Ái Tình Chưa Dứt

Chương 13: Hết thảy của năm mười tám tuổi ấy, cứ như vậy trần ai lạc địa




Văn Kha lập tức ngơ ngẩn, rồi bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên: "Cậu, cậu biết? Sao cậu lại có thể biết được?"

Hàn Giang Khuyết quay người lại, hắn nhìn vào anh, thậm chí đôi mắt còn hơi đỏ lên:

"Năm lớp 12, lúc trường chính thức thông báo chuyện anh dùng tài liệu quay cóp, gian lận trong kỳ thi thử Đại học, khi tất cả những người đó đều tin anh làm chuyện đó nhưng tôi thì không.

Tôi không quan tâm người khác nói thế nào, nhưng anh không thể—— Văn Kha, anh không thể nào làm ra chuyện đó được, mà cũng không cần thiết phải làm như thế."

"Kỳ thi thử đó, chỗ ngồi của lớp Alpha và Beta được xếp ngồi đan xen với lớp Omega trong hội trường, vị trí ngồi của Trác Viễn còn được sắp xếp ở đằng sau anh."

Hàn Giang Khuyết nghiến chặt răng, tiếp tục nói:

"Sau đó tôi đã thử đi kiểm tra, thành tích của tất cả các bài thi trong tháng của Trác Viễn đều trượt hết, chỉ có thành tích của bài thi thử cuối cùng đó là tốt nhất.

Văn Kha, kết quả của bài thi đó được dùng để làm thủ tục xin đi học ở nước ngoài, đó không phải vẫn luôn là nguyện vọng của Trác Viễn sao?—— Thế nên chuyện gian lận này, chắc hẳn cũng là ý của thằng đó."

Hàn Giang Khuyết đi đến bên cạnh giường rồi ngồi xuống, hắn chăm chú nhìn vào Văn Kha, lại hỏi một lần nữa: "Là Trác Viễn muốn chép đáp án của anh, có đúng không?"

Bàn tay giấu dưới chăn của Văn Kha đã run lên dữ dội.

Khi đó không có ai tin tưởng anh, mấy ngày mưa gió bão táp vì chuyện gian lận đó, Văn Kha như một người câm, không hề vì chính bản thân mình phản bác bất kỳ một câu nào.

Văn Kha còn nhớ lần cuối cùng khi mình đến lớp thu dọn đồ đạc, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt quái dị, tránh còn không kịp.

Anh như có gai ở sau lưng, tựa như chạy trốn mà rời khỏi trường.

Từ đó về sau, Văn Kha không còn quay lại nơi đó nữa, không chỉ là chưa từng trở lại trường, mà ngay cả cái thành phố nhỏ ở phương Bắc kia, anh cũng không hề trở lại.

Thay đổi số điện thoại, dường như cắt đứt toàn bộ liên hệ với tất cả bạn bè hồi cấp Ba, không lâu sau đó lại kết hôn với Trác Viễn nên cũng theo nhà họ Trác chuyển đến thành phố B.

Anh đã làm như vậy, để xoá đi toàn bộ những liên hệ với một Văn Kha của thời cấp Ba.

Vậy nên cũng phải đến tận bây giờ, Văn Kha mới biết được, hoá ra còn có Hàn Giang Khuyết tin anh.

Hàn Giang Khuyết là người duy nhất一一 từ đầu đến cuối đều bằng lòng tin tưởng anh.

"Tôi..." Văn Kha phải cố hết sức mới có thể duy trì bình tĩnh được, anh không nhìn về phía Hàn Giang Khuyết, chỉ nhàn nhạt nói: "Đều qua cả rồi, tôi đã không còn để ý đến nữa."

Giống như đang nói với Hàn Giang Khuyết, lại giống như đang tự nói với chính mình.

"Nhưng tôi thì để ý." Hàn Giang Khuyết nói, hắn lấy chiếc áo sơ mi ở bên cạnh mặc tạm vào.

Văn Kha không kiềm được mà ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của hắn.

Anh chỉ cách Hàn Giang Khuyết một khoảng rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ vết sẹo dữ tợn giữa mặt mày người kia.

Đó là vết sẹo mà Văn Kha đã dùng ghế tựa đập thành, có lẽ là đã đập vào sâu lắm, anh vẫn còn nhìn ra được khi đó chắc hắn phải khâu đến mấy mũi.

Ngày ấy hai bọn họ đều còn quá nhỏ, khi phải đối phó với thế giới này, phần lớn thời gian đều là dựa theo bản năng, mà bản năng có lúc lại quá bất lực chẳng thể giải quyết được chuyện gì.

Văn Kha cứ nhìn như vậy một lúc, nghĩ đến dáng vẻ trước đây khi Hàn Giang Khuyết mạnh miệng nói "Tôi chỉ biết có đánh nhau", anh liền cảm thấy rất đau lòng.

Hàn Giang Khuyết của năm mười sáu tuổi muốn giúp anh, chỉ có thể nghĩ ra cách dùng nắm đấm để đánh Trác Viễn.

Văn Kha không muốn Trác Viễn bị đánh, lại càng không muốn Hàn Giang Khuyết dính vào phiền phức, vì thế anh mới nâng chiếc ghế kia lên rồi để lại vĩnh viễn một dấu vết xấu xí, trên gương mặt mà mình thường nhớ thương rất nhiều.

Anh luôn muốn lãng quên đi hết thảy, nhưng Hàn Giang Khuyết thì vẫn còn nhớ.

Mười năm rồi, vết sẹo từ sóng gió gian lận ngày ấy, không chỉ lưu lại trên khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết, mà còn khắc sâu vào lòng hắn.

"Cho dù là gian lận, cũng không thể là chuyện của một mình anh. Tôi đánh Trác Viễn, là bởi vì muốn thằng đó chịu nhận—— là nó đã ăn cắp bài thi của anh, là nó đã ép buộc anh phải đồng ý giúp nó gian lận. Chỉ cần thằng đó nói ra, nói không chừng anh sẽ không bị đuổi học."

Hàn Giang Khuyết nhìn vào Văn Kha, trong đôi mắt hắn có đau lòng cũng có cả tức giận, bướng bỉnh nói: "Chỉ cần anh không bị đuổi học thì sẽ còn cơ hội, còn cơ hội tham gia kỳ thi Đại học, còn cơ hội được học ở ngôi trường mà mình hằng ao ước. Văn Kha, sao anh không chịu giành lấy cơ hội cho chính bản thân mình?"

"Hàn Giang Khuyết... Cậu đừng nói nữa."

Văn Kha nói đến đây, có cảm giác như mình mệt đến muốn lả đi, anh ôm lấy mặt mình muốn che giấu đi cảm xúc lúc này, nhưng lập tức lại cảm nhận thấy trong lòng bàn tay là một mảnh ướt át, anh nghẹn ngào nói:

"Xin lỗi, xin lỗi, đừng nói nữa. Tôi đã gian lận, cho dù là có vì ai đi chăng nữa, thì chuyện đó cũng là do tôi làm—— tôi không nên học Đại học, tôi cần phải bị đuổi học, tôi xin cậu đừng nhắc đến nữa, tôi xin lỗi..."

Văn Kha vẫn là hoàn toàn sụp đổ trước mặt Hàn Giang Khuyết, trên thực tế, chuyện gian lận bị đuổi học vào mười năm trước còn có đả kích nặng nề với anh hơn rất nhiều so với việc ly hôn ở hiện tại này.

Bất luận là anh có muốn đóng vai một người chín chắn đến thế nào, muốn là một người trưởng thành, xem mọi chuyện bình thản tựa như gió nhẹ mây bay đến thế nào, Văn Kha vẫn không có cách nào đối mặt được.

Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết đỏ lên, rồi bỗng nhiên lại vươn tay ra ôm chặt lấy người kia vào lòng mình.

Văn Kha muốn giãy ra, nhưng vòng tay của một Alpha thành niên vững chắc như một toà thành, anh căn bản là không có cách nào tránh thoát ra được.

"Văn Kha, anh lúc nào cũng chỉ nói xin lỗi với người khác."

Hàn Giang Khuyết vùi mặt vào hõm vai anh, giọng hắn khàn khàn, nói: "Nhưng người mà anh có lỗi nhất chính là bản thân mình."

...

Hàn Giang Khuyết nói đúng, từng câu từng chữ đều đúng cả.

Ký ức tựa như ác mộng, từng vòng từng vòng xâu lại với nhau, Văn Kha đã quá lâu rồi không còn nghĩ về những điều đó nữa.

Về sự kiện đó, Văn Kha chưa từng nói qua với bất cứ ai, anh đã giữ bí mật này suốt mười năm qua, vừa là vì Trác Viễn mà cũng là vì mình.

Đó là cơn ác mộng sâu thẳm trong lòng anh, cũng là vết thương đau đớn nhất.

Lần đầu tiên bị Trác Viễn đánh dấu, có lẽ là vì người thiếu niên lần đầu được nếm thử trái cấm, thế nên dường như mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ về chuyện đó, gã thường xuyên đòi hỏi Văn Kha đến mức anh khó chịu đựng nổi.

Quãng đời đó là khúc nhạc dạo màu xám nhạt, Văn Kha còn nhớ khi đó mình thường xuyên làm bài thi trong tình trạng mệt mỏi ở phòng bệnh của mẹ, có khi còn làm đến lúc bản thân ngủ quên mất, sau đó lại bị Trác Viễn âm thầm lén lút lẻn vào nắm tay dắt đi, bọn họ sẽ trở về căn nhà hiu quạnh cũ nát kia của Văn Kha, ở trong gian phòng nhỏ của anh không ngừng làm tình.

Những ngày tháng điên cuồng như vậy, khiến Văn Kha cảm thấy lo lắng cho thành tích của chính mình, huống chi Trác Viễn cũng không tính là học sinh giỏi có thực lực nhất.

Trước kỳ thi thử, gã đã cực kỳ lo sợ, có lẽ vì chuyện thay đổi sắp xếp vị trí ngồi mà cảm thấy có một chút hy vọng, Trác Viễn đã ôm lấy Văn Kha không ngừng nói là mình muốn đi du học đến thế nào, thành tích của kỳ thi thử không ảnh hướng đến kỳ thi Đại học, thế nhưng còn phải dùng vào việc xin học ở nước ngoài, gã còn nói nếu kỳ này thì không tốt thì mình sẽ bị mẹ đánh chết mất.

Gã cứ quấn lấy Văn Kha không ngừng nhắc đi nhắc lại cùng xin xỏ như thế, cuối cùng cũng khiến đầu óc anh mơ màng choáng váng mà đồng ý.

Văn Kha từ nhỏ đến lớp đều là một học sinh thật thà trung thực, cho dù anh có để ý đến Hàn Giang Khuyết, cũng chưa từng làm tài liệu cho hắn bao giờ, mà Hàn Giang Khuyết cho dù thành tích có được xếp từ cuối lên đi chăng nữa, còn bị từng giáo viên phê bình dạy dỗ một lượt, cũng không hề giống như Trác Viễn đưa ra loại yêu cầu đó đối với Văn Kha.

Nếu như không gặp phải Trác Viễn, từ trước đến nay Văn Kha sẽ không nghĩ được rằng, có một ngày bản thân sẽ bởi vì chuyện gian lận mà bị đuổi học.

Văn Kha là một người gian lận ngốc nghếch, mà Trác Viễn lại là một kẻ chép bài rất tham lam.

Truyền cho gã một tờ còn chưa đủ, Trác Viễn sẽ ở phía sau đá mấy lần vào ghế của Văn Kha, gã lại muốn có nhiều đáp án hơn nữa.

Khi truyền đến tờ thứ tư, Văn Kha rốt cuộc cũng bị giám thị bắt ngay tại chỗ——

Anh nắm chặt lấy tờ tài liệu nhỏ còn chưa kịp truyền đi kia trong tay, quay người lại đi theo giám thị sắc mặt tái xanh ra khỏi phòng thi.

Sau đoạn ký ức đó, lại giống như một đoạn phim hỗn tạp được đạo diễn tuỳ ý cắt nối biên tập vụng về.

Văn Kha còn nhớ khi đó lòng bàn tay mình là mồ hôi, áo ba lỗ cũng vậy, bóng đèn trên đỉnh đầu bởi vì đã bị hỏng mà toả ra thứ ánh sáng lập loè mờ nhạt.

Anh giống hệt như một phạm nhân, co rúm người lại ngồi xổm trong phòng làm việc của thầy phụ trách, bị chính chủ nhiệm lớp mình vì quá kinh ngạc mà liên tục mắng mỏ.

Khi mới vừa bắt đầu, bọn họ đều hỏi Văn Kha đã chép tờ tài liệu kia cho ai, chẳng ai tin anh sẽ là người gian lận cả, thế nhưng anh trước sau đều không mở miệng nói ra bất cứ điều gì.

Cho đến tận hôm nay, chính anh cũng rất khó hiểu được bản thân mình khi ấy.

Sau đó các giáo viên cho anh đi về, còn dặn dò Văn Kha hãy suy nghĩ cho thật kỹ.

Trác Viễn đưa anh về nhà mình, cả đêm Văn Kha đều run lên núp trong lồng ngực của gã, trong đầu anh giống như có rất nhiều những suy nghĩ luẩn quẩn mà cũng giống như tất cả đều là trống rỗng.

Anh thật sự sợ hãi.

Mà Trác Viễn lại liên tục hôn vào tai anh, nói từng tiếng "Tiểu Kha xin lỗi", gã an ủi Văn Kha, nói, "Chỉ là gian lận lúc thi thử thôi, không phải thi Đại học chính thức, sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng cùng lắm thì bị ghi một cái lỗi lớn thôi."

Đêm ấy Văn Kha đã khóc, Trác Viễn cũng không kiềm được mà chảy nước mắt, gã không ngừng cầu xin Văn Kha đừng nên khai mình ra, gã nói: Nếu như chuyện này bị phát hiện thì gã sẽ toi luôn, mà nếu Trác Viễn xong đời thì trong nhà cũng không cần gã nữa, sẽ không giúp được Tiểu Kha càng không giúp được mẹ Tiểu Kha nữa.

Cả người Văn Kha đều ngơ ngơ ngác ngác, anh còn chưa nghĩ ra đến tột cùng sẽ phải đi theo con đường nào, nhưng mà trong vòng hai ngày, trường học đã nhanh chóng đưa ra quyết định kỷ luật——

Văn Kha bị đuổi học rồi.

Trong khoảng thời gian đó mà bị đuổi học, đã khiến anh phải triệt để tạm biệt với cơ hội còn được đi thi Đại học.

Không có ai hỏi Văn Kha là có ai bảo anh làm như vậy nữa, tựa như trong một đêm chuyện này đã trở nên không còn quan trọng.

Giáo viên lúc trước tin tưởng anh cũng không còn hỏi đến, mà Văn Kha lại nhận được hình thức kỷ luật nghiêm khắc trước nay chưa từng có.

Những ngày tháng sau này, anh gần như đã chết rồi.

Khi mà mọi người đang trong giai đoạn tích cực chuẩn bị cho kỳ thi Đại học, thì Văn Kha lại nằm ngẩn người cả đêm ở trên giường, nhìn vào những nhơ bẩn bên ngoài cửa sổ, nhìn từ khi đêm đen chuyển thành hừng đông rồi lại từ nắng sớm chuyển đến hoàng hôn.

Anh không chỉ một lần đã nghĩ đến cái chết, nhưng cuối cùng đều không làm được, chắc là bởi vì bản thân nhu nhược.

Trác Viễn là người duy nhất, anh có thể dựa vào.

Nhà họ Trác cũng biết đại khái toàn bộ sự việc kia, cho nên rất nhanh đã chuyển cả Văn Kha và mẹ đến thành phố B, nói là để giúp cho tâm trạng của anh được thoải mái hơn.

Mấy tháng sau, Trác Viễn dựa vào thành tích thi thử xuất sắc, được nhận vào một ngôi trường ở nước ngoài mà gã đã mong ước bao lâu.

Toàn bộ nhà họ Trác đều là một bầu không khí vui sướng, vào bữa tiệc chúc mừng của gia đình tối hôm ấy, Trác Viễn đã đeo lên tay Văn Kha chiếc nhẫn đính hôn, gã nói: Tiểu Kha, anh sẽ yêu em cả đời.

Ba tháng sau, bệnh ung thư của mẹ Văn Kha lần thứ hai tái phát, mà lần này bà đã không thể qua khỏi được nữa.

Hết thảy của năm mười tám tuổi ấy, cứ như vậy trần ai lạc địa (*).

(*)= bụi trần lắng đọng, ý chỉ một sự việc nào đó sau khi trải qua rất nhiều sóng gió cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

...

Hối hận là cảm giác thế nào?

Văn Kha là người hiểu quá rõ.

Trong mười năm này, cứ nghĩ đến chuyện vì gian lận mà bị đuổi học kia, là anh lại cảm thấy đau đớn đến không ngủ nổi, vì vậy anh đành lập tức đóng chặt đoạn ký ức kia, để rồi dựa vào ảo tượng——

Văn Kha trong cơn ảo tưởng của bản thân, đã cầm lấy dao cắt từng nhát từng nhát vào cổ tay mình, cho tới khi máu me đầm đìa, mới có thể khiến những kích động bình ổn lại được.

Có lẽ đó là sự trừng phạt, dựa vào không gian tưởng tượng, trừng phạt bản thân mình bằng cái chết mới có thể lấy được dũng khí để mà sống tiếp.

Đây có lẽ chính là hối hận.

Nếu không bị đuổi học, là cuộc đời anh sẽ rộng mở, là vô số những con đường ở trước mặt để anh lựa chọn, là tiền đồ vô hạn.

Nhưng bị đuổi học rồi, tất cả những cơ hội khiến lòng người kích động ấy đều đã bị đóng chặt, tương lại từ đây cũng khép lại trước mặt Văn Kha.

Trên con đường đời, mỗi một con người trước sau đều phải đối mặt với rất nhiều, rất nhiều lựa chọn.

Có vài lựa chọn có thể ngay khi đó sẽ cảm thấy thật nhỏ bé, nhưng trên thực tế nhiều năm sau khi nghĩ lại, có thể ngày hôm đó cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng lại chính là bước ngoặt thay đổi cả một đời người.

Tựa như ngày hôm ấy, Văn Kha thấp thỏm bước vào phòng thi, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào phía sau đầu của anh, là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, như hết thảy các buổi sáng sớm khác vậy.