Sau khi ra khỏi nhà hàng Nhật, Văn Kha chờ một lúc thì Hàn Giang Khuyết đã lái xe đến đón, anh tràn đầy phấn khởi kể qua cho hắn nghe về cuộc gặp giữa mình và Diệp Thành.
Alpha cũng thấy hơi tò mò, bèn hỏi: "Thế Lam Vũ đầu tư cho em bao nhiêu? Tôi cũng chưa biết đấy."
Câu hỏi này Diệp Thành vừa nhắc đến, nhưng thật ra cũng đã hỏi đến điều mấu chốt.
Đó là đến tột cùng Lam Vũ đã đầu tư bao nhiêu cho Văn Kha, mà khiến anh tự tin đến vậy.
Văn Kha hạ thấp cửa sổ xe xuống một nấc, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh rồi mới khẽ đáp lại: "Hiện tại là bốn mươi triệu (1)."
(1)= xấp xỉ 136.000.000.000 VNĐ
Ban nãy đương nhiên là anh không tiện trả lời câu hỏi này, nhưng khi Hàn Giang Khuyết cũng đặt câu hỏi như thế, đã khiến anh không khỏi nghĩ đến lời Hạ Hành Tri đã nói với mình hôm qua:
Giai đoạn đầu phát triển, nguồn vốn bốn mươi triệu đã được phê duyệt xong rồi, không cần tìm anh ta xác nhận lại nữa.
Bốn mươi triệu.
Cuộc đời này của anh, từ trước đến nay đều chưa từng được nắm trong tay một số tiền lớn đến như vậy bao giờ.
Ở một mức độ nào đó mà nói, khi Văn Kha nhìn thấy số tiền kia được chuyển vào tài khoản công ty, vào thời điểm đó trong đầu anh cũng không thể tránh được chỉ có một suy nghĩ rất mộc mạc rằng——
Anh có tiền rồi.
Omega giống như những nhân vật nhỏ bé trên TV, khi nhìn thấy con số như thế này, ngay cả những con số không phía sau cũng phải cẩn thận nghiêm túc đếm lại một lượt, vừa đếm vừa cảm nhận nỗi vui sướng tê rần đang trào dâng trong lòng.
Thế nhưng, dường như phản ứng đầu tiên của Hàn Giang Khuyết lại là chẳng hề bị chấn động bởi con số kia.
Trước tiên hắn vẫn đi qua một chiếc đèn xanh đèn đỏ như thường lệ, sau đó qua một lát mới quay đầu sang nhìn Văn Kha, nói rằng: "Tiểu Kha bây giờ có tiền rồi nha."
Hàn Giang Khuyết ngừng lại một chút, còn cố ý cười nói: "Vậy em mua cho tôi một chiếc xe có được không... giám đốc Văn? Tôi không cần Land Rover đâu."
Alpha đúng là đẹp trai đến quá đáng.
Đường nét gương mặt của hắn sâu sắc, cho dù cười rộ lên cũng có thể thấy rõ những nếp gấp kéo dài đến tận đuôi mắt, rõ ràng là vẻ ngoài rất sắc bén, nhưng khi nở nụ cười thoải mái như thế này trước mặt Văn Kha lại ngọt ngào đến đáng yêu.
Cái tên này, bây giờ còn làm nũng với anh tự nhiên như vậy đấy.
Văn Kha không khỏi ngây dại nhìn người trước mặt trong phút chốc, đã ở bên nhau lâu vậy rồi, nhưng anh vẫn luôn u mê đến mức trái tim cũng đang đập nhanh hơn.
"Mua chứ."
Văn Kha không kiềm được bèn khẽ nói những lời dỗ dành: "Cậu đợi một thời gian nữa nhé, đợi đến sau khi ứng dụng chính thức được ra mắt, thật sự kiếm được tiền rồi, tôi lập tức sẽ mua xe cho cậu, đến lúc ấy dù là Land Rover thì cũng chẳng có vấn đề gì."
Vốn Hàn Giang Khuyết cũng không phải thật sự muốn như thế, nhưng khi nghe thấy Văn Kha nói những lời này, khoé miệng hắn cũng không nhịn được mà cong lên.
Mà trong lòng Văn Kha lại bất chợt dâng lên nỗi áy náy, anh không nhịn được mà lặng lẽ nắm lấy tay của Hàn Giang Khuyết.
Anh có thể đưa ra mức lương với bảy chữ số cho Vương Tịnh Lâm, nhưng ngay cả một chiếc xe lại vẫn chưa mua được cho hắn.
Bởi vì nghĩ như thế, nên Văn Kha hoàn toàn vẫn chưa được xem là một người có tiền. Điều mà anh mạnh hơn người khác, chính là do anh biết coi trọng nhân tài hơn, càng bằng lòng chia sẻ lợi ích của bản thân hơn mà thôi.
Kẻ có tiền có lẽ nên như Trác Viễn mới phải, mua đồng hồ nổi tiếng, một hơi mua liền mấy chiếc siêu xe để trong garage, cha của gã thậm chí còn có một chiếc máy bay riêng, có đợt đến mùa đông anh đã từng ngồi trên chiếc máy bay đó cùng người nhà của Trác Viễn đi trượt tuyết.
Nghĩ đến những chuyện này, khiến vẻ mặt của Văn Kha khi nhìn ra cảnh tuyết trắng xoá bên ngoài cửa sổ xe không tránh khỏi thất thần.
Thật ra cũng đã rất lâu rồi anh không còn nghĩ đến tên đó nữa, chỉ vì hôm nay cuộc trò chuyện với Diệp Thành khiến Văn Kha hơi xúc động, một lần nữa khi nghe được hoàn cảnh của cái tên này gần đây, đã khiến anh khá bất ngờ vì không nghĩ được rằng gã lại rơi vào tình trạng quẫn bách đến nông nỗi ấy, bởi vậy nhất thời trong lòng anh mới cảm thấy rối bời.
"Thế em thật sự muốn cướp người của Viễn Đằng đấy à?"
Khi chiếc xe về đến Thế Gia, Hàn Giang Khuyết vừa nắm tay Văn Kha bước vào thang máy vừa hỏi anh một câu, trong đôi mắt đen láy của hắn dường như loáng thoáng loé lên niềm phấn khởi, không đợi anh trả lời mà đã hỏi tiếp:
"Tiểu Kha, có phải em muốn Trác Viễn sụp đổ không? Vậy chi bằng lần này cướp thêm vài người nữa thì thế nào?"
Văn Kha thực sự không nghĩ được rằng hắn sẽ hiểu thành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên cũng không biết nói sao, vẻ mặt anh phức tạp nhìn thoáng qua Hàn Giang Khuyết một cái, rồi mới chậm rãi đáp lại:
"Không phải là tôi muốn như vậy đâu, LITE bây giờ đang thiếu người trong khi Vương Tịnh Lâm lại là ứng cử viên phù hợp nhất mà thôi. Cướp cậu ta đi, cũng không phải là vì muốn nhằm vào Trác Viễn.
Hàn Giang Khuyết yên lặng một lúc, hắn nhìn vào những con số trên vị trí cao nhất của bảng điều khiển đang nhảy lên từng tầng từng tầng kia, chợt lên tiếng: "Văn Kha, thật sự là em... xưa nay đều không nghĩ đến chuyện trả thù thằng đấy sao?"
"Chưa từng." Văn Kha ngẩng đầu lên nhìn vào Hàn Giang Khuyết, nói theo bản năng: "Tôi xưa nay chưa từng nghĩ muốn trả thù anh ta."
Hàn Giang Khuyết không trả lời ngay, có một giây đồng hồ như thế, Văn Kha dường như có thể nhìn thấy từ ánh mắt của người đàn ông đang đứng bên cạnh mình này, có một chút cảm xúc thất vọng, mất mát cùng phức tạp.
Nhưng rất nhanh, Alpha đã nhanh chóng kiềm chế được biểu cảm kia, còn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn thẳng về phía trước, không nhìn vào anh mà nói rằng: "Vậy là em đối với nó còn rộng lượng chán."
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, nhưng ý nghĩa của câu nói này rõ ràng là rất không được tự nhiên.
"... Không phải là tôi rộng lượng đâu."
Văn Kha cố gắng đè nén lại cảm xúc rối rắm của bản thân, nghiêm túc giải thích:
"Hàn Giang Khuyết, xung đột với anh ta mà mang đến lợi ích thì tôi cũng không ngại đâu, thế nhưng tôi cũng không muốn cố hết sức trả thù Trác Viễn để làm gì.
Tôi biết, anh ta rất có lỗi với mình, nhưng năm đó người này thật sự cũng đã giúp đỡ tôi và bản thân tôi cũng từng thật lòng phải cảm ơn gã.
Cho nên chuyện giữa tôi và Trác Viễn có tính cũng không rõ ràng được, cũng không muốn tiếp tục tính toán nữa, tôi chỉ muốn sống tốt với cuộc sống hiện tại của mình mà thôi, cậu có hiểu không?"
Hàn Giang Khuyết không nói gì cả.
Chỉ là khi thang máy kêu "ding" một tiếng, cánh cửa thang máy kia cũng mở ra, hắn lại sải bước ra ngoài nhưng lần này đã không nắm lấy tay Văn Kha nữa.
Hắn dùng sức ấn mấy lần mật mã khoá cửa, lần đầu tiên thế mà lại không nhập đúng mã, Hàn Giang Khuyết bực bội muốn ấn lại nhưng khi làm được một nửa thì động tác của hắn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Văn Kha, nói:
"Văn Kha, em đã từng thật lòng biết ơn nó, thế nên thật ra em cũng đã từng thật sự yêu thằng đấy có đúng không?"
"Hàn Giang Khuyết, cậu có ý gì thế?"
Khi Văn Kha nói đến đây, âm cuối của anh cũng run lên.
Rõ ràng đây là người mà anh yêu nhất, nhưng trong giây lát lại thực sự cảm thấy sự xa lạ đó giữa hai người họ...
Giống như hai con người bị nhốt trong hai quả bong bóng, không có cách nào liên lạc được với nhau cũng không có cách nào truyền đạt với nhau về cảm xúc thật của mình.
Hai người họ cứ nhìn nhau như thế, bầu không khí đọng lại bởi sự căng thẳng, cảm xúc gần như là chỉ cần động vào một cái đã có thể bùng nổ được ngay, bất kể người nào khi nói tiếp cũng đều là những lời mang đến sự tổn thương vô cùng tận cho người còn lại.
Văn Kha chốc chốc lại hít vào một hơi, một giây trước còn đang muốn dứt khoát máu me đầm đìa một trận để có được câu trả lời, nhưng một giây sau đã lại sợ hãi đến nỗi muốn bịt tai vào ngay lập tức.
Nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn là nói ra:
"Em đã để Trác Viễn đánh dấu mình, Văn Kha ạ."
Hàn Giang Khuyết gằn từng chữ nói:
"Em từng yêu thằng đấy, nên mới bằng lòng để nó dùng răng cắn vào tuyến thể của bản thân, để nó được chính thức đánh dấu em, có đúng không?"
"Hàn Giang Khuyết, khi cậu và tôi ở bên nhau, không phải đều đã biết những chuyện này rồi sao?"
Văn Kha bỗng nhiên cảm thấy cái bụng của mình nặng nề đến khó chịu, đầu óc cũng trở nên váng vất, anh chỉ có thể chống tay vào eo mới gắng đứng thẳng lên nhìn vào Hàn Giang Khuyết được, anh nói:
"Hoá ra, cậu lại để ý đến chuyện tôi đã từng bị đánh dấu đến vậy sao?"
Thời điểm nói ra câu này, cơ thể Văn Kha cũng không tự chủ được vì cảm thấy xấu hổ mà bắt đầu run rẩy.
Hoá ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn để ý đến vậy ư?
Anh rõ ràng là đứng gần Alpha của mình như thế, nhưng có thể là vì đang mang thai nên lại chợt cảm thấy cực kỳ cô độc.
"Điều tôi để ý không phải là chuyện này!"
Hàn Giang Khuyết gấp đến nỗi đôi mắt đều đỏ lên, hắn thở hồng hộc, trong không khí tin tức tố mùi whisky cũng biến thành điên cuồng không yên.
"Văn Kha, vì sao em không cho tôi đánh dấu mình?"
"Chỉ là tôi không hiểu, rõ ràng em đã có thai lâu như vậy, rõ ràng chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần tôi hôn lên gáy của em thì em đều dứt khoát tránh né. Văn Kha, vì sao vậy? Vì sao năm đó Trác Viễn có thể, nhưng bây giờ tôi thì không?"
"Là bởi vì những điều tôi làm được còn chưa đủ tốt, có đúng không?"
Giọng nói của Hàn Giang Khuyết từ kịch liệt dần dần lại trở thành yếu ớt, đến cuối cùng là hoàn toàn bất lực, đôi mắt đen như mực của hắn nhìn Văn Kha bằng nỗi đớn đau, lẩm bẩm: "Tại tôi không bằng được thằng đấy sao? Thế nên em mới không muốn giao cho tôi, lần đánh dầu cuối cùng trong cuộc đời mình."
"Không phải vậy."
Đầu óc Văn Kha bối rối, anh ra sức lắc đầu: "Không phải vậy đâu, chỉ là tôi..."
Văn Kha cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, nghiêm túc trả lời: "Hàn Giang Khuyết, cậu không phải là Omega nên không hiểu được cảm giác lúc bị đánh dấu đáng sợ đến mức nào đâu.
Cả người đều kìm lòng không đặng muốn dựa vào một người khác, lúc nào cũng muốn vây xung quanh người đó, không thể không đánh mất bản thân được, giống như là trơ mắt nhìn chính mình ngập ngụa trong đầm lầy vậy, bị hãm sâu vào trong đó từng chút từng chút một nhưng lại bất lực không thể phản kháng.
Khi bị Trác Viễn đánh dấu, chính bản thân tôi đã cố gắng vượt qua mỗi ngày như thế đấy. Trong cuộc hôn nhân sáu năm đó, tôi không có nổi một ngày thật sự được là chính tôi.
Mãi đến tận sau khi ly hôn, lúc tách bỏ được đánh dấu, rốt cuộc tôi mới giành giật được cuộc sống mới cho bản thân..."
"Nhưng tôi sẽ không giống nó làm tổn thương em như vậy đâu mà, Văn Kha."
"Tôi biết cậu sẽ không như thế, nhưng hiện tại cuối cùng thì tôi cũng có thể đường hoàng làm chuyện mà mình muốn rồi, có thể phát triển App của chính mình, hoàn thành sự nghiệp mà bản thân luôn mong đợi nữa.
Phải vất vả lắm tôi mới tìm lại được cái tôi của mình, thế nên không cần lại phải sống phụ thuộc vào một người khác... Tôi cảm thấy đây mới chính là cuộc sống mà mình luôn ao ước.
Tôi chỉ muốn là một Omega hoàn toàn tự do, không bao giờ còn bị ràng buộc bởi mối liên hệ tàn nhẫn giữa A và O như thế nữa. Cậu có thể hiểu cho tôi không, Hàn Giang Khuyết?"
Văn Kha đi về phía trước hai bước, gần như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể đứng cách chóp mũi của Hàn Giang Khuyết một khoảng.
"Thế nên... cho dù đến cái ngày sinh con, em cũng không bằng lòng để tôi đánh dấu, có đúng không? Tiểu Kha, sẽ đau lắm đấy—— lúc sinh con sẽ đau lắm đấy, em có biết không?"
Hàn Giang Khuyết nghiến chặt răng khi hỏi câu này, lồng ngực của hắn cũng phập phồng kịch liệt, ngay cả câu nói cũng loạn cả lên.
Cho dù đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng trong ánh mắt kia vẫn loáng thoáng lộ ra tia bất lực cùng vẻ cầu khẩn.
Hắn dường như đang cầu xin anh.
Những ngón tay và cả trái tim của Văn Kha đều run lên, có một phút chốc như thế, anh thật sự cảm thấy bản thân sẽ mềm nhũn đến tan chảy mất.
Mọi chuyện trong khoảng thời gian này đều như đang lướt qua trước mắt anh, lần đầu tiên đạt được thành công ở Lam Vũ, lần đầu tiên thành lập công ty, lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo yêu thương người kia mà không phải bởi mối liên hệ giữa AO, hết thảy, hết thảy những chuyện này anh thật sự không có cách nào dứt bỏ được.
Anh thật sự quá muốn được làm Văn Kha, cũng không bao giờ muốn lại trở thành một Omega chỉ thuộc về một Alpha nữa.
"Xin lỗi," Văn Kha rốt cuộc cũng nghẹn ngào mà nói rằng:
"Hàn Tiểu Khuyết, tôi yêu cậu, nhưng thật sự tôi cũng không muốn lại bị đánh dấu nữa, cả đời này cũng không, hết thảy những sự đau đớn khác tôi đều có thể chịu đựng được."
Hàn Giang Khuyết trong một khoảng thời gian ngắn cũng không nói điều gì, tâm trạng của hắn dường như đang dần trở lại bình tĩnh, qua một lúc rất lâu mới lên tiếng:
"Văn Kha, mỗi lần nhìn vào trong gương, trông thấy vết sẹo này tôi đều sẽ nhớ đến em."
Tiếng của hắn rất trầm cũng rất thấp, mỗi một từ đều nói một cách chầm chậm rõ ràng: "Lúc mới gặp lại nhau, em đã nói với tôi lời xin lỗi nhưng thật ra từ trước đến nay tôi cũng chưa từng trách em. Tôi thậm chí còn âm thầm cảm thấy điều này rất lãng mạn—— Năm ấy, chuyện em đánh tôi còn cả vết sẹo này đều rất lãng mạn.
Bởi vì nhờ có điều này, mà trên người tôi sẽ vĩnh viễn lưu lại dấu vết của em, có lúc tôi sẽ cảm thấy... đây cũng như là dấu vết của việc bị đánh dấu ở trên thân thể của mình vậy. Mười năm nay, chưa có một ngày nào là tôi quên được em."
Nỗi đau thương sâu sắc dần dần lắng đọng trong đôi mắt đen kịt của người này, Hàn Giang Khuyết cứ như vậy cúi đầu xuống nhìn Văn Kha, vết sẹo trên mày phải kia dưới ánh đèn lại càng hiện lên rõ ràng.
Hắn ngừng lại một chút, sau đó lại rất bình tĩnh nói tiếp rằng: "Tiểu Kha, em cũng thay đổi rồi. Em đã không còn yêu tôi một cách vô tư như mười năm trước nữa."
Lồng ngực Văn Kha như bị giáng vào một đòn nặng nề, nhưng một câu anh cũng không đáp lại được.
Hàn Giang Khuyết cười nhạt một cái, nhưng biểu cảm của hắn lại cực kỳ đau thương: "Tôi không ngờ rằng, dưới cái nhìn của em chuyện đánh dấu Omega lại tàn nhẫn đến vậy, thế nhưng đối với tôi mà nói, tình yêu cũng đồng nghĩa với đánh dấu."
"Văn Kha—— em khiến cho một Alpha yêu mình say đắm, chính là em đã đánh dấu người đó. Hắn sẽ không quên được em, cả đời cũng sẽ không quên được, hắn sẽ mãi mãi mất đi bản thân mình chỉ vì yêu em, em có cảm thấy thật ra điều này cũng có hơi tàn nhẫn không?"
🥺🥺🥺