Ái Tình Chưa Dứt

Chương 34: Dù cho bóng tối có kéo dài bất tận, hắn cũng cam lòng




Văn Kha vội vàng dò dẫm trong bóng tối, đi về phía phòng vệ sinh rồi cầm ra một chiếc khăn tắm lớn, tiếp theo là cởi hết quần áo ướt sũng trên người Hàn Giang Khuyết ra và quẳng sang một bên, sau đó mới ôm lấy Alpha cả người đều bị ngâm trong mưa lạnh, kiên nhẫn giúp hắn lau tóc.

"Còn lạnh không?" Văn Kha vừa lau vừa lo lắng hắn sẽ bị cảm, anh lại một lần nữa mở tấm chăn dày kia ra, cách một lớp khăn bao bọc lấy người hắn.

"Không lạnh." Mái đầu nhỏ nước tong tỏng của Hàn Giang Khuyết dựa vào trong lồng ngực của Văn Kha, sau đó lén lút cắn một cái vào viên thịt mềm mại trước ngực anh.

Đồ đạc trong phòng khách cũng chỉ thấy được lờ mờ, thế nhưng trong đầu óc của hắn vẫn phác hoạ được rõ ràng dáng dấp của nơi đó.

Đầu ngực của Văn Kha có màu hồng nhạt, rất nhỏ, rất không bắt mắt, chỉ có lúc kích thích mới run rẩy ưỡn lên.

Omega nam tuy rằng có thể sinh con, nhưng mà đầu ngực cũng không phát triển đầy đủ, tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại gì đến sự hấp dẫn của nơi đó.

"Này... Hàn Giang Khuyết!" Văn Kha bị cắn đến run cả người, nhưng anh cũng không tránh đi mà chỉ khẽ ấn đầu hắn một cái.

Mấy ngày nay thực ra anh cũng quen rồi ——

Hàn Giang Khuyết giống như cậu bé con nhận được món đồ chơi mà mình yêu thích, bất luận trước đó đang làm gì, hay là hai người đang nói chuyện với nhau, hắn đều thỉnh thoảng sẽ xoa nắn cơ thể anh một cách say sưa, rõ ràng hai người cùng là đàn ông con trai, ngoại trừ sự phát triển của khoang sinh sản, các bộ phận khác đều có cấu tạo giống nhau, nhưng người này lại giống như có sự tò mò vô tận đối với cơ thể của anh.

Sau khi lau khô toàn thân cho Hàn Giang Khuyết xong, Văn Kha cũng lau qua người mình, rồi trở về phòng lục lọi tìm được một chiếc áo phông mặc vào, nhưng mãi đến tận khi mặc lên người anh mới nhận ra chiếc áo này lớn hơn đến mấy size, vạt áo đều rũ xuống che hết được cả bờ mông, lúc này Văn Kha mới nhận ra đây là quần áo của Hàn Giang Khuyết, nhất thời trong lòng anh liền dâng lên con sóng lớn chứa đầy bí mật ngọt ngào. Văn Kha cúi đầu xuống chần chừ một lát, nhưng cũng không thay lại đồ khác mà cứ mặc như vậy đi ra.

Anh dùng điện thoại di động chiếu sáng cho mình, rốt cuộc cũng cố hết sức từ một góc nhỏ trong phòng khách lấy ra được một chiếc đèn bằng thuỷ tinh màu xanh lá cây có hình dáng giống như một quả dứa——

Chiếc đèn này là khách trọ trước đây để lại, lúc Văn Kha dọn dẹp nơi đây cảm thấy món đồ kia rất xinh đẹp nên vẫn luôn không cam lòng vứt đi, không nghĩ tới hiện tại món đồ kia lại thật sự có đất dụng võ.

Văn Kha dùng bật lửa đốt ngọn nến ở bên trong chiếc đèn lên, mặc dù chỉ loé ra chút ánh sáng ảm đạm, thế nhưng trong phòng khách vốn tối hù này đã khiến người ta cảm thấy sáng sủa hơn rất nhiều, lúc anh quay đầu qua nhìn Hàn Giang Khuyết, không khỏi nín thở trong nháy mắt.

Hắn không mặc quần áo, chỉ quấn tạm chiếc khăn tắm kia vào bên hông, dưới ánh sáng màu vàng ấm êm dịu mờ mịt, Hàn Giang Khuyết tựa như nhân vật trong bức tranh sơn dầu, gợi nên cảm giác về một vẻ đẹp siêu hiện thực.

Xung quanh đều là một màu tối, chỉ có hắn được vẽ ở vị trí chính giữa của bức tranh, da thịt hắt ra thứ ánh sáng mạnh mẽ rực rỡ như màu bơ, ánh sáng và chiếc bóng giống như bởi vì điều này mà bị thuần phục, bóng tối dịu ngoan chỉ dám hiện ra trên sống mũi cao vút và mặt mày sâu thẳm của hắn.

"Tôi, tôi đi nấu mỳ."

Văn Kha đặt chiếc đèn thuỷ tinh kia xuống, lúng ta lúng túng nói.

"Để tôi làm cho."

Hàn Giang Khuyết lắc đầu một cái, nghĩ một lúc, lại đi tới bế Văn Kha lên đặt ở bên cạnh quầy bếp, nói: "Em dạy tôi nấu đi."

Văn Kha kinh ngạc mở to hai mắt ra, nói:

"Cậu không biết nấu mỳ ăn liền sao?"

Hàn Giang Khuyết vừa bóc gói mỳ ra, vừa bật bếp lên, cũng không nhìn ra vẻ mặt của hắn có gì thay đổi, nhưng giọng điệu lại có vẻ hơi căng thẳng: "Trước đây tôi chỉ biết đổ nước sôi vào rồi úp mỳ thôi."

"Úp mỳ ăn không ngon đâu."

"Tôi cũng không phải là không biết điều đó." Hàn Giang Khuyết không mấy vui vẻ mà hừ một tiếng bằng giọng mũi: "Thế nên bây giờ mới muốn học nấu cho em ăn."

Văn Kha cười một cái, để mông trần ngồi trên quầy bếp cao cao, bắt đầu chỉ đạo Hàn Giang Khuyết: "Trong tủ lạnh có trứng với thịt hộp đấy, cậu lấy ra đi. Ồ đúng rồi, nhớ lấy thêm một miếng phô mai nhé."

Hàn Giang Khuyết rất nghe lời, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt mà vội vàng chuẩn bị xong hết các thứ cần dùng tới, đợi đến khi nước trong nồi bắt đầu sôi lăn tăn gợn lên những bong bóng nhỏ, hắn mới làm theo lời của Văn Kha, cho mỳ, thịt hộp và gia vị vào, sau đó là chỉnh bếp nhỏ lại.

"Bây giờ thì thế nào?"

"Tiếp theo là thái ít hành lá đi." Văn Kha nói.

"Lắm công đoạn thế." Hàn Giang Khuyết nói nhỏ, tư thế cầm dao của hắn rất cứng ngắc, hành thì thái to bằng cả ngón út, có lúc là hình vuông, có lúc lại là hình chữ nhật, không được gọi là hành thái mà giống hành thái khúc hơn.

Thậm chí Văn Kha còn không nhịn được, mà muốn quay lưng lại trộm cười một chút, lúc mỳ sắp chín, anh lại bảo Hàn Giang Khuyết đánh trứng xong rồi thì đổ đều vào nồi, sau đó mới phủ phô mai lên trên.

Mỳ là vị bò kho, sau khi phô mai chậm rãi hoà tan trong nồi nước dùng nóng hổi, mùi thơm của thịt quyện với bơ sữa dâng lên ngào ngạt khiến cái bụng của Văn Kha sôi lên ùng ục ùng ục.

Omega vào kỳ phát tình rất hay thèm ăn.

Khi trứng còn chưa chín, Văn Kha đã bảo Hàn Giang Khuyết tắt bếp đi rồi múc mỳ ra.

Anh nhảy xuống khỏi quầy bếp, dùng đôi đũa dài đảo qua mỳ một chút, sau đó lấy từ trong tủ ra lọ dầu vừng rồi nhỏ hai giọt vào bát mỳ, rồi lại vẩy một ít lên đống hành thái xấu hoắc của hắn, cứ như vậy, một bát mỳ nóng hổi với màu sắc tươi đẹp đã được làm xong.

Hàn Giang Khuyết bưng bát mỳ lớn kia lên, cùng Văn Kha đồng thời ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn.

"Thơm quá." Hắn vừa đưa đũa cho anh vừa nói, lúc trước Hàn Giang Khuyết chưa từng nấu được bát mỳ nào thơm đến như vậy.

"Cả bát này đều cho tôi ăn hết à?" Văn Kha cười híp mắt, hỏi.

"Ừm." Hàn Giang Khuyết gật gật đầu.

Văn Kha "Ò" một tiếng, thật sự nhận lấy đôi đũa kia rồi vùi đầu vào mà bắt đầu ăn, anh cố ý ăn thật lớn tiếng, còn cúi đầu xuống húp nước mỳ nóng hôi hổi thoả thê.

Alpha cao to đương nhiên cũng rất đói bụng, nhưng lại cứ yên lặng không lên tiếng, ngồi ở bên cạnh nhìn anh ăn, như thể đã quyết định muốn để một mình Văn Kha ăn hết chỗ mỳ này vậy.

Sau đó vẫn là Văn Kha hỏi trước: "Không ăn thật hả?"

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực sáng lên nhìn vào anh, hàng lông mi của hắn quá dài, dưới ánh nến yếu ớt càng chớp chớp nhiều hơn.

Lần này Văn Kha thực sự không nhịn được nữa, anh dùng đôi đũa quấn mỳ thành một miếng to đút cho hắn ăn.

Động tác này khiến anh khó giải thích được mà nhớ về thời còn đi học, mùa đông ở cái thành phố nhỏ tại phương Bắc ấy cực kỳ lạnh, anh và Hàn Giang Khuyết sau khi học xong tiết tự học buổi tối, sẽ góp tiền vào để cùng nhau ăn một bát mỳ thịt bò ở bên ngoài cổng trường, khi đó cũng là như thế này, bọn họ sẽ dùng đũa quấn lấy mỳ để ăn, mặc dù xem ra có vẻ rất trẻ con, nhưng mà giống như cảm thấy ăn được miếng to hơn thì sẽ càng thoả mãn hơn vậy.

"Ngon không?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Ngon lắm."

"Thèm lắm rồi đúng không?" Văn Kha còn cố ý hỏi.

Vì thế Hàn Giang Khuyết liền cảm thấy hơi ngại ngùng, còn mất tự nhiên mà cúi mắt xuống không nói năng gì nữa.

Anh lập tức cười phá lên rồi đứng dậy đi lấy một đôi đũa khác.

Lúc này hai người đã kéo ghế lại cùng một chỗ, tuy rằng có thể chia làm hai bát nhưng lại không làm thế, mà là kề sát vào vai nhau, thân mật cùng ăn một bát mỳ lớn.

Hàn Giang Khuyết vốn là ăn rất kiềm chế, hắn cố gắng muốn để trứng và thịt hộp cho Văn Kha, nhưng đều bị anh rất tự nhiên mà đút ngược lại.

Văn Kha còn cố ý để hắn ăn hết chỗ hành thái xấu xí của bản thân, nhét đầy vào trong miệng Hàn Giang Khuyết. Mà hắn cũng không phản đối, một miếng là ăn hết, hành thái dính phô mai cùng nước mỳ vị thịt bò dĩ nhiên là cực kỳ thơm ngon.

Bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa ào ào, nhưng hai người họ lại ăn đến đầm đìa mồ hôi, tuy rằng không thể nói là ăn rất no, nhưng cảm giác thoả mãn này là không gì có thể sánh được.

Văn Kha bỗng nhiên nghĩ rằng, tình yêu của những con người với nhịp sống hối hả nơi đô thị, bởi vì cuộc sống an nhàn mà nhiều khi cảm thấy vô vị, không có những khúc mắc rối ren lại càng không có sóng to gió lớn gì.

Thế nhưng lại không nghĩ tới một lần mưa bão, một lần bị cúp điện, một bát mỳ hai người chia nhau ăn, lại có thể mang đến cảm giác hạnh phúc mãnh liệt như vậy.

...

Buổi tối trước khi sắp đi ngủ, Văn Kha lo lắng gió bão mà thổi mạnh quá sẽ làm hỏng cửa sổ, vì vậy liền lấy ra cuộn băng dính màu đen còn lại lúc dọn nhà.

Cây nến bên trong chiếc đèn quả dứa sắp cháy đến đáy, Văn Kha giơ chiếc đèn kia lên chiếu sáng cho Hàn Giang Khuyết, đang đứng ở trên ghế, lần lượt dán lại từng cái cửa sổ thành hình chữ "Mễ".

(*)= chữ Mễ

Rốt cuộc sau khi dán xong cánh cửa sổ cuối cùng ở bên trong phòng ngủ, cây nến kia cũng chính thức "nhắm mắt xuôi tay".

Hàn Giang Khuyết nhảy xuống từ trên ghế, Văn Kha cũng thở ra một hơi, đặt chiếc đèn trong tay qua một bên.

Cả căn phòng lúc này, dường như có đưa tay ra trước mặt cũng không thấy được năm ngón, chỉ là trong thoáng chốc, ở bên ngoài cửa sổ lại chợt loé lên tia sáng từ phương xa, khiến Hàn Giang Khuyết nhìn thấy được rõ ràng người kia đang mặc áo phông của mình, cổ áo quá rộng vì thế liền để lộ ra sau gáy rất dài lại trắng nõn và mảnh khảnh——

Giống như cái cổ của chú hươu cao cổ.

Giống như hắn mười năm nay đã mơ thấy vô số lần vậy.

Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại dâng lên kích động không nói được thành lời, hắn từ phía sau đụng vào anh, đột nhiên khiến Văn Kha không kịp chuẩn bị mà ngã nhoài ra trên chiếc giường lớn.

"Hàn Giang Khuyết," Văn Kha đã thành thói quen bị người này nhào vào người mình như thế, tuy rằng đang ở trong bóng tối nhưng cũng có thể rất nhuần nhuyễn mà ôm lấy cổ của hắn, có chút buồn bực lại bất đắc dĩ mà mở miệng nói: "Cậu xem tôi là con mồi để luyện tập đi săn đó hả?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết từ phía sau lưng nặng nề đè lên người Văn Khoa, sau đó lại gối đầu lên lưng anh, qua một lát mới khẽ hỏi: "Văn Kha, kỳ phát tình của em có phải là sắp kết thúc rồi không."

Văn Kha ngẩn ra một lúc, lập tức đáp lại: "Chắc ngày mai là hết rồi."

Hàn Giang Khuyết không nói gì nữa, một lát sau, hắn mơ hồ như là đang tự lẩm bẩm, hỏi rất nhỏ rất nhỏ: "Văn Kha, em còn bỏ rơi tôi nữa không?"

Thế nhưng lại lập tức ý thức được, bản thân thật ra không nói câu này ra khỏi miệng, bởi vì Văn Kha không hề lên tiếng đáp lại, nhất thời không khỏi cảm thấy may mắn.

Không nên nói ra.

Không muốn để cho Văn Kha biết, dưới dáng vẻ chín chắn bình tĩnh ở bên ngoài này, lại là cảm giác vô lực cùng yếu đuối mà hắn đã giấu đi.

Cuộc đời hắn trong mười năm này, đã kéo chiếc rèm cửa sổ của chính mình xuống, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời cũng không nhìn thấy những vì sao lấp lánh, tựa như nối tiếp một đêm đen hỗn độn lại là một đêm đen khác, có đi như thế nào cũng không thoát ra nổi.

Có lẽ bây giờ hắn đã bước ra được khỏi những đêm đen bất tận đó, nhưng khi cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao, thì đồng thời từ tận đáy lòng vẫn không kiềm được mà cảm thấy hoang mang sợ hãi.

Giá như cứ luôn mất điện được thì tốt.

Nếu chuyện mất điện vẫn tiếp tục kéo dài, dần dần điện thoại sẽ không còn đủ điện nữa, những cây nến rồi cũng sẽ cháy hết, đồ ăn trong tủ lạnh cũng sẽ hỏng, ngay cả vòi nước nóng cũng không có nước nóng chảy ra nữa.

Con người đương nhiên là cần điện, cần ánh sáng, Omega cũng không có cách nào cứ phát tình mãi như vậy.

Thế nhưng trong nhất thời, Hàn Giang Khuyết lại không nhịn nổi mà sinh ra ý nghĩ cực đoan ——

Nếu như có thể mãi mất điện như thế này thì tốt rồi, nếu như thời gian có thể ngưng lại thì càng tốt.

Chỉ cần như vậy là có thể chiếm hữu được Văn Kha——

Dù cho phải vĩnh viễn sống trong bóng tối vô tận như vậy, hắn cũng bằng lòng.