Ái Tình Chưa Dứt

Chương 118-2: Cho dù là ác ma cũng có chỗ thương tâm lạ thường ((2))




Hôm Lập xuân ấy (1), có cơn mưa phùn lâm thâm rơi xuống thành phố B, đâu đâu cũng là sương mù mờ ảo, trong không khí trào lên mùi tanh nồng của đất bùn khi nước mưa ướt đẫm thấm vào.

Chiếc xe của Văn Kha dừng lại trước cửa trại tạm giam Lâm Giang, anh mặc trên người một cái áo len màu trắng sữa, chiếc giày nâu vừa mới giẫm xuống mặt đất lầy lội đã nghe thấy giọng phụ nữ chói tai vang lên: "Tiểu Kha——! Là mẹ đây!"

(1)= Tiết Lập xuân là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Vì lịch của người Trung Quốc, cũng như Việt Nam cổ đại, bị nhiều người lầm tưởng là âm lịch thuần túy nên rất nhiều người cho rằng nó được tính theo chu kỳ của Mặt Trăng quay xung quanh Trái Đất. Trên thực tế lịch Trung Quốc cổ đại là một loại âm dương lịch nên nếu giải thích theo thuật ngữ của lịch hiện đại ngày nay (lịch Gregory) thì nó được tính theo vị trí của Trái Đất trong chu kỳ chuyển động trên quỹ đạo của mình xung quanh Mặt Trời. Nếu tính điểm xuân phân là gốc (kinh độ Mặt Trời bằng 0°) thì vị trí của điểm lập xuân là kinh độ Mặt Trời bằng 315°. Do vậy ngày bắt đầu tiết Lập xuân được tính theo dương lịch hiện đại và nó thông thường rơi vào ngày 4 hoặc 5 tháng 2 dương lịch tùy theo từng năm.

Văn Kha đương nhiên nhớ ra giọng nói này, anh nhíu mày lại một cái rồi vẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía cách đó không xa.

Chỉ trông thấy mẹ Trác mặc trên người bộ quần áo màu ghi nhạt, trên tay cầm chiếc ô đang tất tả đi tới.

Bà ta rõ ràng vẫn đang gắng giữ chút thể diện, tóc tai vẫn giống như thường này được chải cao lên đầy kiêu ngạo, thế nhưng một khi đến gần thì có thể nhìn thấy trên khuôn mặt người phụ nữ này lớp phấn chỉ được đánh vội vàng ngay cả son cũng quên bôi, một gương mặt tái nhợt hệt như ma quỷ.

"Tiểu Kha, rốt cuộc thì con cũng đến rồi, con đến thăm Tiểu Viễn sao? Con nghe mẹ nói, nó biết lỗi rồi, nó đã thật sự biết lỗi rồi, con tạm tha cho nó lần này đi có được không?"

Bước chân của Văn Kha khẽ ngừng, anh quay đầu nhìn lại.

Có lẽ động tác này khiến mẹ Trác cảm thấy có hy vọng, bèn gào lên đến lạc cả giọng: "Tiểu Kha, coi như mẹ van xin con, con muốn mẹ làm thế nào cũng được, quỳ xuống rập đầu lạy cũng được, cái gì cũng được cả, chỉ cần con có thể nguôi giận và tha cho Tiểu Viễn thôi."

Đôi mắt màu nâu nhạt của Văn Kha nhìn vào mẹ Trác, chẳng qua là anh đang cảm thấy có hơi buồn cười, bởi trước đây mẹ Trác chưa từng chủ động tự xưng là "Mẹ" với mình bao giờ.

Bà ta bị vệ sĩ ngăn ở vòng ngoài, thành ra không thể không dùng sức lấy tay víu chặt lấy cánh tay của bọn họ để chen vào trong, một vị quý bà vốn hung hăng đanh đá chưa từng có lúc nào thất thố như vậy, nhưng lúc này đây vài lọn tóc vì động tác mạnh nên đã rũ xuống bù xù ở hai bên tai nom lại càng nhếch nhác.

Mặc dù đang đau đớn chật vật cầu xin, nhưng khi bà ta và Văn Kha nhìn nhau trong ánh mắt kia vẫn toát ra một chút sự khó chịu.

Cơ thể của bà ta... như con tôm con tép như có như không cuộn tròn người lại.

Giây tiếp theo phảng phất như muốn lập tức quỳ xuống, thế nhưng trong đôi mắt lại chợt lóe lên chút giãy dụa khổ sở bởi vì tôn nghiêm.

Đôi môi của bà ta run lên nhìn vào Văn Kha, như là đang cầu xin anh nhủ lòng thương xót đợi anh buông tha để bà ta không cần phải thật sự hèn mọn quỳ xuống đất như thế.

Nhưng sự giãy dụa không đáng kể này, trái lại khiến người phụ nữ càng hiện rõ vẻ tuyệt vọng đáng thương.

Văn Kha nhìn mẹ Trác, nhìn một hồi rất lâu.

Ánh mắt của Omega hờ hững khiến mẹ Trác dần cảm thấy vô cùng sợ hãi, có lẽ là bởi quá thờ ơ, ngược lại càng khiến cho lòng người dấy lên cơn sóng kinh sợ, lại nhìn ra càng nhiều ý tứ như là mỉa mai cũng như đang quan sát và đắn đo.

"Bác gái."

Văn Kha cuối cùng cũng lên tiếng nhưng anh lại xưng hô rất khách sáo, điều này khiến mẹ Trác không khỏi trào dâng chút hy vọng, cũng ngong ngóng nhìn vào anh.

Omega nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới đang nhô lên của mình, anh giẫm vào vũng nước nhỏ lầy lội tiến gần về trước hai bước, chăm chú nhìn vào đôi mắt của mẹ Trác.

"Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Trác Viễn."

Anh bình tĩnh nói: "Bác cũng đừng đau buồn quá."

Văn Kha nói xong câu đó lại quay người lại đầy thờ ơ.

Anh được vệ sĩ vây xung quanh mình, từng bước một đi vào trong trại tạm giam để lại đằng sau tiếng gào khóc của mẹ Trác.

...

Lúc Trác Viễn được đưa tới vẫn đang mang còng tay, vết thương trên đùi gã do súng gây nên vẫn chưa lành lại, bước đi khập khễnh cần có người đỡ.

Gã ngồi sau lớp cửa kính, ngơ ngác nhìn vào Văn Kha quần áo chỉnh tề trong vài giây, câu đầu tiên lại hỏi bằng giọng nói đã khàn đặc: "Có thể cho tôi một điếu thuốc không?"

Văn Kha ngước mắt lên ra hiệu ngầm cho người vệ sĩ đứng bên cạnh, người kia lập tức đưa đến một điếu thuốc để anh công an đứng bên cạnh châm cho Trác Viễn.

Gã cúi đầu xuống, hút một hơi lại một hơi.

Người bị giữ lại trong trại tạm giam có một loại tư thái đặc biệt, cho dù chỉ là bị tạm giam ở đây mấy ngày nhưng cơ thể vẫn cứ còng xuống, lúc hút thuốc cũng hơi khẽ nghiêng cổ qua thoạt nhìn có hơi rúm ró cùng vô lại.

"Tôi nghe công an nói lại, anh muốn gặp tôi.

Cuối cùng Văn Kha cũng chậm rãi lên tiếng.

"Đúng."

Trác Viễn gật đầu một cái, nhưng rồi lại không nói tiếp, Văn Kha cũng không giục.

Bên ngoài cửa sổ những hạt mưa phùn li ti vẫn đang rơi xuống, Trác Viễn ngẩn ngơ nhìn vào ô cửa sổ nhỏ để thông khí kia.

Có lẽ bọn họ đều lờ mờ cảm nhận được có lẽ trong cuộc đời này, đây chính là lần cuối cùng hai người đối mặt với nhau nói chuyện như thế này rồi.

"Tiểu Kha, em gần đây có khỏe không?"

Trác Viễn cuối cùng cũng lên tiếng, so với nói gã và Văn Kha đang nói chuyện, không bằng nói người này đang lơ đãng nhìn về phía một thế giới kỳ quái khác, mơ màng thủ thỉ những lời nói mớ: "Nói đến chuyện này chắc em cũng chẳng tin được đâu, khi tôi ở đây bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh lại, vì vậy trái tim của tôi... cũng trở thành rất yên bình."

"Chỗ tôi đang ở rất nhỏ, đi từ bên trái sang bên phải chỉ cần năm bước, đi từ đằng trước ra đằng sau cũng vừa vặn chỉ cần năm bước. Thời gian trôi qua rất chậm chạp, một ngày mà như biến thành ba ngày dài vậy, thế nhưng bất chợt tôi lại có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ. Tôi thường xuyên nghĩ đến em, Tiểu Kha ạ, ban ngày nghĩ đến em cho tới đêm cũng sẽ mơ về em."

Chỉ là biểu cảm trên gương mặt của Văn Kha không có gì thay đổi, anh vẫn nhìn vào Trác Viễn và không nói gì.

"Tiểu Kha, tôi vẫn luôn nhớ đến chúng ta—— nhớ đến tất cả mọi chuyện giữa chúng ta."

Trác Viễn thều thào nói: "Thật ra có rất nhiều chuyện đều không cần phải đi đến mức tuyệt tình như thế. Cả chặng đường tới tận lúc này, thật ra tôi cũng không hiểu được bản thân mình, có lúc tôi nhớ em, có lúc tôi yêu em, có lúc lại hận em đến nghiến răng nghiến lợi. Con người hóa ra lại có thể cùng lúc ôm lấy nhiều cảm xúc như vậy, có lúc ngay cả bản thân cũng không sao hiểu nổi. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, mới dần dần mò mẫm được chút manh mối."

"Có một điều thật ra rất quan trọng, nhưng tôi lại chưa từng thừa nhận với em. Sau đó tôi đã nghĩ rằng, có lẽ em đã biết rồi hoặc Hàn Giang Khuyết cũng đã tra được, mà dù có thế nào tôi nghĩ mình đến cùng vẫn phải nói trước mặt em——"

"Năm đó em bị trường đuổi học, thật ra không phải là vì chuyện bị bắt khi gian lận trong kỳ thi... mà là bởi vì cha tôi ở đằng sau đã tạo áp lực. Từ đầu tới cuối, tôi biết hết cả nhưng vẫn ngầm đồng ý. Cho nên thật ra tôi vẫn luôn biết rằng cuộc đời của em dường như đều bị gia đình mình hủy hoại, nhưng từ trước đến nay tôi vẫn không dám thừa nhận."

Trác Viễn như trút được gánh nặng, nhẹ rít một hơi.

Có lẽ đã quá nhiều năm trôi qua rồi, hoặc có lẽ những lời này đã từng quẩn quanh bên miệng gã cho nên rốt cuộc khi nói ra được, lại không vướng phải áp lực to lớn như trong tưởng tượng mà chỉ sản sinh ra chút phiền muộn nhàn nhạt.

Làn sương mù mỏng manh giữa hai người họ vấn vít bay lên.

"Tôi biết."

Văn Kha rốt cuộc cũng chầm chậm lên tiếng.

Mấy chữ này khiến Trác Viễn kinh ngạc, nhưng mà sau khi Văn Kha ngừng một lúc thì lại tiếp tục: "Thật ra trước khi kết hôn với anh tôi đã biết rồi."

Bàn tay kẹp lấy thuốc lá của Trác Viễn lúc này cũng lẩy bẩy run lên một cái: "Gì cơ?"

Nỗi khiếp sợ của gã là sự lặng yên chậm chạp, mang theo một nỗi đau dài không nói rõ được.

Chỉ có thể ngẩng đầu lên, cách lớp cửa đầy bụi bẩn ngơ ngác nhìn vào Văn Kha.

"Tôi nói là mình đã biết từ lâu rồi. Khi đó, tôi nghe trộm được anh nói chuyện với cha mình, ông ấy còn bảo anh trực tiếp rời xa tôi vì tôi đã chẳng còn giá trị nữa. Nhưng anh lại trả lời rằng muốn kết hôn với tôi, cho nên lúc ấy tôi đã nghĩ rằng —— thôi, cứ vậy đi."

Thôi, cứ vậy đi.

Sự miêu tả này đương nhiên không thể nói là khiến lòng người rung động được.

Nhưng Trác Viễn lại không nhịn được đột nhiên rít một hơi, nước mũi của gã chảy xuống không thể không dùng mu bàn tay chật vật lau đi, lau xong nước mũi ngay cả cái mũi và đôi mắt cũng đã đỏ lên.

Alpha đã thành niên vào giờ phút này lại trông giống như một đứa trẻ to xác xấu xí.

Trác Viễn nghẹn ngào: "Văn Kha, em biết không, em là mối tình đầu của tôi, khi tôi có được em đã từng vui vẻ đến vậy đó. Nhưng khi vừa kết hôn với em, tôi đã biết giữa chúng ta là sai lầm."

"Ban đầu tôi cho rằng, mình đối với em là nỗi áy náy cho nên lại càng ép bản thân phải đối tốt với em hơn, tốt với em hơn nữa, nhưng sau khi cuộc sống chung thực sự bắt đầu tôi mới nhận ra điều đó sai rồi, tính tình của con người chưa bao giờ thiện lương như vậy cả. Vừa vặn tương phản, tôi càng áy náy với em vừa là vì không thể nói rõ ra được nỗi hổ thẹn đó nên lại càng chán ghét em, thậm chí muốn hận em, muốn rời xa em. Càng tới gần em, tôi lại càng đau khổ, nỗi giày vò này sắp bức ép tôi đến phát điên thậm chí khiến tôi nghĩ rằng mình đã không còn yêu em nữa."

"Vì sao không nói sớm cho tôi biết? Tại sao không nói cho tôi, em đã biết từ lâu. Văn Kha, tại sao vậy? Chúng ta vốn có thể không thành ra thế này."

Trác Viễn đột nhiên đứng lên, không khống chế được dùng tay chạm vào cửa kính, thậm chí ngay cả công an cũng không thể không đi đến dùng dùi cui gõ mạnh vào một cái bảo Trác Viễn phải yên lặng đi.

Từ đầu đến cuối gã đương nhiên đều là ích kỷ, nhưng vào đúng lúc này trên khuôn mặt gã lại là nỗi đau đớn chân thật đến tan nát cõi lòng.

Cho dù là ác ma cũng có chỗ thương tâm lạ thường.

Trong cả cuộc đời ít có được niềm vui sướng chân chính của mình, Trác Viễn chỉ đối với Văn Kha từng có tình cảm, dục vọng, sự áy náy, nỗi niềm không nỡ, tham lam cùng sự cố chấp của bản thân mình mà thôi.

Những điều đó thật ra đã quá khó quy kết là vì tình yêu, mà càng giống như lao tù không có cơn gió nào có thể lọt vào được, không có cách nào hóa giải những ác ý dáng sợ bên trong đang cuồn cuộn không ngừng sinh sôi nảy nở.

"Trác Viễn, nhưng Hàn Giang Khuyết vô tội."

Văn Kha ngẩng đầu lên, lẳng lặng chăm chú nhìn vào tình trạng như phát điên lên của Trác Viễn, anh gằn từng chữ: "Cả một đường đến tận lúc này, cho dù có bất kể chuyện nào có sự thay đổi thì kết cục cũng sẽ không. Tôi không yêu anh, từ trước đến nay đều chưa từng, người sai chính là tôi. Giữa chúng ta—— thật ra vốn không nên bắt đầu."

Khuôn mặt Trác Viễn dán vào cửa kính, cẩn thận lắng nghe lời Văn Kha nói, khi nghe đến câu "Vốn không nên bắt đầu" sắc mặt của gã từ điên cuồng lại chợt chậm rãi trở nên yên tĩnh.

Hô hấp của gã cũng dần ổn định, chăm chú nhìn vào Văn Kha rất lâu.

"Tiểu Kha, không phải tôi đã nói mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ mơ thấy em sao?"

Giọng nói của Trác Viễn rất nhẹ, như là mang theo một tầng sương mù, trên khuôn mặt của gã lộ ra một nụ cười rất nhạt, nỉ non: "Tôi còn chưa nói hết đâu, Tiểu Kha, tôi mơ thấy... Dường như mình được sống lại một lần nữa. Lần này, chúng ta không đến với nhau, không kết hôn nên đương nhiên cũng không có ly hôn, tôi chỉ là lặng lẽ không lưu lại gì chấm dứt quãng thời gian thầm thương trộm nhớ em suốt một thời cấp Ba.

Giấc mơ ấy đến đúng tuổi tác hiện tại của tôi, chúng ta đều sẽ cùng tham gia buổi họp lớp, sau đó tôi nhìn thấy em nắm tay Hàn Giang Khuyết, cậu ta đang bế hai em bé sinh đôi của hai người... Dáng vẻ của cả hai đều rất đỗi hạnh phúc. Vì vậy tôi ngồi giữa đám bạn học nhìn về phía hai người, mọi người đều đang cười ngay cả tôi cũng bật cười. Trong giấc mơ đó, tôi... dường như chỉ là người đứng nhìn thôi mà trông cũng thật vui vẻ."

Ánh mặt trời vàng rực xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ chiếu trên khuôn mặt của Trác Viễn.

Trong nháy mắt đó, vẻ mặt gã dường như vĩnh viễn đọng lại.

Alpha nhắm mắt vào, không tiếp tục nhìn Văn Kha nữa, khẽ nói: "Gió lớn quá, tay và chân tôi đều lạnh thấu tim, nhưng trái tim tôi lại rất ấm áp. Mà tôi cũng không hiểu vì nguyên nhân gì nhưng trong lòng lại rất mềm mại. Tôi muốn được gần bên em, đơn phương nhưng không đến nỗi khổ sở."

——Trong giấc mơ, tôi chỉ là lặng lẽ không lưu lại gì, chấm dứt quãng thời gian thầm thương trộm nhớ em suốt một thời cấp Ba.

Trước khi đi, Văn Kha rốt cuộc cũng hỏi ra được câu hỏi mà trước khi đến đây anh đã muốn làm rõ, Trác Viễn trả lời cũng rất thẳng thắn, có lẽ gã thật sự đã không còn quan tâm gì nữa rồi: Đúng vậy, tin tức là Hàn Triệu Vũ gửi đến.

Nửa tháng sau, Trác Viễn ở trong trại tạm giam dùng phần đuôi của bàn chải đánh răng đã được mài nhọn đâm vào cổ họng mình, thi thể của gã phải đến tận sáng hôm sau mới được phát hiện, máu đã chảy hết thấm ướt cả bên trong chiếc chăn.

Trước khi chết, gã chỉ để lại một bức thư nhận tội ngắn gọn, thừa nhận hết mọi tội lỗi của bản thân.

Thật ra vào lúc ấy tất cả mọi người đều biết, chuyện bị phán tử hình hoàn toàn không thể xảy ra vì dù sao Hàn Giang Khuyết cũng chưa chết, Trác Ninh lại ôm hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

Ngoại trừ văn Kha, không có ai là hiểu nổi tại sao Trác Viễn phải tìm đến cái chết vào lúc này, gã rõ ràng là một người vì sống sót sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, thậm chí khi bị đuổi cùng giết tận còn bị dọa sợ đến nỗi tè cả ra quần.

Văn Kha còn nhớ ngày hôm ấy, buổi trưa tại trại tạm giam Lâm Giang, cơn mưa phùn đã ngừng lại những hạt mưa đọng trên đầu cành liễu rơi xuống mái hiên xi măng.

Ánh nắng mặt trời chậm rãi chiếu xuống, xuyên qua những giọt nước óng ánh khúc xạ thành ánh hào quang màu vàng chói loá tựa như từng hạt nhũ vàng lấp lánh trong bầu không khí ẩm ướt.

Văn Kha ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, anh đứng thẳng lưng một lúc rất lâu rất lâu.

Lúc rời khỏi cũng không quay đầu lại, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Văn Kha biết——

Đây là lần cuối cùng anh gặp Trác Viễn rồi.