*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lúc, Văn Kha cảm thấy ý thức của mình rất mơ màng, chỉ nhớ rằng một tay mình đã nắm chặt lấy điện thoại, trong khi một tay còn lại thì ấn chặt vào bụng, dưới áp lực nghẹt thở nặng nề như vậy, mới có thể làm giảm nhẹ đi cơn đau ở bên trong.
Giữa những mờ mịt đó, anh không kiềm được những suy nghĩ lung tung để phân tán sự chú ý của mình, Văn Kha cảm thấy câu lạc bộ LM đó nổi tiếng đến thế là vì có lý do cả.
Trác Viễn chỉ để lại hồ sơ, nhưng cô gái lễ tân họ Du kia lại quan tâm đến anh như vậy, thái độ phục vụ chân thành có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Anh đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên lại ngửi thấy một mùi hương nồng đậm tựa như mùi vị của rượu whisky.
Ý thức của Văn Kha lập tức cảm thấy rõ ràng, tin tức tố hệ rượu mê người như vậy chỉ có thể đến từ một người.
Văn Kha nhất thời hoảng hốt, vừa mới ngẩng đầu liền cảm thấy cả người mình đã được bế lên.
"Là tôi đây, Văn Kha."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia vang lên bên tai anh.
Là Hàn Giang Khuyết.
Trong nháy mắt đó, Văn Kha đột nhiên cảm nhận được sự an toàn trước nay chưa từng có, nhưng ngay sau đó, trái tim anh như thắt lại, thay vào là cơn hoảng loạn mạnh mẽ cùng bất lực.
"Hàn Giang Khuyết, tôi không..."
Văn Kha vội vội vàng vàng lắc đầu, anh muốn nói rằng mình không hề yêu cầu cô Du bảo Hàn Giang Khuyết đến, nhưng khi được tin tức tố mạnh mẽ của người kia bao quanh——
Thoáng chốc, Văn Kha không tự chủ được mà giật mình, vào giây phút này, anh mới tự mình trải nghiệm được thế nào gọi là tin tức tố cấp S.
Người vừa làm xong phẫu thuật tách bỏ đánh dấu là anh, lại trở về bản năng tự nhiên của một Omega.
Một Omega trong kỳ suy yếu, căn bản không có cách nào chống cự lại được tin tức tố của Alpha cấp S, mùi hương trên người Hàn Giang Khuyết còn thơm nồng đến vậy, thơm nồng đến mức khiến cho mỗi tế bào khắp toàn thân anh theo bản năng đều muốn đến gần, muốn được Hàn Giang Khuyết ôm lấy.
Anh không nhớ rõ sao mình lại được Hàn Giang Khuyết bế lên, rồi đặt mình vào vị trí bên cạnh ghế lái, Văn Kha cảm thấy áo sơ mi trên người mình đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh, Hàn Giang Khuyết lúc bế anh hẳn là cũng cảm nhận được, cơ thể dính đầy mồ hôi như thế rất ghế có đúng không, một Omega thê thảm như vậy dựa vào lồng ngực Hàn Giang Khuyết, khát cầu tin tức tố của hắn cũng rất xấu xí.
Tuy rằng thân thể vẫn rất đau, nhưng trong đầu Văn Kha từ đầu đến cuối những ý nghĩ đó vẫn luôn luẩn quẩn.
Nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của mình, Văn Kha không nhịn được nói: "Không cần đâu."
Anh nhắm mắt, cắn chặt răng mình nhẫn nhịn cơn đau, lẩm bẩm giống như học thuộc lòng: "Tôi không cần cậu phải đến đây giúp tôi đâu, tôi chỉ... chỉ thấy hơi đau thôi, thật sự không sao cả mà."
Nhưng Hàn Giang Khuyết không hề trả lời.
Văn Kha dường như có thể cảm thấy, ý chí của mình đang sụp đổ từng chút một, rõ ràng khi đến gần người đàn ông này cơ thể anh sẽ cảm thấy rất dễ chịu, thế nhưng trên tinh thần lại khiến anh không thể nào chịu đựng nổi.
Văn Kha nghẹn ngào, nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi không cần cậu lo cho tôi."
"Vậy ư?" Hàn Giang Khuyết hỏi.
Văn Kha nhắm hai mắt lại, gật đầu lia lịa
——
Đúng, đúng vậy đấy, tôi không cần cậu quan tâm.
Không muốn để cậu thấy tôi trong dáng vẻ này, không muốn ngay cả đến một chút lòng tự trọng dư lại cũng không còn.
"Nhưng anh đang nắm vào cổ áo tôi đấy."
Giọng nói của Hàn Giang Khuyết rất trầm, cũng rất êm ái.
Văn Kha cả kinh mở mắt ra, mới phát hiện hai tay mình lúc này đang nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của người kia một cách vô ý thức.
"Xin lỗi, tôi..." Văn Kha bỗng nhiên khịt mũi một cái, xấu hổ đến mức lặp đi lặp lại câu "xin lỗi".
Trong đầu anh chỉ còn sót lại ý nghĩa muốn"xin lỗi" này mà thôi.
Hàn Giang Khuyết im lặng một lát, rồi lại đột nhiên thở dài: "Văn Kha, anh sắp ghì chết tôi rồi!"
Văn Kha không biết tại sao mình lại không chịu buông tay.
Trong miệng thì nói "không cần cậu lo cho tôi", nhưng mà động tác trên tay thì không dừng lại.
Anh nhìn thấy chiếc áo sơ mi lụa màu xám bạc của Hàn Giang Khuyết, bị chính mình lôi kéo trở nên nhăn nhúm hết cả, cần cổ của Văn Kha đỏ ửng, cảm thấy xấu hổ đến mức sắp khóc mất.
Văn Kha biết mình nói một đằng làm một nẻo, nhưng cũng tại bản thân lúc này, thật sự quá yếu ớt.
Cuộc hôn nhân đổ vỡ, nỗi đau đến từ thể xác và cuộc đời còn chưa biết đi đâu về đâu, tất cả những chuyện đó đều nặng nề đập vào người anh, muốn đè chết anh.
Văn Kha không muốn để Hàn Giang Khuyết, biết đến tất cả những điều này, nhưng thân thể lại không lừa được người, anh thật sự...
Anh thật sự rất muốn cứ như thế này, mãi tóm chặt lấy Hàn Giang Khuyết.
...
Hắn nắm chặt lấy tay Văn Kha đặt lên gáy mình.
"Không cần phải căng thẳng." Hàn Giang Khuyết chậm rãi nói: "Văn Kha, anh có nuôi mèo không?"
Anh lắc đầu.
"Đã từng ôm qua mèo chưa?" Hàn Giang Khuyết lại hỏi.
Lần này hắn không đợi câu trả lời của Văn Kha, mà là nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run lên của anh: "Đừng căng thẳng, cũng không cần phải nghĩ đến những cái khác, hãy cứ coi như mình đang yêu thương một chú mèo đi."
So với các Alpha trưởng thành khác, dáng người của Hàn Giang Khuyết được xem là cực kỳ cao lớn, hắn đang ôm lấy Văn Kha vì thế cái đầu cũng rất tự nhiên mà ngả vào trên vai anh, vừa như là để bảo vệ lại vừa giống như một con mãnh thu to lớn đang dựa vào người anh nghỉ ngơi.
Như thế này là cảm giác yêu thương một chú mèo sao?
Văn Kha có hơi mơ màng, anh đang vuốt ve cái cổ thon dài của Hàn Giang Khuyết, cảm nhận nhiệt độ của người này còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của hắn.
Hô hấp của anh và Hàn Giang Khuyết dần hoà nhịp, hít ra thở vào rồi lại hít vào thở ra, nhưng những hoảng loạn của lúc trước cũng lặng lẽ giảm bớt.
Văn Kha thấy bản thân mình như được tin tức tố nồng đậm kia âm thầm vây quanh, khoang sinh sản vẫn luôn quặn đau dường như cũng được vỗ về.
"Đã khá hơn chút nào chưa?" Hàn Giang Khuyết hỏi.
Văn Kha không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
"Ừm," Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới ánh đèn trong ô tô, đôi mắt đen láy hẹp dài sáng lên như hai viên đá quý: "Văn Kha, còn đau ở đâu không?"
"Tuyến, tuyến thể còn đau..." Trong phút chốc, anh giống như bị đôi mắt kia mê hoặc mà ngoan ngoãn đáp lại.
"Để tôi xem nào."
"Đừng, đừng nhìn... chỉ là không cẩn thận nên bị đụng trúng thôi."
Văn Kha đã tỉnh táo lại một chút từ trong cảm giác dễ chịu kia, nhưng cho dù anh có ý kháng cự thì cái đầu vẫn bị người kia khẽ quay qua một chút, phía sau gáy không thể không lộ ra trước mặt Hàn Giang Khuyết.
Trên miếng băng gạc ở tuyến thể có vết máu thấm ra, hắn cẩn thận híp mắt lại, động tác bóc một góc miếng băng gạc ra cũng rất nhẹ nhàng.
Văn Kha có một cái cổ dài thon gọn, da dẻ cũng trắng trẻo nhẵn nhụi.
Là tuyến thể cấp E, cho nên tin tức tố chỉ tản ra mùi cỏ xanh rất nhạt, nhạt đến mức dường như có thể bỏ qua không được tính là mùi thơm, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị mùi máu tanh át mất.
Nơi được lớp băng gạc bao trùm, đáng lẽ ra là bộ phận quyến rũ nhất trên thân thể của một Omega, nhưng dưới ánh đèn lúc này, nơi đó lại lộ ra những vết thương dữ tợn——
Trên tuyến thể nhạy cảm còn lưu lại những dấu răng rất sâu, chắc là nhiều năm trước đã bị đánh dấu quá thô bạo, hơn nữa còn từng bị Alpha trong lúc hưng phấn cắn đi cắn lại cho nên những dấu vết kia mới còn đến tận bây giờ.
Mà trên những dấu răng kia, là dấu vết cắt xẻ của dao giải phẫu, hiện tại bởi vì phải chịu tổn thương từ ngoại lực mà trên vết khâu đó lại rỉ máu.
...
"Xấu xí lắm đúng không..."
Đôi mắt Văn Kha nhìn ra ngoài cửa xe, khóe mắt anh ửng đỏ, lẩm bẩm nói.
Đau đớn của tuyến thể lúc này, đã bị nỗi buồn áp đảo hết thảy.
Nơi đó đã trở nên rất khó coi, khi Văn Kha còn ở trong bệnh viện đã từng nhìn thấy, thậm chí trong nháy mắt chính bản thân anh còn cảm thấy ghê sợ.
Tuyến thể của Omega là nơi để lại dấu ấn của chủ nhân, mà anh là kẻ đã qua sử dụng còn bị vứt bỏ tàn nhẫn, dấu vết in ở nơi đó mãi mãi cũng không có cách nào xóa bỏ.
Mà cho dù bản thân Văn Kha có thể kiên cường chịu đựng chuyện này, nhưng khi nghĩ đến việc Hàn Giang Khuyết cũng đã thấy, anh vẫn cảm thấy rất đau khổ.
"Hàn Giang Khuyết," Văn Kha nhắm mắt lại, trên lông mi còn vương lại những giọt nước mắt ẩn nhẫn: "Tôi không cần cậu thương hại mình."
"Tôi không hề." Hàn Giang Khuyết lặng yên một lúc rất lâu rồi mới trầm giọng nói.
Hắn nhoài người qua, tự mình giúp Văn Kha thắt dây an toàn, sau đó lại nói: "Chúng ta đến bệnh viện trước nhé, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi nghỉ ngơi."
Văn Kha vẫn luôn không phản ứng lại, anh nhắm mắt lặng yên xem như ngầm chấp nhận.
Bộ dáng của Hàn Giang Khuyết tuy rằng bình tĩnh, nhưng khi hắn nắm chặt vào vô lăng, mười ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Đây là lần đầu tiên, Hàn Giang Khuyết nhìn thấy tuyến thể của Văn Kha sau khi phân hóa, mười năm trước, hắn chưa kịp cẩn thận nhìn qua.
Nhưng Hàn Giang Khuyết biết sau gáy Omega, vốn phải là một nơi xinh đẹp, bóng loáng, lộng lẫy động lòng người, dưới lớp da mỏng manh kia có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong đó những đoạn nhô lên bé nhỏ đầy đặn.
Đó là vẻ gợi cảm của Omega trong tưởng tượng của một Alpha.
Nhưng của Văn Kha lại không giống như vậy.
Của người ấy lại là những vết thương chồng chất.
Chiếc sơ mi lụa màu xám bạc