Ái Tình Chưa Dứt

Chương 113: Tôi vẫn luôn cần em




Sáng sớm hôm Hàn Giang Khuyết ra đi sắc trời thực mờ mịt, trên không trung tình cờ có những bông tuyết li ti rơi xuống. Vầng mặt trời lẩn trốn đằng sau những rặng mây dày đặc, tựa như một khuôn mặt u ám đang lặng lẽ nhìn xuống nhân gian.

Hắn chuyển điện thoại thành chế độ yên lặng rồi cất vào trong túi, đường cao tốc đến Cẩm Thanh rất vắng vẻ, toàn bộ thế giới bỗng chốc đều trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức thậm chí có chút bi thương.

Hành trình chạy xe rơi vào khoảng ba tiếng mười lăm phút, dọc theo tuyến đường số mười ba, đi qua ba trạm xăng lại leo lên một đoạn đường núi gập ghềnh, rốt cuộc Hàn Giang Khuyết mới đến được Cẩm Thành——

Quê hương Cẩm Thành của hắn, là một thành phố rất nhỏ nằm ở phương Bắc.

Bầu không khí ở nơi này dường như vĩnh viễn tràn ngập trong màn sương, những người trẻ tuổi không có việc gì làm để kiếm ra tiền cho nên hàng năm đều liên tục rời khỏi mảnh đất này, những con người vẫn sống ở đây cũng ngày một già đi, ngay cả công viên giải trí cũng chậm rãi trở nên tiêu điều đến mức phải đóng cửa, những người còn ở lại cũng dần dần giống với cái thành phố này, mất đi sức sống cùng sự hấp dẫn.

Gần như không có người nào biết rằng, thật ra Hàn Giang Khuyết thường thường lái xe như thế này trở lại nơi đây.

Hắn chưa bao giờ ngồi tàu cao tốc, có lẽ là vì lúc ở Mỹ tự lái đã thành thói quen, cho nên Alpha lại càng thích một mình yên lặng lái xe như vậy hơn.

Hành trình dài đằng đẵng này, đối với Hàn Giang Khuyết mà nói giống như đang tiến hành cuộc di chuyển cô độc của loài thú hoang trong tự nhiên.

Ký ức không trọn vẹn khiến Alpha không giỏi suy nghĩ kín đáo, hắn thường đi theo bản năng trở lại cố hương bị đóng băng này, hơi thở của mảnh đất này lúc nào cũng đang kêu gọi Hàn Giang Khuyết.

...

Mùa đông ở Cẩm Thanh dường như đang bước vào một giấc ngủ đông thật dài.

Đường phố thường thường không một bóng người, tuyết phủ trên mặt đường đã bị gạt thành một đống, trên những dãy nhà cũ kỹ hai bên đều được lắp cửa sổ chống trộm, từng khối nhũ băng đều đóng lại dưới cửa sổ kia.

Hàn Giang Khuyết đặt phòng ở Sheraton khách sạn lớn duy nhất ở Cẩm Thanh, ở đó gần như cũng không có khách, nhân viên lễ tân mỗi ngày đều trong tình trạng còn ngái ngủ.

Alpha chậm rãi lái xe lòng vòng quanh thành phố, mấy ngày này, thời gian có lúc trôi qua rất nhanh nhưng đôi khi lại thật chậm chạp.

Một mình hắn đã đi đến rất nhiều nơi——

Những chỗ đó đều từng là nơi mà Hàn Giang Khuyết cùng Văn Kha đã đi qua.

Quán KTV Holiday, công viên giải trí Đông Hồ, quàn mỳ bò trên đường Lâm An, những địa điểm mà hai người họ ngày ấy thường lui tới này, cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng trường cấp Ba của bọn họ vẫn còn ở đó.

Ngôi trường vẫn tọa tại phố Lạc Dương, mười năm qua không có dấu vết của việc sửa chữa, lớp nước sơn trên lan can đều có thể bóc ra thành từng mảng.

Hàn Giang Khuyết lại giống như vô số lần trước đây, nhảy vào trường từ cửa sau, sau đó mò mẫm đi xuyên qua dãy hành lang với gió lạnh đang thét gào, tìm đến lớp học năm đó của mình và Văn Kha——

Trong phòng học không một bóng người, nhưng bàn ghế đều được sắp xếp hết sức ngay ngắn.

Chữ viết trên tấm bảng đen có hơi mờ nhạt, hình như đó là bài tập nghỉ đông của giáo viên giao cho đám học sinh.

Hàng thứ nhất, hàng thứ hai, hàng thứ ba...

Hàn Giang Khuyết nhẩm đếm đến dãy bàn thứ tám.

Trên chỗ ngồi phủ đầy một lớp bụi nhưng hắn cũng không để ý, sau khi thổi bay đống bụi kia bèn ngồi xuống.

Alpha rời ánh mắt về hướng sân tập, cách một lớp cửa sổ bụi bẩn dường như trong nháy mắt đã xuyên qua thời gian, nhìn thấy bản thân và Văn Kha cùng nhau bị phạt đứng trên đường chạy.

Con ngoan trò giỏi như người ấy làm sao lại bị phạt đứng đây, đại khái chắc là tại vì bị hắn liên lụy rồi.

Nhưng mà Hàn Giang Khuyết đã không còn nhớ rõ được là vì sao nữa, hắn chỉ nhớ ngày đó mình và Văn Kha đều phải giơ sách giáo khoa lên cao quá đầu rồi đứng đó chịu phạt.

Trời thì nắng chang chang, áo sơ mi đồng phục học sinh của hai người họ đều bị ướt cả. Khi Alpha nghiêng đầu sang nhìn người kia, trên trán anh đều là mồ hôi hột nhưng vẫn cứ hướng về phía hắn lén lút lè lưỡi ra.

Khuôn mặt của người ấy, như là cách hắn một khoảng thật gần.

Hàn Giang Khuyết không kiềm chế được, nhẹ nhàng đưa tay ra về phía trước muốn chạm vào gò má mềm mại của Văn Kha.

Nhưng xúc cảm lạnh lẽo từ lớp kính trên cửa sổ đã khiến hắn tỉnh lại, Alpha liếc nhìn ra xung quanh.

Phòng học tối om chỉ có một mình hắn ngồi ở đây, cơn gió lạnh thấu xương đang từ bốn phương tám hướng kéo tới.

Hàn Giang Khuyết mò tay vào trong ngăn kéo bàn học, lúc rút ra trên bàn tay không có thứ gì cả, chỉ có một lớp bụi bặm thật dầy dính vào đầu ngón tay.

Ngón tay của hắn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

Alpha đã cắt đứt tất cả mối liên hệ với thế giới bên ngoài liên tiếp mấy ngày rồi.

Hắn sợ phải liên lạc với Văn Kha, thậm chí có một thoáng như vậy còn cho là mình không yêu anh nữa.

Nhưng lần thứ hai khi hắn ngồi ở chỗ này, bỗng nhiên lại hiểu rõ sự trốn chạy của chính mình.

Bởi vì Hàn Giang Khuyết cũng giống hệt như Văn Kha, đều có một niềm đau ẩn sâu trong tâm khảm chẳng biết phải làm sao.

Mười năm nước, khi hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi cũng ngồi ở vị trí này, nhìn vào bàn tay trống trơn của mình không khỏi run lên——

"Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiểu Kha đâu mất rồi?"

Hàn Giang Khuyết khi đó, đã đứng bật dậy, rời khỏi căn lớp cũ kỹ tựa như chạy trốn.

...

Trên đường cao tốc tuyến số mười ba, một chiếc Audi màu đen trong cơn bão tuyết vẫn đang khó khăn tiến về phía trước.

Gió lạnh như đang rít gào với cửa sổ xe, bánh xe lăn qua lớp tuyết dầy phát ra những âm thanh kin kít đầy gian nan.

Tưởng Triều thận trọng nắm chặt tay lái, anh ta không dám tăng ga, có đoạn mặt đường đã bị kết băng, trong thời tiết như vậy sẽ rất trơn trượt, đây đúng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

"Cậu Văn, tôi thấy chúng ta không thể đi gấp như thế này được đâu, tình trạng mặt đường xấu lắm." Tưởng Triều thấp giọng nói.

Văn Kha vẫn đang không ngừng kiên nhẫn gọi điện cho Hàn Giang Khuyết, sau khi nghe được lời của Tưởng Triều, sắc mặt của anh có hơi tái đi, nói một cách miễn cưỡng: "Chờ thêm một lát đi, nói không chừng lái thêm một lúc nữa tuyết sẽ rơi nhỏ hơn."

Tưởng Triều nhìn vào sắc mặt tiều tụy của anh, thở dài một cái rồi lại tiếp tục nhích từng chút một về phía trước.

Nhưng sau khi đến chỗ đỗ xe của trạm xăng thứ ba, Tưởng Triều nhìn vào đoạn đường núi dốc ngược phía trước bèn nhíu chặt mày lại, kiên quyết nói: "Không được, tuyết rơi lớn thế này sương mù cũng nhiều nữa, khả năng nhìn vào ban đêm đã thấp như vậy còn phải chạy đường núi tuyệt đối không được đâu, cậu còn đang mang thai ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, tôi không biết phải ăn nói với cậu Hàn thế nào cả."

Văn Kha nhìn màn hình điện thoại của mình, im lặng một lúc rất lâu.

Mưa đá bên ngoài trút xuống thân xe tạo nên những âm thanh "bộp bộp", thật ra anh hiểu rất rõ những lời Tưởng Triều nói là đúng.

Không thể cố được nữa.

Có điều Omega thật sự không cam lòng, rõ ràng chỉ cần chạy xe thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thôi là anh có thể tìm thấy Hàn Giang Khuyết rồi.

"Văn Kha!"

Tưởng Triều đột nhiên nói lớn lên: "Bên cạnh trạm xăng có một nhà nghỉ nhỏ, chúng ta có thể ở đây đợi qua tối nay."

Văn Kha rốt cuộc cũng mất hết sức lực cúi đầu xuống, khẽ đáp lại: "Được rồi."

Bọn họ cùng xuống xe, vừa mới bước ra bên ngoài, anh mới biết được thời tiết hôm nay khắc nghiệt đến thế nào, gió lạnh thổi tới khiến anh gần như không đứng vững nổi, Omega dùng hai tay che đầu và mặt, sau đó bước nhanh cùng người kia về hướng nhà nghỉ.

Trong cơn cuồng phong đang gào thét, Văn Kha loáng thoáng cảm thấy điện thoại của mình đang rung lên, có một giây đồng hồ anh còn tưởng là ảo giác của bản thân, nhưng ngay sau khi vội vàng cúi xuống nhìn, cả người anh đều không tự chủ được bắt đầu run lên——

Omega gần như là vội vọt thẳng vào trong nhà nghỉ, cái gì cũng không đoái hoài đến nữa chỉ đứng dựa vào cánh cửa rồi nghe máy.

"Tiểu Kha..."

"Hàn Giang Khuyết!"

Văn Kha nắm chặt lấy khăn quàng cổ trong tay mình, nói: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Tiểu Kha."

Giọng nói trong điện thoại lại tiếp tục vang lên: "Tôi nhớ em."

Sau đó còn ngừng một chút rồi mới nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: "Tôi nhớ em lắm."

"Tôi cũng nhớ cậu."

Văn Kha thiếu chút nữa lại trở nên nghẹn ngào, anh nói nhỏ: "Cậu, rốt cuộc là cậu đang trốn ở đâu thế?"

Hàn Giang Khuyết không trả lời câu hỏi của anh ngay, giọng nói của hắn nghe có vẻ rất xa xôi giống như là đang ở trong một đường hầm bức bối nào đó vang vọng lại: "Tiểu Kha, lúc trước tôi đã nói là tôi hận em. Nhưng thật ra, tôi chỉ hận em một chút chút thôi, tôi cũng hận cả Trác Viễn đương nhiên là phải hận nó. Nhưng mà người tôi hận nhất, lại là chính bản thân mình."

"Hàn Giang Khuyết, cậu nói cho tôi mình đang ở đâu trước đã, có phải là Cẩm Thanh không?"

Văn Kha nắm chặt vào chốt cửa, lên tiếng.

Người ở đầu dây điện thoại bên kia yên lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Tôi đang ngồi trên bậc cầu thang ở hành lang nhà em."

Đôi mắt Omega lập tức đỏ lên, phải qua một lúc rất lâu mới lại nói: "Có lạnh không? Tuyết rơi lớn lắm đấy."

"Không lạnh, tôi đang ngắm tuyết đây." Hàn Giang Khuyết nói: "Tiểu Kha, cách hành lanh nhà em có một ô cửa sổ rất nhỏ, em còn nhớ không? Ở đó, tôi chỉ có thể nhìn thấy một góc trời nhỏ xíu."

"Tôi nhớ." Văn Kha đáp lại: "Hàn Tiểu Khuyết, tôi cũng đang ngắm tuyết, tôi đang ở một nhà nghỉ nhỏ bên ngoài Cẩm Thành."

"... Em đến tìm tôi." Tiếng nói của Hàn Giang Khuyết không khỏi run lên một chút.

"Đúng vậy."

Tưởng Triều đã thuê xong một căn phòng, anh ta lặng yên đứng bên cạnh Văn Kha đưa cho anh một tấm thẻ.

Văn Kha gật đầu một cái rồi nhận lấy, sau đó lại cùng Tưởng Triều đồng thời bước vào.

Đây là một nhà nghỉ nhỏ, đồ dùng thiết bị trong căn phòng đều đã rất cũ, ánh đèn lờ mờ, vừa mới mở cửa ra đã bị một mùi mốc meo phả thẳng vào mặt, nhưng tốt xấu gì nơi này vẫn còn có máy sưởi.

Văn Kha cởi áo khoác ra, sau đó đi đến đứng trước cửa sổ nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài trời kia, anh khẽ nói với người trong điện thoại rằng: "Hàn Tiểu Khuyết, chúng ta đang ngắm cùng một trận tuyết rơi đấy, tôi đang ở rất gần rất gần cậu."

"Ừm." Tiếng Alpha trầm trầm đáp lại một tiếng.

Căn nhà trước đây mà Văn Kha ở đã quá lâu đời, qua mười năm, nơi này cơ bản đều đã bị bỏ hoang, đèn cảm ứng trong hành lang không còn nhạy nữa, khắp nơi đều là bụi bặm trong những góc cửa chống trộm giăng đầy mạng nhện.

Nơi mà hắn đang ở đây là một mảnh tăm tối, bậc cầu thang lạnh đến mức như là đã đóng thành băng.

Mùa hè năm để lạc mất Văn Kha đó, Hàn Giang Khuyết cũng đã từng ngồi ở đây, khi ấy bên ngoài mưa to như trút nước vì vậy mới vừa vặn để hắn được buông bỏ hết tất cả mà khóc lớn lên.

Hàn Giang Khuyết khẽ nói: "Mấy ngày này tôi luôn nghĩ đến một vấn đề, cuộc đời của một con người, có phải định trước sẽ mắc thật nhiều sai lầm để rồi mãi mãi không có cách nào cữu vãn được hay không."

"Phải." Văn Kha nói: "Xin lỗi, Hàn Tiểu Khuyết, là tôi..."

"Tôi đang nói về mình, Tiểu Kha—— mười năm trước, chính tôi đã đánh rơi tờ giấy kiểm tra sức khoẻ của em ở trong lớp."

"Một thứ quan trọng như vậy mà tôi lại quên mất."

Giọng Hàn Giang Khuyết khàn đi, hắn tiếp tục: "Đợi đến ngày thứ ba sau khi đi học lại, tờ giấy kia đã bị truyền đi khắp nơi, mỗi người bọn họ đều biết thật ra em là một Omega, còn là một Omega cấp E. Thật ra đây mới là khởi nguồn cho tất cả mọi chuyện của năm đó, đúng không?"

"Tôi biết cậu..."

"Rõ ràng là lỗi của tôi, là tôi hại em phải chuyển lớp, là tôi hại em bị những người bạn học đó bàn ra tán vào, thế nhưng tôi xưa nay đều chưa từng xin lỗi em lại còn ngây thơ chiến tranh lạnh với em nữa—— nhưng sự thật là bản thân tôi mới là người giao em cho Trác Viễn."

Văn Kha rốt cuộc không nhịn được nữa, anh vội vàng nói: "Tôi biết trí nhớ của cậu có vấn đề! Tin tức tố bị kích thích dẫn đến viêm não, tôi đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi là Phó Tiểu Vũ nói cho tôi hay. Hãy nghe tôi nói, chuyện tờ giấy kiểm tra kia không phải là lỗi của cậu, còn những chuyện sau này cả hai chúng ta chẳng ai có thể ngờ được."

"Em biết..." Sắc mặt của Hàn Giang Khuyết trong thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Nỗi đau giấu kín hơn mười năm nay đột nhiên lại bị phơi bày ra, hắn vốn không định nói ra sớm như vậy, bởi vì như thế là đang trốn tránh trách nhiệm.

Nhưng đoạn đường này, Alpha đã phải giấu diếm quá lâu, quá mệt mỏi rồi, cho nên sau khi nghe được câu nói kia thậm chí đột nhiên lại dấy lên cảm giác giống như trút đi được gánh nặng.

Trong giọng nói của hắn ngay cả sức lực để ngạc nhiên cũng không còn: "Em... em biết cả rồi?"

"Đúng thế." Văn Kha nói một cách chắc chắn.

Hàn Giang Khuyết ngồi khom người lại giống như một đứa trẻ, cơ thể hắn dưới lớp áo khoác cũng khẽ run lên: "Thật ra tôi luôn muốn tìm lý do cho tất cả những sự đen đủi đó, nhưng mỗi lần tôi đều suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ sợ sệt. Cha tôi bởi vì đã gây tổn thương nghiêm trọng đến trí nhớ của tôi, cho nên khi đó tôi rất hận Omega cũng không thích chuyện em trở thành Omega này, kết quả lại vì chính chuyện trí nhớ kém mà làm mất tờ giấy khám bệnh của em. Em thấy đó, mỗi một chuyện đều như một sợi len rối rắm lại với nhau, giống như trong cõi u tối ấy, nhất định phải vì vấn đề của tôi mà hướng mọi chuyện đến bờ vực không thể cứu vãn nổi."

"Đổ tất cả những tội lỗi này cho Trác Viễn rất đơn giản, nhưng khi tôi hận nó, thật ra trong lòng vẫn cảm thấy luôn có một khoảng trống."

"Tiểu Kha—— tôi là, tôi là một người không hoàn chỉnh như vậy đấy, ngay cả phải nhớ kỹ từng lời em nói tôi cũng không làm được, cho nên đời này tôi đều bị người khác vứt bỏ."

Hàn Giang Khuyết nhắm hai mắt lại, hắn dựa đầu vào vách tường, cuối cùng cũng nói ra hết những lời tâm sự vẫn luôn giữ trong lòng mình: "Nói thật là tôi đang rất sợ, sợ bản thân không đủ khả năng mang hạnh phúc đến cho em."

Nước mắt Văn Kha lặng lẽ không một tiếng động chảy xuống, anh đã nghe thấy được những lời đau khổ trong lòng Hàn Giang Khuyết.

Cả đời hắn đều bị người vứt bỏ, từ lúc vừa ra đời đã bị Hàn Chiến bỏ rơi sau đó lại bị người cha Omega của mình gây thương tổn, rồi sau đó là đến lượt sự ra đi của anh. Thậm chí sau đó nữa, bởi vì Hàn Giang Khuyết tự ý đi tìm người cha Alpha của mình nên bị người cha Omega kia cho là hắn "phản bội" nên cũng không cần hắn nữa.

Một đời ngang dọc không ngừng bị bỏ lại một mình, sự tổn thương tạo thành với con người chính là mang ý nghĩa hủy hoại.

Nỗi đau của Hàn Giang Khuyết, thật ra đã vượt qua cả chữ hận này.

Một người ngay cả ký ức cũng trở thành điều xa xỉ, làm sao lại không cảm thấy sợ hãi và không thể giải thích nổi vận mệnh của mình đây.

Văn Kha nắm chặt lấy điện thoại, chậm rãi lên tiếng: "Hàn Tiểu Khuyết, cậu nghe tôi nói này, chính cậu đã mang hạnh phúc đến bên tôi."

"Cậu nói đúng, đúng là tôi đã nhu nhược. Sau khi mẹ qua đời, năm đó tôi... thật ra đã từng nghĩ đến chuyện tự kết liễu cuộc đời mình, thế nhưng khi ý nghĩ đó chợt nảy lên tôi đã sợ hãi, cho nên mới có thể tự lừa gạt chính bản thân mình, vẫn tiếp tục sống bởi bản thân là kẻ tham sống sợ chết—— tôi khao khát muốn được sống bởi vì chính cậu. Mười năm đó, ban ngày tôi để bức tranh mà cậu vẽ tặng mình phủ đầy bụi bặm, nhưng khi đêm xuống tôi lại trở thành chú hươu cao cổ kia, tại sao cứ nhất định phải là hươu cao cổ, Hàn Tiểu Khuyết, bởi vì chỉ có cậu mới gọi tôi như vậy, là cậu đã lặng lẽ sắp đặt cho linh hồn của tôi một nơi chốn để đi về."

"Thế nên tôi không chỉ yếu đuối mà còn rất dối trá. Tôi xưa nay thậm chí cũng không hề trao cho Trác Viễn một tình yêu chân chính, vào ban ngày chỉ dùng lý trí mạnh mẽ đốc thúc bản thân mình làm hết phận sự của một Omega, nếu chỉ tính từ góc độ tình cảm mà nói, tôi và anh ta không thể nói rõ được là ai có lỗi với ai. Tôi đã đổ tại hết tất cả những điều này là vì sức mạnh của đánh dấu, là bởi vì tôi dối trá đã thành quán tính, ngay cả khi mình nhu nhược đớn hèn cũng không dám thừa nhận. Thậm chí khi đã cùng cậu ở bên nhau rồi, tôi vẫn còn đang làm theo bản năng muốn bảo vệ chính mình."

"Quả thật tôi chẳng hề tốt đẹp như Văn Kha của mười năm trước, cậu Tiểu Kha đó sẽ không cam lòng làm người bị bắt nạt như vậy đâu. Hãy cho tôi một chút thời gian, để tôi lại trở về là con người đó. Cậu hãy tin tưởng tôi, Tiểu Kha kia thật ra vẫn luôn ở trong lòng tôi, tôi không hề giết chết cậu ấy, khoảnh khắc khi tôi chạy ùa vào sàn nhảy ôm chặt lấy cậu đó, trong lòng đều nghĩ rằng... cậu vẫn còn cần tôi."

"Hàn Tiểu Khuyết, cậu là người duy nhất trên thế giới này, có thể khiến Văn Kha nhu nhược trở thành một người dũng cảm.

"Tiểu Kha..."

Hóa ra Văn Kha không phải cao lớn ngay từ khi sinh ra, mà là bởi vì yêu Hàn Giang Khuyết nên mới trở thành chú hươu cao cổ trong lòng hắn kia.

Tôi vẫn luôn cần em.

Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên rất muốn ôm chặt lấy Omega của mình.

Trong thoáng chốc đó, hắn nhớ đến năm học lớp mười một, có một lần trong một buổi tự học buổi tối hai người họ đã cùng nhau lén lút uống chung một chai bia, khi quay về lại bị giáo viên chủ nhiệm tóm được, còn nghiêm khắc chất vấn tại sao trên người bọn họ lại có mùi rượu.

Lúc đó hắn chẳng biết làm sao mà cứ đứng ngây tại chỗ, trong khi cậu học sinh giỏi như Văn Kha lại mặt không biến sắc nói rằng: "Thưa thầy, bởi vì tối nay chúng em đã cùng ăn vịt om bia ạ."

Hàn Giang Khuyết không nhịn được, bèn nở một nụ cười ngốc nghếch.

Đồng thời Alpha cũng nhớ lại cảm xúc của bản thân ngày ấy——

Sao Văn Kha lại dễ làm người khác yêu thích đến vậy.

Hóa ra em từ sớm đã gian dối như vậy đấy, thế nhưng khi tự thừa nhận mình là một người như thế, đến từ ngữ em dùng cũng trở nên thật đáng yêu.

"Hàn Giang Khuyết."

Văn Kha bỗng nhiên trịnh trọng gọi tên đầy đủ của hắn: "Đợi cậu về rồi, hãy đánh dấu tôi có được không?"

Alpha nắm lấy điện thoại, qua một lúc rất lâu mới khẽ mở lời: "Tôi yêu em, Văn Kha."

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên, trong dãy hành lang tối đen như mực này, chỉ có duy nhất một tia sáng nhàn nhạt đến từ ô cửa sổ nhỏ kia, vài bông hoa tuyết bay liệng từ giữa nơi ấy rơi xuống khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng mềm mại tựa như một nụ hôn.

Hắn nghĩ, mình bây giờ thật sự không để ý nhiều đến vậy nữa.

Thử thách mười năm này, thật ra cả hai người họ đều phải dùng cách thức của bản thân để tự vượt qua, Văn Kha dựa vào sự dối trá để sinh tồn, còn hắn lại bởi vì bướng bỉnh mới chờ được chú hươu cao cổ kia.

Hai người họ cùng với việc đánh dấu không có quan hệ gì.

Bọn họ đương nhiên cũng không phải là một vòng tròn hoàn hảo.

Nhưng may mắn thay, tình yêu thật ra vốn là những mảnh ghép, chính vì cả hai người đều có chỗ khuyết thế nên mới có thể vừa vặn khớp lại với nhau.