Sau khi Trác Viễn lái xe về đến nhà, gã không lập tức vào ngay, mà lại đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ở ven đường chậm chạp hút một điếu thuốc.
Gã cứ đứng trong tuyết như thế, rõ ràng là cảm thấy lạnh nhưng khi nhìn về phía ánh sáng toả ra từ căn biệt thự to lớn của nhà họ Trác lại cảm thấy rất có ý kháng cự.
Mãi đến tận khi hút xong đút điếu thuốc kia, Trác Viễn cũng không tìm được lý do nào kéo dài thêm nữa, lúc này mới chậm rãi đi về hướng cổng vòm.
Vừa vào trong phòng khách, đúng như dự đoán không thấy bóng dáng cha gã đâu cả, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của mẹ gã đang vùi đầu trên ghế sopha, mấy người giúp việc cũ trong nhà thận trọng đứng ở một bên cũng không dám đi qua nói lời khuyên nhủ.
Trác Viễn hít một hơi thật sâu, gã đi tới ôm lấy mẹ mình dỗ dành: "Mẹ, mẹ đừng khóc vội, chuyện không nhất định nghiêm trọng đến vậy đâu mà. Ba con đâu rồi?"
"Ông ấy đang ở phòng sách trên tầng với bác Cả." Mẹ Trác lấy khăn tay che mặt lại, nghẹn ngào nói: "Thật không sao hiểu nổi, sao tự nhiên lại rước lấy phiền phức thế này không biết, hơn mười năm trước phải đi tránh nạn còn chưa đủ thảm hay sao? Hức... Sao số tôi lại khổ thế này, việc làm ăn của cha con cứ đụng vào là có chuyện còn của con lâu như vậy rồi mà vẫn chưa kiếm được ra tiền, không dựa được vào ai cả mà! Nếu như không phải có bác Cả con giúp đỡ, nhà chúng ta phải làm thế nào bây giờ đây? Mẹ nói con biết nhé——"
Bà ta nói mãi nói mãi rồi lại đột nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ ngàu chỉ lên trên tầng nói: "Nếu lần này mà còn ầm ĩ giống như lần trước, rồi phải về quê lánh nạn nữa thì mẹ sẽ ly hôn với ba con đấy!"
Chuỗi vòng ngọc trai trên cần cổ của bà Trác dưới ánh đèn toả ra ánh sáng trơn bóng, tuy rằng ăn vận vô cùng hào nhoáng nhưng giọng điệu lại cao vút đến mức khó tin, âm thanh the thé tưởng chừng như có thể đâm thủng màng nhĩ người nghe.
Trác Viễn cảm thấy hô hấp của mình ngưng trệ trong chốc lát, ánh mắt gã thoáng ánh lên nỗi phiền chán không thấy rõ được, nhưng rồi lại lập tức giấu đi, nhỏ nhẹ nói: "Mẹ, đừng nói như vậy, để con lên trên xem tình hình ba thế nào trước đã. Bác Vương—— bác đi pha cho mẹ tôi cốc trà gừng đi."
Gã thành thạo chỉ đạo người giúp việc nhằm dời đi lực chú ý của mẹ Trác, sau đó nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Chỉ đến khi còn lại mình gã hòa cùng với bóng tối chậm rãi đi lên tầng, trên khuôn mặt Trác Viễn mới hiện lên nét nham hiểm.
Mỗi lần rơi vào tình cảnh như vậy, trong nhà đều mang vẻ buồn rầu ảm đạm.
Mẹ của gã hoàn toàn chỉ là một quý bà quen sống hưởng thụ, bởi vậy không thể chịu nổi những áp lực như thế này. Hơn mười năm trước, khi công việc làm ăn của cha gã xảy ra vấn đề lớn phải đưa cả nhà đi lánh nạn ở thành phố nhỏ bé của phương Bắc kia, khi đó mẹ gã cứ cách mấy ngày là lại lên cơn cứ điên cuồng gào khóc trong nhà, mãi đến khi cha gã bị ép đến mức không chịu nổi mà phải hét lên.
Không khí trong nhà giống như vũng bùn rất khó lưu thông, ngày ấy Trác Viễn đang học cấp Ba, gã thường hay nghe thấy tiếng cha mẹ cãi vã truyền ra từ căn phòng bên cạnh giống như những tiếng sấm rền vang, còn gã lại như con chuột trốn chui trốn nhủi trong chiếc chăn không dám hô hấp.
Trác Viễn nhớ có một lần, bởi vì gã không dám ra khỏi phòng nên đã nhịn đi vệ sinh suốt cả một buổi chiều, cuối cùng thì bị tiểu ra quần cho nên đến nửa đêm không thể không lén chạy ra phòng vệ sinh tự giặt quần được.
Đối với thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu mà nói, đó là một ký ức đáng xấu hổ cả đời cũng khó quên được, mỗi lần nhớ lại chuyện này gã đều giống như bị quất mạnh một roi.
...
Trong phòng sách, mùi thuốc lá ngập ngụa khắp nơi, sau khi Trác Viễn gõ cửa rồi đi vào trước tiên là chào hỏi Trác Lập đang ngồi ở ghế sopha đối diện: "Bác Cả!" tiếp theo đó mới quay về phía cha mình là Trác Ninh, nói: "Ba, con vừa về đến nơi."
"Cháu đến rồi đấy à." Trác Lập gật đầu một cái với Trác Viễn, nói: "Bác và cha cháu đang cùng nhau bàn bạc những việc cần làm sau khi từ chức."
"Thật, thật sự nhất định phải đi đến bước này sao?" Trác Viễn không khỏi ấp úng: "Chuyện này cũng quá là..."
Tập đoàn Đông Lâm của Trác Ninh ở thành phố B đã xây dựng qua mười mấy dự án chung cư, thực lực vô cùng hùng mạnh.
Đây là vốn liếng của cải của nhà họ Trác, cũng là nguồn sức mạnh của Trác Viễn trong suốt bao nhiêu năm qua, gã luôn cảm thấy chuyện này không nát bét đến mức Trác Ninh phải từ chức như vậy.
"Cháu thì hiểu cái gì?" Trác Lập quay đầu qua nhìn về phía Trác Viễn, ánh mắt của ông ta tuy rằng nhàn nhạt nhưng những lời nói ra lại nghiêm nghị không cho phép chất vấn: "Hai năm trước khi mảnh đất Tây Hà tới được tay chúng ta kia, trong quá trình đó bác đã can thiệp không ít nếu như còn tiếp tục điều tra ngay cả bác cũng sẽ bị liên lụy—— chuyện này nhất định phải đè xuống trước đã, không có gì để thương lượng ở đây."
Trác Viễn cũng không tranh luận nữa, gã quay qua nhìn về phía cha mình nhưng Trác Ninh vẫn chỉ cúi đầu uống trà mà không nói lời nào.
Trác Lập cũng không buồn để ý đến Trác Viễn, ông ta tiếp tục bàn bạc với cha gã câu chuyện còn dang dở giữa hai bọn họ.
Mặc dù nói là bàn bạc, nhưng trên thực tế lại gần như là thái độ chỉ thị dặn dò.
Trác Viễn đã nhìn quen quá rồi cái dáng vẻ khúm núm trước mặt bác cả của cha mình kia, tuy không phải ngoại lệ nhưng hôm nay gã lại cảm thấy vô cùng buồn bực, vì vậy đã lựa chọn không nói năng gì mà đi đến bên cửa sổ đẩy ra một khe hở nhỏ, để mùi thuốc lá tản ra ngoài.
Trác Lập tuy lớn hơn Trác Ninh năm tuổi, nhưng thần thái lại càng trẻ trung hơn, chỉ có những đường nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt mà thôi.
Bởi vì là người của giới quan chức, ông ta mặc trên người một chiếc áo len dệt hở cổ, trên cổ tay cũng chỉ đeo một chiếc đồng hồ Longines kiểu cũ, so với Trác Ninh ăn vận chỉn chu thì một thân ông ta trông lại mộc mạc giản dị hơn nhiều.
Mặc dù như thế, trong hai anh em này bất kể là tin tức tố hay là thần thái, bác cả của gã đều là người nắm được thế mạnh hơn.
Những năm gần đây, trong nghành bất động sản ở thành phố B việc làm ăn của Đông Lâm không thế tách rời khỏi những mối liên hệ ngầm của Trác Lập, mà ông ta cũng không thể tách khỏi em trai mình, từ chuyện đút lót cho đến xử lý tài chính thậm chí là một vài thủ đoạn không ra hồn thỉnh thoảng bất đắc dĩ phải dùng đến, chỉ cần có Đông Lâm với lớp vỏ bọc của mình xử lý thì mọi chuyện đều trở nên vô cùng dễ dàng.
Hai anh em nhà họ Trác, thoạt nhìn thì tưởng rằng chỉ có Trác Ninh phải dựa dẫm vào Trác Lập, nhưng trên thực tế ông ta cũng đã hút không biết bao nhiêu máu từ chỗ em trai mình. Ngay cả chuyện trắc trở năm đó hại cả nhà Trác Viễn phải rời khỏi thành phố B, xét theo một mức độ nào đó cũng là cha gã đang phải thay anh mình chịu tội.
Vì vậy Trác Viễn mới cảm thấy rằng, cha mình thật sự không cần phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, nhưng dù có thế nào đây cũng là chuyện của người lớn ở đây không tới phiên hắn nói chuyện.
"Còn nữa,"
Trác Lập đứng dậy lại đốt thêm một điếu thuốc, ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Trác Viễn, thẳng thừng nói rằng: "Công ty đó của cháu, nếu không có hiệu quả và mang lại lợi ích thì đừng làm nữa, mấy năm rồi chỉ thấy tiền vào không thấy tiền ra, vậy thì dứt khoát bỏ đi. Bên chỗ ba cháu đã lui về sau rồi thì cháu phải xông lên thôi."
Sắc mặt của Trác Viễn nhất thời có hơi kém, nhưng vẫn gắng nở nụ cười: "Bác cả, hiện tại bên cháu đang trong giai đoạn chuẩn bị dự trù cho một hạng mục mới, ứng dụng mới này cũng sắp được ra mắt rồi thế nên không thể vứt bỏ vào giai đoạn này được."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Trác Lập có vẻ không vui sau khi nghe thấy câu trả lời của gã, ông ta nhìn thẳng vào Trác Viễn, nhưng đến cuối cùng vẫn là không cưỡng ép mà chỉ nghiêm mặt lại đưa một tập tài liệu qua, rồi nói rằng: "Chuyện bên chỗ cháu tự mình xem phải làm thế nào đi, nhưng với cái này thì cháu cần phải điều tra một chút đấy."
"IM?"
Trác Viễn nhận lấy tập tài liệu kia, sau khi đơn giản lấy ra tờ đầu tiên vì cảm thấy có hơi nghi hoặc, bèn hỏi: "IM không phải là làm về thương mại sao? Trong khi Đông Lâm vẫn luôn phát triển về mảng xây dựng phát triển nhà đất, nước sông không phạm nước giếng, bọn họ thì có liên quan gì đến chúng ta?"
"Chuyện mảnh đất Tây Hà kia, năm đó chúng ta liên thủ cùng nhau xào xáo vụ đó lên, cuối cùng là Vân Phong đã ra giá cao hơn để nhận được khu đất đó, chuyện này cháu còn nhớ không?"
"Cháu nhớ chứ." Trác Viễn gật đầu: "Vân Phong sau này không phải là vì mảnh đất kia, dẫn đến thiếu hụt vốn đầu tư nên mới phải phá sản sao?"
"Bác nghi ngờ là có người ở đằng sau Vân Phong giở trò."
Khuôn mặt của Trác Lập tối sầm lại, ông ta dụi điếu thuốc và gạt tàn sau đó mới tiếp tục: "Khoảng nửa năm trước, IM đã thu mua lại Vân Phong rồi. Tập đoàn này có hơi bí ẩn, nên bác mới hoài nghi bọn họ có vấn đề—— Cháu thử thăm dò xem, điều tra được nó chính là điều tra được Vân Phong.
Trác Viễn, làm việc gì cũng phải biết rõ nặng nhẹ, Viễn Đằng của cháu đều là từ ba cháu mà ra, bình thường kinh doanh chơi chơi vậy thì cũng không nói làm gì. Thế nhưng bây giờ cần buông thì phải buông ngay, chuyện bên này quan trọng hơn, cháu đã hiểu chưa?"
Nửa câu sau của ông ta đè xuống rất thấp, thái độ với Trác Viễn rõ ràng là cũng không hài lòng cho lắm.
Gã không nói câu nào.
"Con mau điều tra xem thế nào." Trác Ninh trước tiên là phụ họa anh mình một câu, sau đó liếc mắt trông thấy sắc mặt con trai mình không được ổn lắm mới lại nói thêm một câu: "Được rồi, con xuống với mẹ đi. Ba và bác cả còn có chuyện cần bàn bạc."
"Vâng." Trác Viễn gật đầu đáp lại.
Sau khi xuống dưới tầng, mẹ Trác vẫn còn đang khóc, chỉ là lần này bà ta đang ngồi trong phòng ăn quay lưng về phía gã.
Trác Viễn cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, gã không làm theo lời dặn dò của Trác Ninh là ở bên cạnh mẹ mình, mà lại quay ra đi về phía phòng khách, nói với người giúp việc rằng trong nhà mình còn có việc rồi ra khỏi biệt thự lái xe đi luôn.
Tuyết vẫn rơi rất lớn ở thành phố B, những đám mây màu xám nặng nè ép xuống giống như muốn đè nén cả lòng người vậy.
Mặt đường đều là tuyết đọng, nhưng tốc độ lái xe của Trác Viễn vẫn rất nhanh, lốp xe chạy trên mặt tuyết dày đặc phát ra nhưng tiếng ken két kêu vang.
Trên đường trở về Trác Viễn còn nhận một cuộc điện thoại của Tưởng Nam Phi, cậu ta giục giã hỏi gã lúc nào mới đầu tư tiền cho bộ phim của mình.
Mới đầu Alpha còn cố gắng kiếm chế tâm trạng phiền não của bản thân đối phó vài câu, nhưng sau đó Omega vẫn không chịu buông tha chất vấn, khiến Trác Viễn bỗng nhiên cảm thấy như có một ngọn lửa nóng của cơn tức giận xông thẳng lên đầu, gã liền lấy điện thoại đang đặt bên tai ra sau đó quát thẳng vào ống nghe: "Đã nói là không có tiền, không có tiền rồi—— Đừng có làm phiền tôi nữa, cút mie cậu đi."
Sau khi cơn giận dữ đột ngột bùng nổ, Trác Viễn bỗng nhiên lại cảm thấy như mệt lả đi.
Gã rẽ vào một ngõ nhỏ rồi dừng xe lại, sau đó là bất thình lình mở banh cửa xe ra rồi bước xuống, đứng trong ngõ hẻm không một bóng người không ngừng nặng nề thở gấp.
Gã không muốn ở lại trong căn biệt thự ngột ngạt của nhà họ Trác, cũng không muốn quay về nhà mình để đối diện với Tưởng Nam Phi.
Thời cấp Ba ấy, gã cho rằng mình đã phải trải qua những ngày tháng thê thảm ảm đạm nhất.
Gia đình lâm vào khó khăn không ngừng cãi cọ, trong thời kỳ trưởng thành nhưng tin tức tố lại không đủ mạnh mẽ cũng không đủ hấp dẫn người khác, còn có rất nhiều rất nhiều những tâm sự của thiếu niên thời bấy giờ nữa.
Sau đó gã đoạt lấy Omega trong lòng mình, mặc dù phải dùng đến thủ đoạn không vẻ vang gì những chỉ cần "có được", thì vẫn đủ khiến Trác Viễn thỏa mãn trong quãng thời gian rất dài, Alpha thậm chí đã từng cho rằng từ đó về sau mình có thể đón nhận được hạnh phúc.
Nhưng sau khi ở bên Văn Kha, gã vẫn cảm thấy không vui.
Trong cuộc sống hôn nhân dài dằng dặc kia, Trác Viễn thường vẫn sẽ nhớ đến những chuyện xảy ra vào năm cấp Ba, sau khi trải qua cảm giác sợ hãi hết hồn hết vía, nửa đêm khi nhìn thấy Văn Kha ngủ say lại bất chợt có cảm giác chán ghét.
Vì thế gã ngoại tình.
Tin tức tố của Omega cấp cao vừa ngọt ngào lại xa lạ đã khiến Trác Viễn bị kích thích trong một khoảng thời gian, gã đương nhiên nghĩ rằng đấy mới là phù hợp với nhu cầu sinh lý đeo đuổi của Alpha, hơn nữa vừa vặn có thể không phải nghe mẹ mình nhắc đi nhắc lại chuyện—— sinh con, sinh con, không sinh được thì ly hôn nữa.
Trác Viễn ly hôn với Văn Kha không chút do dự giống như vứt đi một bộ quần áo cũ, một chiếc sopha cũ vậy.
Gã luôn muốn bản thân mình được vui vẻ.
Mỗi năm lại thêm một tuổi, thậm chí rồi sẽ già đi, vốn cho là rốt cuộc bản thân cũng có thể dần dần kiểm soát được cuộc đời của chính mình, cũng sẽ không bao giờ còn là thiếu niên năm đó, bởi vì cha mẽ cãi vã mà không dám ra khỏi phòng để rồi thất thố đáng xấu hổ như vậy nữa.
Nhưng Trác Viễn càng ngày lại càng thấy không có được sự vui vẻ mà bản thân luôn ước ao, mỗi người đều đòi hỏi ở gã không phải là tiền thì cũng là muốn dựa dẫm vào.
Ngoại trừ Văn Kha.
Người kia chưa bao giờ đòi hỏi gì cả.
Người kia tồn tại ở đó, nhẹ nhàng lại điềm đạm.
...
Trác Viễn nhìn lên bầu trời dưới cơn mưa tuyết bay tán loạn——
Âm u một màu khói xám, không có chim chóc cũng không có sao trời.
Trong nháy mắt đó gã lại nhớ về ngày xưa, có một lần bản thân quên mang theo sách ngoại ngữ và Hàn Giang Khuyết hôm đó cũng đúng lúc không đến lớp, vì thế Trác Viễn đã chủ động ngồi xuống bên cạnh Văn Kha ở bàn trên để cùng đọc sách.
Đó là lần đầu tiên gã ở sau lưng kẻ kia âm thầm sung sương vì có được Văn Kha.
Cơn gió oi bức của mùa hạ thổi bay những sợi tóc mềm mại của thiếu niên, Trác Viễn ghé lại gần chỉ dùng một phần tinh thần để đọc sách, chín phần còn lại là để liếc nhìn người kia.
Thuở thiếu thời, khi nhìn vào người khiến mình động lòng hình như sẽ không nhớ rõ được vẻ ngoài của người đó, gã chỉ nhớ là Văn Kha rất trắng.
Lớp lông tơ mềm mại trên da thịt trắng nõn, còn cả chỗ tóc gáy khi bị ánh mặt trời chiếu vào lại biến thành màu vàng nhạt.
Giáo viên bỗng nhiên gọi Trác Viễn đọc bài, gã đứng lên mà chẳng biết gì cả cũng chính là người kia ở phía dưới âm thầm giúp đỡ——
Ngày đó bọn họ đang học đến tác phẩm của Thẩm Tòng Văn (1).
(1)= Thẩm Tòng Văn (28 tháng 12 năm 1902 – 10 tháng 5 năm 1988) là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì hiện đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trưng văn hóa vùng miền, ông được biết đến vì cách kết hợp thổ ngữ với văn phong cổ điển Trung Quốc.
Ông đã được dự kiến sẽ thắng giải năm 1988 nhưng đã qua đời trước thời điểm trao giải.
Vì thế gã bắt đầu lắp bắp cất tiếng đọc: "Cơn gió quá lớn khiến tay chân tôi đều trở nên buốt lạnh, nhưng trái tim tôi lại thật ấm áp. Tôi không rõ là vì nguyên nhân gì, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rất mềm mại. Tôi muốn được gần bên em, đơn phương nhưng không đến nỗi khổ sở."
Tôi muốn được gần bên em, đơn phương nhưng không đến nỗi khổ sở——
Thời niên thiếu ấy đã từng có tình cảm mãnh liệt đến như vậy, vào lúc này khi nhớ về bỗng nhiên lại có cảm giác đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Trác Viễn vịn vào cửa xe, không nhịn được mở điện thoại ra, nhanh chóng lục tìm trong danh sách những người gần đây mới liên lạc trên wechat để tìm kiếm Văn Kha.
Sau khi lướt qua hai lần, gã mới nhận ra người kia đã đổi ảnh đại diện thành một chú hươu cao cổ con có nụ cười rất ngốc nghếch nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.
Trác Viễn có chút hoài nghi, gã xưa nay đều không nhớ là Văn Kha từng nói mình thích hươu cao cổ bao giờ, nhưng mà gã cũng không có thời gian để nghĩ ngợi, rất nhanh đã mở cửa sổ chat của người kia ra rồi bắt đầu gõ chữ:
【Văn Kha, cậu đang ở đâu?】
Gã nghĩ ngợi một lúc, mới xóa đi rồi gõ lại thành:
【Tiểu Kha, tôi rất nhớ em.】
Trong cơn buốt giá của mùa đông, ngón tay Trác Viễn run rẩy gõ ra những lời nhớ nhung, ngay chính gã cũng cảm nhận được tình cảm đang dâng trào trong lòng mình.
Khoảnh khắc ấy, Trác Viễn xúc động đến mức thầm nghĩ rằng chỉ cần người kia bằng lòng trở về, gã sẽ lập tức cắt đứt với Tưởng Nam Phi, Alpha đã ôm ấp theo cảm xúc như vậy rồi gửi tin nhắn đi.
Điện thoại cũng ngay lập tức rung lên, chẳng lẽ Văn Kha lại trả lời nhanh đến thế?
Trác Viễn ngây ngẩn, cúi đầu xuống nhìn vào màn hình điện thoại, chỉ thấy ô thoại trong cửa sổ chat hiện ra một dấu chấm than màu đỏ, là câu lệnh mặc định của hệ thống:
【Bạn chưa phải là bạn bè của người này, vui lòng gửi tin nhắn xác minh để đăng ký】