họ Hàn, đường hoàng ở bên em. Xin hãy tin tưởng tôi, có được không em?