Ái Tình Chưa Dứt

Chương 107: Viên thuốc thời gian




Hàn Giang Khuyết cũng hơi hoảng lên.

Lúc ngồi ở trên xe, cánh tay của hắn vẫn ôm chặt lấy Văn Kha, nhưng so với nói là ôm lấy Omega trái lại nên nói rằng, dường như muốn cất giấu người kia trong lòng mình thì đúng hơn.

"Em vẫn đau lắm à?" Hắn khẽ hỏi: "Tiểu Kha?"

Văn Kha lắc đầu một cái, anh không có sức, cứ gác cằm mình lên vai Hàn Giang Khuyết.

Anh đã lâu không ở bên cạnh người kia như thế này rồi, nếu như không phải còn có Tưởng Triều ở đây, Omega thật sự rất muốn nói những lời rủ rỉ tình cảm với Hàn Giang Khuyết.

Thực ra trong bụng Văn Kha vẫn còn đau lắm, chỉ có điều khi được người kia ôm lấy thế này, bụng của anh sẽ không cảm thấy sôi lên nữa, giống như hai thằng nhóc ở bên trong đang giày vò anh kia, cũng biết được một người ba khác của bọn nhóc đã đến rồi nên ngay lập tức cũng trở nên đàng hoàng hơn.

Tưởng Triều lái xe rất nhanh, không tới mười phút đã chạy đến bệnh viện gần đây, sau đó cũng nhanh chóng đưa Văn Kha vào phòng cấp cứu trong khoa sản dành cho Omega.

Thế nhưng khi sắp đến lúc làm kiểm tra, anh lại bất thình lình nhận được cuộc gọi của Hứa Gia Nhạc, còn chưa nói được mấy câu mà sắc mặt đã trắng bệch cả ra, hoảng hốt sợ hãi nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.

"Hứa Gia Nhạc nói, Phó Tiểu Vũ và cậu ấy đột nhiên có chút việc gấp, nên không thể tiếp tục chủ trì hoạt động ở Đại học B được..."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hàn Giang Khuyết nhất thời cũng trở nên căng thẳng: "Sao hai người đó lại đồng thời cùng có việc nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Cậu ấy nói vội vàng lắm, cũng không rõ lắm, giống như phải giúp Phó Tiểu Vũ chuyện gì đó. Nhưng cậu ấy cũng nói là không cần phải lo lắng cho hai người họ đâu."

Văn Kha vừa thấy căng thẳng, bụng đã co lại giống như bị chuột rút, anh không khỏi thở hổn hển một hơi, những câu hỏi trong đầu vẫn cứ xoay mòng mòng, anh nói tiếp: "Hứa Gia Nhạc đã sắp xếp cho Vương Tịnh Lâm phụ trách hoạt động trong hai tiếng sắp tới, cậu ấy làm về mảng thiết kế khung của App, nên cũng có thể hướng dẫn cho các sinh viên cách thức tải về và sử dụng.

Sau đó cũng có thể để các bạn ấy, ở ngay hội trường thử qua hệ thống ghép đôi của ứng dụng. Nhưng mà đến phần tổng kết, vẫn để cậu ấy thay thì có hơi miễn cưỡng quá. Phần công việc này vẫn luôn do tôi chuẩn bị, Phó Tiểu Vũ cũng chỉ là hơi hơi nắm rõ được một chút. Mà bây giờ tôi lại..."

"Trước tiên em cứ làm kiểm tra đi đã."

Hàn Giang Khuyết rõ ràng là cảm nhận được những suy nghĩ nôn nóng của Văn Kha, không thể không cắt ngang lời anh, lo lắng nói: "Tiểu Kha, dù có thế nào, cứ làm kiểm tra trước đã rồi nói sau đi."

Văn Kha hít một hơi thật sâu, rốt cuộc mới nói: "Được rồi."

Ngập tràn trong đầu anh lúc này đều là chuyện hoạt động ở Đại học B, thế nhưng Văn Kha vẫn gắng tỉnh táo lại, quay về phía Hàn Giang Khuyết gật đầu một cái.

Anh biết, trước tiên bản thân cần phải chắc chắn mình và hai em bé không có chuyện gì đã, nếu không cho dù bản thân có cố gắng chống đỡ thì Hàn Giang Khuyết cũng phát điên lên mất.

Hắn cũng rất vội vàng, vừa ôm Văn Kha vừa tiến vào phòng hội chẩn đợi bác sĩ đến đây, lại vừa cúi đầu xuống gọi điện cho Phó Tiểu Vũ.

Nhưng đã gọi liên tiếp mấy lần, mà đầu dây bên kia vẫn chưa có ai nghe máy, sau đó Hàn Giang Khuyết thậm chí còn bất đắc dĩ gọi một cuộc cho cả Hứa Gia Nhạc, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Lông mày Alpha không khỏi nhíu lại, hắn không chỉ lo lắng cho hoạt động của Văn Kha, mà còn có chút lo lắng cho cả tình huống của Phó Tiểu Vũ, cho nên lại càng cảm thấy bức bối.

Bác sĩ đến rất nhanh, đơn giản hỏi qua vài câu về tình trạng của Văn Kha, sau đó cấp tốc đưa anh đi làm xét nghiệm.

"Thưa bác sĩ, em ấy có làm sao không?"

Hàn Giang Khuyết rất nhanh đã lên tiếng hỏi.

"Không có chuyện gì lớn đâu, là do tin tức tố hỗn loạn dẫn đến động thai nên mới bị đau bụng như vậy thôi. Omega và em bé đều không sao."

Sau đó bác sĩ lại lắc đầu một cái, trở lại chỗ ngồi, vừa xem lại những ghi chép về tình trạng của Văn Kha vừa nói: "Có phải là mấy ngày nay, cậu nghỉ ngơi không được tốt cho lắm?"

"Vâng... chủ yếu là giấc ngủ," Văn Kha trả lời thành thật: "Tối hôm qua tôi vẫn luôn mất ngủ, phải đến tận hừng đông mới chợp mắt được một lúc."

"Ừ, nghỉ ngơi không tốt, thần kinh căng thẳng thật ra cũng sẽ dẫn đến tin tức tố bị rối loạn, sau đó mất ngủ lại khiến cho tình trạng đó chuyển biến xấu hơn, cũng rất dễ dàng xuất hiện tình trạng đột ngột đau bụng như hôm nay vậy."

"Vì sao tin tức tố lại đột nhiên bị loạn lên như vậy...?"

Hàn Giang Khuyết có hơi để ý đến vấn đề này, nên mới không kiềm được đặt câu hỏi.

"Có lẽ chủ yếu là vì tin tức tố cấp D của Omega về tố chất sinh lý vẫn là hơi kém một chút, hơn nữa còn mang thai đôi nên sẽ lại càng cần đến sự hỗ trợ của Alpha hơn. Mà trước đây tôi thấy tình hình của cậu Văn đều rất tốt, em bé cũng vẫn luôn khỏe mạnh, gần đây có thay đổi gì sao?"

Sắc mặt của bác sĩ tương đối ôn hòa, rõ ràng là vì tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, ông còn giải thích: "Hay là gần đây Alpha không thường ở bên cạnh cậu?"

Văn Kha vốn đang ôm bụng, khi nghe thấy được câu này cũng không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Hàn Giang Khuyết một cái, anh lo lắng Alpha sẽ cảm thấy tự trách vì những lời của bác sĩ.

Sắc mặt của hắn cũng lập tức tái đi, thì thào nói: "Tôi, gần đây tôi không thường ở bên cạnh em ấy, là vấn đề của tôi."

"Công việc bận rộn lắm à?"

Bác sĩ trái lại cũng không trách hắn, chỉ kiên nhẫn nói: "Những đôi vợ chồng đang trong giai đoạn mang thai, phải tách nhau ra mấy ngày cũng là chuyện thường tình, thông thường đều không có quan hệ gì, nhưng cậu vẫn phải cố gắng dành nhiều thời gian cho cậu ấy. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng lúc này của cậu Văn, trạng thái và cảm xúc của Omega cũng là những điều rất quan tọng cần phải cân nhắc—— yên tâm đi, không có chuyện gì lớn cả đâu, tôi đã kê cho cậu ấy hai liều thuốc ổn định rồi, thuốc này tương đối giống như chất dinh dưỡng thôi sẽ không ảnh hưởng đến em bé. Hai ngày này cậu Văn cứ đến bệnh viện truyền nước, cộng với nghỉ ngơi nhiều hơn một chút là sẽ khỏe lại thôi."

Lời của bác sĩ khiến Văn Kha nhất thời không còn căng thẳng như vậy nữa, thật ra ngay từ đầu điều anh lo lắng nhất chính là hai em bé ở trong bụng.

Hơn nữa quả thật anh có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần Hàn Giang Khuyết ở bên cạnh mình, dù chỉ là ôm lấy anh thôi, nhưng khi được tin tức tố mùi whisky nồng đậm kia quẩn quanh bên mình thì bụng của Omega cũng không còn quá đau nữa.

"Thưa bác sĩ, hai tiếng nữa tôi, tôi còn một hoạt động phải đọc diễn văn tổng kết, ông cảm thấy tôi... tôi có thể đến đó được không?"

Lời này của Văn Kha vừa ra khỏi miệng, lập tức đã cảm thấy ánh mắt không vui của Alpha đặt trên người mình, anh biết người kia khẳng định là rất không hài lòng thế nhưng vẫn không nhịn được mà bất chấp hỏi.

"Quan trọng lắm sao?"

Bác sĩ có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng lập tức nhận ra được, chuyện có thể khiến cho Omega với dáng vẻ hơi tiều tụy trước mặt này, phải hỏi han như thế đương nhiên sẽ không thể là chuyện không quan trọng được.

Ông yên lặng một lát, vẫn nói rằng: "Như thế này đi, cứ truyền nước trước đã. Chắc cũng mất tầm một tiếng thôi, nếu sau đó cậu không còn thấy đau bụng nữa thì có thể tham gia hoạt động kia cũng không phải là không được. Đọc diễn văn bế mạc chắc cũng không lâu đâu nhỉ?"

"Cũng không biết ạ." Văn Kha lập tức như trút được gánh nặng, nhanh chóng lắc đầu: "Nhiều lắm chắc cũng mất nửa tiếng thôi."

"Vậy thì không có vấn đề gì." Bác sĩ nghe vậy cũng gật đầu, lại dặn dò thêm một câu: "Cậu nhất định phải xem mình cảm thấy thế nào, không nên quá miễn cưỡng. Để tôi lập tức sắp xếp cho y tá đưa cậu đi truyền nước nhé."

Văn Kha rất nhanh đã được đưa đi truyền nước, điều hòa trong bệnh viện cũng được mở ở chế độ ấm, thế nên anh liền cởi áo khoác ra đặt sang một bên, như vậy càng có thể thân mật dựa sát vào trong lồng ngực của Hàn Giang Khuyết.

Cả đêm hôm qua Omega gần như là không ngủ nổi, ban nãy ở Đại học B hoàn toàn là phải dựa vào chút sức lực mới có thể chống đỡ nổi, lúc này cơ thể mới được thả lỏng một chút, khiến cho mí mắt trong nhất thời cũng trở nên rất nặng nề.

"Hàn Tiểu Khuyết..." Văn Kha lẩm bẩm.

"Tôi ở đây." Hàn Giang Khuyết khẽ nói.

"Cậu đừng tự trách." Omega buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra, anh tựa đầu mình trên bả vai của hắn, mơ mơ màng màng thì thầm nói: "Tối qua là do tôi quá háo hức với hoạt động hôm nay, thế nên không nghỉ ngơi cho tốt được thành ra mới không thoải mái như bây giờ thôi."

Hàn Giang Khuyết im lặng một lát, rốt cuộc giọng lại khàn đi nói: "Tiểu Kha, buổi tối tôi về nhà với em."

Nhưng Omega không đáp lại, hàng lông mi thật dài rủ xuống che đi mí mắt, tiếng hít thở cũng rất đều đều, dường như anh rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Alpha cúi đầu xuống nhìn vào ống tiêm đang cắm vào mu bàn tay của anh.

Bàn tay của Văn Kha vẫn luôn rất đẹp, màu da trắng nõn, mạch máu màu xanh nhàn nhạt, Hàn Giang Khuyết nghĩ đến xuất thần trong thoáng chốc, sau đó lại nhẹ nhàng nâng bàn tay của anh lên, nhiệt độ nơi lòng bàn tay của người trong lòng mình lúc này đây thật ấm áp.

Sự che chở của Văn Kha đối với hắn, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó còn vượt qua cả tình yêu, nếu như dùng những từ ngữ kỳ lạ nhưng lại chuẩn xác để hình dung cho điều này thì có lẽ đó chính là bản năng của người mẹ. Trên thế giới này sẽ không thể có nổi một Omega thứ hai bao dung được đến như vậy.

Nhưng cố tình là Omega cũng đồng thời dùng thái độ kiên quyết từ chối hắn những hai lần.

Thế nên thỉnh thoảng Hàn Giang Khuyết cũng sẽ cảm thấy mê muội, có lúc hắn còn nghĩ, nếu như Văn Kha yêu mình vậy thì sao lại không chịu từ bỏ nguyên tắc cuối cùng kia, có lúc hắn cũng cảm thấy hận chính bản thân mình, vì sao lại không thể giống như anh thỏa hiệp một bước, có phải là vì hắn quá trẻ con không.

Hàn Giang Khuyết bị kẹp giữa hai dòng suy nghĩ, không biết nên làm thế nào.

Hắn không biết, những mâu thuẫn đau khổ vào giờ phút này của bản thân đến tột cùng là vì hắn không hiểu được chính mình hay là bởi vì hắn không hiểu được Văn Kha.

...

Văn Kha ngủ rất say, ngay cả khi y tá rút ống tiêm ra anh cũng không tỉnh lại.

Hàn Giang Khuyết cứ ôm lấy anh như vậy rồi bấm thời gian, cho đến tận khi bắt buộc phải lái xe trở lại Đại học B mới lay Omega dậy, hỏi rằng: "Tiểu Kha, em còn định đi phát biểu diễn văn bế mạc không?"

"Đi chứ." Văn Kha lập tức tỉnh táo lại, quầng mắt của anh còn phơn phớt màu xanh, ngủ lơ ma lơ mơ.

Nhưng mà lúc này cũng đã nhanh chóng phản ứng được, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, rồi lại vội vàng đứng lên khoác áo vào người, còn hỏi: "Hàn Tiểu Khuyết, tôi vẫn còn phải về đó kết thúc chương trình hôm nay. Tưởng Triều về trước rồi sao?"

Thuốc ổn định bác sĩ kê cho anh không tồi, Văn Kha đã không còn thấy bụng mình có cảm giác đau đớn nữa, chỉ còn lưu lại một chút cảm giác không khỏe mà thôi.

"Tôi bảo Tưởng Triều đi nghỉ ngơi trước một chút rồi."

Hàn Giang Khuyết thật ra không hề muốn Văn Kha đã như vậy rồi mà vẫn còn tiếp tục làm việc, nhưng có lẽ hắn phỏng chừng cũng đoán được sẽ không khuyên nổi anh, vì vậy bèn dứt khoát hạ thấp giọng xuống, nói rằng: "Tôi sẽ tự đưa em về lại Đại học B và vào hội trường cùng em cho đến khi hết bận."

Văn Kha nghe được câu này xong, động tác của anh không khỏi ngừng lại một chút.

Khi Omega lần thứ hai ngẩng đầu, đôi mắt ấy bởi vì vui vẻ mà cũng hơi cong cong lên: "Được đó."

Thời điểm trở lại Đại học B, bất kể là Văn Kha hay Hàn Giang Khuyết đều không thể nghĩ được rằng tình hình ở nơi đây lại sôi nổi hào hứng đến vậy.

Vương Tịnh Lâm về cơ bản gần như không cần phải làm gì, các bạn sinh viên đều đang chơi vui vẻ đến nỗi không biết trời đất đâu nữa rồi, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra hồ hởi châu đầu ghé tai lại với nhau, có người thì hứng thú với phần điền thông tin về những kinh nghiệm đã từng trải qua, có người lại cùng với những người khác thảo luận về các kết quả trắc nghiệm.

Hàn Giang Khuyết cũng ngồi ở hàng đầu tiên giống như Phó Tiểu Vũ, vẻ ngoài và mùi tin tức tố của hắn không thể nghi ngờ gì là vô cùng nổi trội, mới vừa ngồi xuống đã khiến cho truyền thông báo chí xung quanh đều phải tò mò nhìn qua.

Mà Văn Kha lại đi tới phía trước sân khấu, hỏi nhỏ Vương Tịnh Lâm: "Thế nào rồi?"

"Tốt lắm anh ạ."

Ngay cả Vương Tịnh Lâm bình thường ít nói là thế mà lúc này sắc mặt của cậu ta cũng hơi kích động: "Tất cả các bạn ấy đều cảm thấy rất mới mẻ, ban nãy khi em tổ chức cho mọi người download để sử dụng, lượng người tham gia rất cao, còn có rất nhiều người đặt câu hỏi khi nào chúng ta mới tung ra bản chính thức. Anh về thật đúng lúc, hiện tại mọi người gần như đã hiểu được phần nào các tính năng của ứng dụng, có thể kết thúc được rồi. Mà sức khỏe của anh có ổn không?"

"Tôi không sao."

Văn Kha rốt cuộc cũng có thể thở phào, anh cười với Vương Tịnh Lâm rồi nói: "Vất vả cho cậu rồi, đột xuất phải lên sân khấu thế này. Phần còn lại cứ để tôi xử lý nốt là được."

Khi anh một lần nữa đứng lên phía trước hội trường, gần như chỉ vừa mới nắm vào chiếc micro, nhưng bộ nơi này vốn đang ầm ĩ đã bắt đầu đầu dần dần trở nên im ắng, ánh mắt của tất cả mọi người đều rất tự nhiên hướng về phía Văn Kha, đợi anh lên tiếng.

Hàn Giang Khuyết vì không tham gia vào nửa phần trước của hoạt động, cho nên cũng không biết rằng trước đó Văn Kha đã âm thầm chinh phục được các bạn sinh viên đang ngồi tại đây, cho nên lúc này mới cảm thấy có hơi giật mình.

Nhưng khi Văn Kha bắt đầu nói, hắn cũng lập tức im lặng, lắng nghe một cách hết sức chăm chú.

"Xin chào tất cả các bạn, vừa rồi là trưởng phòng Vương của phòng phát triển công ty chúng tôi đã giới thiệu những công năng của ứng dụng đến với các bạn, thế nào rồi? Hãy chia sẻ với tôi một chút nhé, các bạn đã bắt đầu ghép đôi chưa? Đã ghép được bao nhiêu đôi rồi? Các bạn đã nói chuyện với nhau chưa?"

Có rất nhiều những tiếng trả lời lẫn vào với nhau lập tức vang lên, có người nói ghép đôi được với một hai người, cũng có người nói lên đến tầm hơn mười người.

Văn Kha chọn một Alpha trả lời rất tích cực ngồi ở hàng trước, hỏi: "Bạn sinh viên Alpha này, bạn nói rằng mình chỉ ghép đôi được với một người, xem ra bạn là người rất một lòng đó nhé. Nào hãy nói cho tôi biết, sau khi ghép đôi thành công hai bạn đã nói chuyện với nhau chưa?"

"Bọn em đã nói chuyện rồi ạ." Cậu bạn Alpha kia bỗng nhiên bị điểm danh, nên là cứ trả lời lắp ba lắp bắp: "Bọn em vẫn nói chuyện với nhau từ lúc nãy cho đến tận bây giờ."

"Ồ?" Văn Kha lại hỏi: "Xem ra hai bạn rất hợp với nhau đấy, nếu không cảm thấy ngại thì có thể nói cho tôi biết, đối phương là một Omega như thế nào không?"

Văn Kha bẩm sinh đã mang dáng vẻ thân thiện.

Anh có một đôi mắt nhạt màu, khuôn mặt thanh tú, còn có thần thái cực kỳ nhẹ nhàng của Omega, những điều ấy khiến cho anh mỗi lần hỏi han người khác như thế này, đều hệt như một người anh trai nhà bên đang quan tâm đến tình hình hẹn hò của mọi người.

Vẻ mặt của cậu bạn Alpha kia bỗng nhiên hiện ra vẻ ngượng ngùng, cậu ta liếc mắt nhìn người ở bên cạnh một cái rồi mới ấp a ấp úng nói: "Cậu, cậu ấy bây giờ đang ngồi bên cạnh em."

Toàn bộ hội trường nhất thời khắp nơi đều là những tiếng kêu đầy kinh ngạc, trong thoáng chốc đó ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người một Omega khôi ngô với mái tóc nhuộm màu ombre màu xám bạc bên cạnh Alpha kia.

"Ban nãy em chỉ tùy tiện thử ghép đôi một cái và trò chuyện được một lúc, sau đó không ngờ được lại chính là một người bạn học trong cùng khoa cùng trường với em, cho nên bọn em đã đổi chỗ với một bạn học khác..."

Alpha vừa nói, đồng thời trên khuôn mặt ngượng ngùng lúc này lại không che giấu được vẻ mừng rỡ: "Lúc trước em mới thấy qua cậu ấy, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội làm quen, thật sự không ngờ được, một chút cũng không ngờ được."

Cậu ta không nói rõ, nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra được Alpha đối với cậu bạn Omega này có thể nói là thích thầm từ lâu.

Mà Omega kia cũng có chút thẹn thùng, thế nhưng vẫn luôn không nói lời nào, chỉ cố ý cúi đầu xuống nghịch điện thoại trong tay mình.

Tình tiết này thật sự lãng mạn đến mức có hơi thần kỳ.

Trong hội trường những tiếng bàn luận vang lên không ngớt, cũng không thiếu những ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Alpha kia, bởi Omega bên cạnh cậu ta rõ ràng là một cậu bạn vô cùng đẹp trai lại ăn mặc ngầu hết chỗ nói.

Điều này cũng khiến cho Văn Kha không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thật ra trước đây khi nói đến hoạt động quảng cáo tuyên truyền với mô hình lớn, Phó Tiểu Vũ đã từng nghiêm túc kiến nghị qua muốn bố trí người giở chút chiêu trò ngồi lẫn trong những khán giả, như vậy đến phần tương tác qua lại cũng sẽ dễ dàng hơn, thế nhưng suy nghĩ này đã bị Hứa Gia Nhạc kịch liệt phản đối, còn tranh cãi qua với cậu ấy.

Sau đó Văn Kha suy nghĩ mãi, vẫn là đồng ý với cách nhìn của Hứa Gia Nhạc.

Anh quả thật là người trung lập, cho nên ở phương diện nào đó cũng có thể hiểu được tính thực tế của Phó Tiểu Vũ, thế nhưng khi Văn Kha đã xác định sẽ tổ chức hoạt động ở Đại học B, cuối cùng vẫn quyết định muốn đi theo chủ nghĩa lý tưởng một chút.

Nhưng lại không ngờ được là, mình chỉ tùy hứng gọi một người tham gia với một lần ghép đôi tùy tiện trên App, vậy mà lại ghép đôi được cho cậu bạn Alpha kia với Omega mà mình đã mong đợi từ lâu.

Dựa theo xác suất học có thể nói rằng, điều này thật khó mà tin được nhưng thực sự cũng không phải là xa tận chân trời không với tới nổi, bởi vì ngồi kín mít ở đây đều là những bạn sinh viên đến từ các trường Đại học khác nhau, có người quen cũng là bình thường.

Cuối cùng, chỉ có thể dùng sự lãng mạn bất ngờ để hình dung chuyện này.

Đối với Alpha này và đối với anh mà nói, đều là như vậy.

"Chúc mừng bạn."

Văn Kha cười một cái rồi lại thở dài, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi đoán là bạn sẽ nhanh chóng rời xa khỏi ứng dụng này thôi, nhưng không sao cả, tôi không giận bạn đâu."

Kèm theo một mảng tiếng cười lớn bên trong hội trường, Văn Kha quay đầu lại hướng về phía những người khác rồi nói rằng: "Đối với các bạn cũng như vậy. Được rồi, hôm nay các bạn cũng đã ở đây cả một buổi chiều, tôi sẽ không làm mất thời gian của mọi người thêm nữa, phần bế mạc sẽ diễn ra rất nhanh thôi."

"Có hai việc—— thứ nhất là, ngày hôm nay các bạn đã tải về ứng dụng Love is the end là phiên bản beta đầu tiên của chúng tôi, sau khi kết thúc hoạt động ngày hôm nay, liên kết tải về ứng dụng sẽ hết hiệu lực, thế nhưng những dữ liệu trong ứng dụng của các bạn sẽ không bị mất đi vì vậy mọi người đều có thể yên tâm, kết quả làm trắc nghiệm hôm nay và kết quả ghép đôi vẫn sẽ luôn tồn tại.

Nhưng đồng thời, tôi cũng hy vọng các bạn có thể sử dụng App này nhiều hơn, hoặc là thử tìm hiểu về các tính năng sử dụng nếu phát hiện ra bất kỳ bug nào cũng có thể trực tiếp báo với chúng tôi thông qua hòm thư liên hệ với bộ phận kỹ thuật ở mục hỗ trợ khách hàng—— bất kỳ một phản hồi thành công nào ở phiên bản chính thức đều có thể đổi thưởng với chúng tôi. Ở đây tôi xin được cảm ơn trước về sự trợ giúp của các bạn."

"Thứ hai là, đã đến lúc tôi phải chính thức nói lời bế mạc cho hoạt động hôm nay."

Văn Kha ngừng lại một chút, sau đó mới từ từ nói: "Nửa phần trước, tôi đã cùng các bạn thảo luận về chủ đề tình yêu. Đây cũng là yếu tố mấu chốt nhất trong ứng dụng của chúng tôi—— chúng tôi hy vọng các bạn đều có thể tìm được tình yêu chân chính của mình. Có điều khi đến phần cuối chương trình hôm này, thật ra tôi lại dự định chia sẻ với mọi người một chút chuyện riêng tư."

"Liên quan đến chính bản thân tôi."

Văn Kha đóng lại máy tính đang chiếu trên màn hình lớn, rõ ràng là anh không còn cần đến những bản PPT phụ trợ kia, mà rất bình tĩnh đứng trước mặt tất cả mọi người, nói rằng: "Thật ra trước khi đến trường Đại học tổ chức hoạt động như ngày hôm nay, có một khoảng thời gian thật dài tôi đã rất thấp thỏm. Có thể các bạn không tin, nhưng mà việc phải đối mặt với các bạn sinh viên xuất sắc đến từ các trường đối với tôi mà nói là một việc rất khó khăn. Bởi vì—— tôi chưa từng được học Đại học."

Bên trong hội trường nhất thời trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, biểu cảm của tất cả mọi người ít nhiều đều mang theo vẻ khó mà tin nổi. Bọn họ quả thật rất khó mà tin được rằng, Omega vẫn luôn chậm rãi đứng ở phía trước tất cả phát biểu kia, thậm chí ngay cả Đại học cũng chưa từng được học.

Mà đôi môi của Hàn Giang Khuyết cũng không khỏi căng lên, hai tay của hắn không tự chủ được mà nắm chặt lại, đặt ở trên đầu gối.

Thế nhưng Văn Kha vẫn rất bình tĩnh như trước, anh nói: "Bởi vì một vài lý do ca nhân, năm học lớp mười hai tôi đã bị cho thôi học. Đối với bản thân tôi khi đó mới mười tám tuổi mà nói, đó quả thật là một lần đả kích nặng nề—— thật sự rất trầm trọng, cho nên lúc ấy tôi không có cách nào đối mặt, thậm chí còn có ý định dứt khoát vứt bỏ cuộc đời mình.

Sau đó mười năm, tôi kết hôn với một Alpha mà mình không yêu, mỗi ngày đều bình thản chỉ lo đến những việc trong nhà, không đi làm cũng không học hành gì nữa. Tôi rất ít khi nghĩ đến bản thân muốn làm cái gì, mà đã lựa chọn nghe theo mệnh lệnh của những người xung quanh. Tôi nghĩ bản thân là một Omega đã kết hôn rồi, xã hội này đối với Omega đã kết hôn có yêu cầu chi tiết đến với từng gia đình, mỗi một Alpha trong gia đình đó đều có yêu cầu ban đầu với Omega, tôi đương nhiên cũng phải phục tùng theo những tiêu chuẩn này. Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy——"

Trong đôi mắt của Văn Kha rốt cuộc cũng ánh lên vẻ đau khổ, anh hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của tôi."

"Có thể các bạn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao rõ ràng là đang thảo luận về một ứng dụng hẹn hò nhưng đến đoạn kết lại nói về những chuyện không liên quan như thế này. Nhưng mà tôi phải chia sẻ để cho các bạn có thể hiểu rằng, đây không phải là chuyện không có liên quan gì."

"Rất nhiều người sẽ cảm thấy, tình yêu là cùng một sinh mệnh khác làm quen, hiểu về nhau để rồi yêu thương lẫn nhau. Điều này đương nhiên không sai, nhưng điều tôi muốn nói là tình yêu, không liên quan gì đến người khác mà bản thân mới phải là người nhìn thấu tất cả.

Mười năm đó, tôi không biết mình muốn cái gì, tôi coi thường cảm nhận của bản thân, lại nghe theo sự sắp đặt của người khác. Mười năm đó, thật ra tôi không hề tồn tại, Văn Kha căn bản không tồn tại. Một người không có ý thức được về chính bản thân mình, không thể có được tình yêu. Đây là đạo lý quan trọng nhất, tôi rút ra được trong mười năm sai lầm này của cuộc đời mình."

"Linh hồn của sản phẩm nằm ở quan niệm, mà quan niệm của Love is the end đến từ chính bản thân tôi, từ chính sinh mệnh và những gì tôi đã từng trải qua. Cho nên rất nhiều nội dung ở trong này, bao gồm cả các câu hỏi trắc nghiệm, mục điền kinh nghiệm, sở thích, toàn bộ đều là xuất phát từ nội tâm."

Văn Kha nhấn mạnh từng chữ: "Tôi thật sự hy vọng các bạn có thể tìm được chính bản thân mình trong ứng dụng này, bạn là ai và bạn muốn gì. Ý nghĩa của việc phơi bày nội tâm này, đối với Alpha mà nói đã quan trọng rồi, nhưng với Omega lại càng quan trọng hơn. Bởi vì chúng ta đều quá dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, quá dễ dàng mất đi phán đoán của bản thân, quá dễ dàng để xã hội đắp nặn cho chúng ta một hình tượng lý tưởng—— Omega không nên sống như một giới tính thứ yếu như vậy."

"Các bạn Alpha, đây hoàn toàn không phải là đang kích động đối lập với sự phân biệt giới tính. Love is the end cũng mang đến cho các bạn một thế giới phong phú hơn, để hiểu được các bạn Omega một cách càng chân thực và phức tạp hơn, hãy tin tôi, các bạn ấy như vậy mới là càng đáng yêu càng quyến rũ nhất. Hãy quên đi việc sàng lọc cứng nhắc từ tin tức tố, hãy cứ thử làm quen với nhau như những con người bình thường, đi tìm tình yêu mà lòng mình hướng đến."

Hàn Giang Khuyết cùng tất cả mọi người đều cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía Văn Kha đang ở trên sân khấu.

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình lại biến thành bản thân trong những năm tháng là thiếu niên vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn Văn Kha ấy, lồng ngực của hắn cũng mãnh liệt đập thình thịch.

Hắn vẫn tôn thờ anh.

Omega này vẫn mang theo dã tâm bừng bừng, kiên cường bất khuất, trong nội tâm mạnh mẽ kiên quyết lại có bản năng nhẹ nhàng quan tâm đối với con người.

Những phẩm chất riêng này quả thực không phải thuộc về nhân loại, mà gần như mang tính thần thánh hóa.

Hắn làm sao có thể không tôn thờ một vị thần.

Nhưng cùng lúc đó, trong trái tim Hàn Giang Khuyết cũng đau đớn như thể bị kim châm vào.

Hắn đã sai rồi chăng.

Khi Alpha yêu cầu đánh dấu Văn Kha, có phải hắn đã sai lầm rồi không.

Cho dù là hiện tại, nếu như trong lòng hắn, vẫn cứ âm thầm khát vọng được đánh dấu một lần, có phải là rất đáng thẹn.

...

Sắc mặt của Văn Kha trở nên rạng rỡ hơn, trên khuôn mặt đã không còn nhìn thấy những đau đớn mất tinh thần như vừa nãy nữa, anh nghiêm túc nói tiếp:

"Tuần sau chính là ngày lễ tình nhân mười bốn tháng Hai, đúng vào 0h00" ngày hôm đó, Love is the end sẽ chính thức được tung ra. Tại đây, tôi cũng muốn tiết lộ cho các bạn biết về một hoạt động đặc biệt mà chúng tôi đã chuẩn bị sẽ diễn ra cùng ngày—— đó chính là viên thuốc thời gian."

"Mấy tuần trước, tôi đã từng nảy ra một suy nghĩ bất chợt, nếu như mười năm trước, trước khi tôi đưa ra quyết định mà ghi lại cảm xúc hôm đó, vậy thì mười năm sau khi tôi lắng nghe tiếng lòng của chính mình sẽ có cảm giác như thế nào đây? Là đau khổ oán hận bản thân mình khi đó hay là lựa chọn tha thứ cho người kia...? Câu trả lời này, thật ra đến tôi cũng không biết được. Vậy nên tôi mới thiết kế ra một hoạt động dài hơi như thế này, dĩ nhiên không phải đợi đến mười năm lâu như vậy đâu."

Văn Kha nói đến đây, bỗng nhiên lại đưa ánh mắt lặng lẽ tìm đến Hàn Giang Khuyết đang ngồi ở hàng đầu tiên.

Trong ánh mắt của anh mang theo một chút tâm tư phức tạp, nhưng mà rất nhanh cũng đã vội giấu đi, sau đó lại tiếp tục chia sẻ với các bạn sinh viên trong hội trường hôm nay:

"Là như thế này, tất cả các tài khoản đăng ký trong ngày mười bốn tháng Hai đều có thể tự thu âm một đoạn và lưu vào túi thời gian trong ứng dụng Love is the end, server của chúng tôi sẽ giúp các bạn lưu trữ thật cẩn thận những viên thuốc thời gian này. Một năm sau, nếu như người sử dụng lại đăng ký một lần nữa, có thể chọn một là tải về bản ghi âm kia cho bản thân mình nghe hoặc cũng có thể chọn gửi viên thuốc thời gian kia cho người yêu mình. Nếu như là vế sau, Love is the end sẽ tặng cho bạn một phần tiền thưởng bằng tiền mặt và huy chương riêng."

Văn Kha gần như rất khẽ rất khẽ thở dài một hơi không đáng kể lắm: "Thật ra giải thưởng cũng không quan trọng đến như vậy, mà điều quan trọng nhất ở đây—— là ý nghĩa. Trong cuộc đời của chúng ta, có lẽ sẽ phạm rất nhiều lỗi lầm, sẽ trải qua rất nhiều chuyện, bất kể là tốt hay xấu đều sẽ hóa thành một thể cùng với sinh mệnh của chúng ta. Thông qua hoạt động lần này, tôi hy vọng có thể mang đến cho chúng ta cơ hội để một đoạn thời gian loang lổ, để một đoạn tiếng lòng không nói ra được bằng lời được thẳng thắn chia sẻ với người yêu của mình."

"Cảm ơn các bạn."

Văn Kha gập người xuống thật, sau đó cúi chào các bạn sinh viên trong hội trường, chân thành nói: "Cảm ơn tất cả các bạn."

...

Buổi tối ngày hôm ấy, có rất nhiều đơn vị báo chí truyền thống cùng báo mạng đều đưa tin về hoạt động lần này tại Đại học B.

Hiếm khi có App nào có thể tự phổ biến rộng rãi đến như vậy, có lẽ là bởi thuộc tính của chính ứng dụng khiến một hoạt động thương mại lại mang đến một ý nghĩa xã hội, khiến truyền thông cũng có được rất nhiều góc nhìn có chiều sâu để viết bài.

Trong đó tiêu đề của tờ báo Thanh niên của thành phố B là đáng chú ý nhất:

《Love is the end không chỉ dừng lại ở tình yêu, cuộc cách mạng vĩ đại về ý thức bản thân》

Bài báo này nhanh chóng được các đơn vị truyền thông của các thành phố khác trên toàn quốc đăng lại, trong một đêm, ứng dụng hẹn hò còn chưa chính thức được tung ra đã có vô số người biết đến.

Từ ý nghĩa về mặt thương mại mà nói, hoạt động quảng bá lần này ở Đại học B dù sao cũng đã đạt được mức độ phổ biến rộng rãi trước nay chưa từng có, đây là một lần mượn lực khéo léo, một lần marketing tiêu chuẩn theo sách giáo khoa.

Văn Kha đã cùng với Love is the end, chân chính bước lên đỉnh cao sự nghiệp trong ngành này.