Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 47: - Tân sinh viên




Trước đêm Cẩn đi, cơ hồ trắng đêm không ngủ, vẫn không gọi điện cho Cẩn, bởi vì ta biết có người so với ta càng cần nàng bầu bạn hơn.


Bắt đầu ngồi trước máy tính viết nhật ký, nhìn văn bản word rậm rạp chằng chịt chữ viết, lại nhẹ nhàng delete hết.


Rất muốn phát một tin nhắn cho Cẩn rồi lại chậm chạp không chịu cầm điện thoại lên, thay đổi, ta thật sự đã thay đổi, trở nên chần chừ không quyết, suy nghĩ trở nên phức tạp hơn, không hề giống trước kia, nghĩ gì liền lập tức hành động, mà bây giờ lại chỉ bồi hồi không yên.


Cẩn cũng không gọi điện cho ta, nhưng ta tin tưởng, nàng cũng sẽ nhớ ta.


Trời còn mờ tối, chạy đến nhà Cẩn, ta là chạy đó nha, khoảng cách của chúng ta vừa đúng là 6 trạm xe buýt, không xa, cũng không gần.


Chờ ta chạy đến nơi thì trời đã sáng, trên người đổ đầy mồ hôi, theo gương mặt nhễ nhại chảy xuống....


Bấm số Cẩn, "Tỉnh chưa?" Còn có chút suyễn khí, chỉ cần nghĩ tới Cẩn, này tưởng niệm điên cuồng trào dâng...


"Tỉnh rồi? Sao thế?"


"Ta ở dưới nhà ngươi"


"...."


Cẩn nhanh chóng từ trên lầu xuống tới, nhìn thấy ta, cười.


"Lại một đêm không ngủ đi!" Ta nhìn ra được Cẩn đau lòng và lo lắng ta. Nàng nhẹ nhàng nhéo mặt của ta một cái, thanh âm ôn nhu.


"Ta muốn gặp ngươi nên tới đây!"


Nghe lời của ta, Cẩn cười, nhìn mặt ta đầy mồ hôi vội vàng hỏi.


"Làm sao tới được? Ngươi còn đĩnh lợi hại, có thể bắt được xe buýt?"


"Không có, ta chạy tới đấy! Coi như là tập thể dục!" Ai...Chính là loại tập thể dục này hơi bị tốn sức, khoảng cách hơi bị xa.


"Chạy tới? Hèn gì! Nhìn ngươi đầy mồ hôi!" Cẩn vừa nói vừa lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt ta.


"Lát nữa phải ra phi trường đi!" Ta nhìn Cẩn, hỏi.


"Ân, vừa mới thu thập đồ xong, chuẩn bị gọi điện cho ngươi! Không nghĩ tới ngươi đã tới rồi!"Cẩn cười nói." Ca ta đã đi lấy xe, một lát nữa sẽ khởi hành!"


Vốn là muốn nói "Ta đưa ngươi đi", lời còn chưa nói ra ngoài đã nuốt xuống.


"Ta sẽ không tiễn ngươi, ta không biết đường, vạn nhất đi lạc..."


Cha mẹ Cẩn nhất định sẽ đưa nàng đi, vậy ta cần gì phải đi cho thêm loạn đây? Bây giờ ta không muốn bộc lộ ra bất kỳ sơ hở nào, hết thảy đều còn đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, việc gì phải tăng thêm phiền não cho Cẩn.


"Hảo, ta đến nơi sẽ gọi cho ngươi!"


Lại là lời này, trước kia, buổi tối lặng lẽ đi theo sau nàng, sau đó bị nàng phát hiện, nàng nói, cũng là lời này.


Thời gian thoáng trôi đi, địa điểm thay đổi, tình cảnh thay đổi, thứ không thay đổi, cũng chỉ có hình ảnh hai người đứng đối diện nhau.


"Mỗi ngày ta đều sẽ gọi cho ngươi!" Ta nhìn Cẩn nói.


Cẩn trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ phải dặn dò ta chút gì đó, ta muốn nói cho Cẩn, không cần lo lắng, ta trưởng thành.


Ta không nói gì, chẳng qua chỉ là nhìn thẳng vào mắt Cẩn, đem lời muốn nói truyền đạt, loại trao đổi bằng ánh mắt như thế mới gọi là lãng mạn.


"Được! Vậy ta về trước, ngươi trở về chuẩn bị một chút đi!"


"Nga, đúng rồi, ngươi còn phải báo danh!"


"Yên tâm đi, ta có thể làm được!"


Nói xong, ta rời đi, không quay đầu lại, ta biết, Cẩn nhất định là đang đứng ở nơi đó nhìn ta rời đi, không dám quay đầu lại, bởi vì, ta không muốn nàng thấy được kia dòng nước mắt đang chậm rãi lăn dài.


Cứ như vậy rời đi, cho dù có bao nhiêu vương vấn không nỡ, so sánh với sức mạnh của số phận, con người luôn là vô lực như thế.


Nắm chặc quả đấm tự nói với mình phải nhẫn nại, Cẩn, chờ ta trở về.....


Từ sau khi Cẩn đi, dần thay đổi trở nên ủ ê chán nản, mỗi ngày trừ việc lên mạng chính là ôm sách ngồi một góc, không muốn ra ngoài, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng miễn cưỡng không muốn động.


Tựa hồ cuộc sống mỗi ngày cũng chỉ là đang chờ đợi một cú điện hoặc một tin nhắn từ người phương xa, tình cờ nhìn chính mình trong gương, cảm giác mình giống như là chim trong lồng, mất hết nhuệ khí và tự tin, nhìn trời lơ đãng. Mà nay, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là ‗vì ai mà người tiều tụy'.


Đối với mình cảm thấy rất thất vọng, ta không muốn ở nơi này bốn năm rồi dần biến mình trở nên đồi phế, hay là học thêm môn gì đó.


Suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho chiến hữu của cha, rất nhanh thúc thúc đã tìm được cho ta một câu lạc bộ rèn luyện thân thể, có thể rèn luyện sức khỏe còn có thể học được chút võ phòng thân.


Thể lực tiêu hao là cách tốt nhất để giảm bớt chút bi thương trong nội tâm, cảm thấy bản thân thật sự hết thuốc chữa rồi, tư niệm vẫn luôn đeo bám như bóng với hình, không phải cứ muốn xao lãng là có thể làm được, tựa hồ mỗi một phút cũng có thể đắm chìm trong đó, khiến bản thân đau lòng, lòng chua xót, bức bối đến hít thở không thông....


Từng ngày trôi qua, ngày tựu trường tới gần, đột nhiên rất chờ đợi tựu trường. Muốn cho bản thân bận rộn như một con xoay cứ xoay tròn mãi, như vậy, tựa hồ có thể giảm xuống thương nhớ trong nội tâm đi....


Cuối cùng đã tới ngày tựu trường, nhìn cổng trường tấp nập nhất thời cảm thấy nhức đầu, nhìn mọi người quần áo đủ kiểu dáng, ba lô túi xách đủ mọi hình thù, cảm giác không giống mình tới đây để đi học mà giống như tới để đi du lịch. Dù sao thời gian báo danh là 3 ngày, nghĩ lại, hay là ngày cuối cùng hẵng đi, có thể sẽ bớt đông hơn một chút.


Chạy quanh trường cả một ngày.


Lúc báo danh còn gặp phải chút phiền toái, trường học không đồng ý cho sinh viên ở ngoài ký túc xá, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phải đăng ký ở lại ký túc xá, dù sao giường chiếu cũng là trường học phát, thỉnh thoảng ở lại một đêm cũng được.


Lúc đến ký túc xá thì những đứa bạn cùng phòng cũng đã đến, lúc thấy ta đều trợn tròn mắt hoảng sợ, ta đương nhiên hiểu vì sao, lúc ở dưới lầu cũng đã bị quản lý kí túc xá nhận lầm thành nam sinh mà chặn lại một lần....


Điều kiện của ký túc xá cũng không tệ lắm, so với ký túc xá hồi nhỏ ta ở điều kiện tốt hơn nhiều, chẳng qua là đã quen ở một mình, bây giờ ở chung với nhiều người như vậy cảm thấy không được tự nhiên chút nào.


Một ngày bận rộn không ngừng, chạy tới chạy lui các khoa trong trường đại học, tới chỗ nào cũng đông nghẹt người, trong thời tiết mùa hè nóng bức thế này, phần lớn thời gian đều là đứng đó xếp hàng và chờ đợi, cuối cùng cũng chờ đến lúc các thủ tục làm xong rồi nhận lấy đồng phục quân huấn, này một ngày bấn loạn coi như là tuyên cáo kết thúc.


Buổi tối liền bị lôi đến sân thể dục của trường, phụ đạo viên phổ biến quy tắc cho tân sinh viên, tiếp theo là cùng đại đội trưởng gặp mặt, tuyên bố ngày hôm sau bắt đầu quân huấn...


Quân huấn..........


Khóa thứ nhất đại học, bất quá cũng thật có thể nhàm chán đến thế, từ nhỏ lớn lên ở doanh trại quân đội, thấy nhiều nhất cũng chính là nhà binh, các huấn luyện viên quân huấn của chúng ta đều đã đi lính một năm, một thân anh khí, lúc ngồi nghỉ liền lấy ánh mắt quét tới quét lui trong đám người.


Theo thông tin đáng tin cậy của một học tỷ, nghe nói trường học của chúng ta là "cái nôi sản sinh ra vợ của sĩ quan binh đoàn Tây quân", mỗi lần quân huấn đều xuất hiện những chuyện tình lãng mạn....


Dù sao cũng chẳng liên quan đến ta....ta không tin có tên huấn luyện viên nào mắt mù đến mức chọn bạn gái lại có thể chọn đến trên đầu ta.


Buổi tối bị huấn luyện tới 10h, dĩ nhiên là chỉ có thể ở lại ký túc xá, ai cũng mệt mỏi đến không buồn mở miệng, có lúc sau khi kí túc xá tắt đèn, mọi người có trò chuyện với nhau vài câu nhưng ta vẫn trầm mặc không lên tiếng, lên đại học được mấy ngày, căn bản đều là vượt qua trong trầm mặc, đột nhiên rất muốn gặp A Đạt, tưởng niệm lại cái ngày chúng ta đến Hải Nam kia, không biết các nàng bây giờ thế nào rồi.


Mỗi ngày gọi điện vào 5h50 đã nuôi thành thói quen, 5h50, thời gian ta nghỉ ngơi, cũng là thời gian Cẩn tan lớp, thời gian của chúng ta giao tập không nhiều lắm, mỗi ngày ngắn ngủi chỉ 10 phút gọi điện tựa hồ trở thành khoảng thời gian sung sướng nhất duy nhất của ta trong năm đầu đại học.


Huấn được mấy ngày ta đã cảm thấy thật nhàm chán, ta ghét nhất cứ phải làm đi làm lại một việc gì đó, chẳng dạy qua cái gì hữu dụng cả, mỗi ngày đều là tập đội hình đội ngũ, bằng không sẽ là chạy quanh sân trường một vòng rồi lại thêm một vòng.


Trọng yếu nhất là, trong ký túc xá không có phòng tắm riêng mà phải đi nhà tắm công cộng, muốn ta đi nhà tắm công cộng sao...quả thật có chút không quen....


Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là động não một chút. Sau buổi huấn luyện, cả một ngày ta nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ đối sách....


Buổi sáng 5h30 tập họp.


Trước khi đến tập trung, ta cố tình uống một ly sữa tươi.


Không biết đây là tật xấu từ nhỏ hay là sau này mới "bồi dưỡng" ra được, chỉ cần buổi sáng ta vô tình uống nhầm sữa tươi thì chắc chắn sau đó sẽ nôn sạch.


Quả nhiên, chưa chạy hết vòng thứ 2, ta liền bắt đầu chạy đến sân bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Đại đội trưởng vội vàng chạy tới "Bạn học, ngươi không sao chớ, làm sao thế?"


"Nga....Ta...." Nôn thật có chút ghê tởm, càng ghê tởm càng muốn nôn, mà càng nôn thì càng thật.... "Ta khó chịu, không được rồi, đại đội trưởng, ta muốn lên phòng y tế!" Giả vờ suy yếu....


"Được, ta kêu người đưa ngươi đi!" tân sinh viên năm nay toàn là con một a, lỡ như xảy ra chuyện gì đại đội trưởng cũng sợ không kham nổi "Ngươi chỉ có một mình không ổn, ta kêu người đưa ngươi!"


"Không cần, đại đội trưởng, tự ta có thể đi được!" Giả vờ kiên cường kiêm trạng thái suy yếu, từ từ lết ra khỏi sân huấn luyện, sau đó ba chân bốn cẳng cực lực phóng....


Nhanh chóng trở lại ký túc xá đổ một túi nước nóng lớn.


Đặt túi nước nóng vào trong y phục, sau đó ôm bụng đi tới phong y tế.


Phòng y tế vừa mới mở cửa, trong phòng rất ít người, y tế lão sư ngồi ở đó chậm rãi uống trà.


"Sao thế? Bạn học?"


"Ta....Ta có chút khó chịu!" Ta tiếp tục giả bộ.


"Vậy...Đo nhiệt độ trước đi!" Y tế lão sư đưa cho ta một cái nhiệt kế. Hảo, đúng như ta dự đoán.


Ta thừa dịp y tế lão sư không chú ý đem nhiệt kế đè vào túi nước nóng đã kẹp sẵn.


Y tế lão sư uống một ngụm nước, vừa lúc đó bên ngoài có người gọi hắn, hắn nhìn ta một cái rồi xoay người đi ra ngoài.


Vội vàng lấy nhiệt kế ra, vừa nhìn một cái, ngất. Hình như hơi bị quá cao, không được rồi, phải hành động ngay.


Cực lực lắc, lắc cho đến khi nhiệt kế giảm xuống chỉ còn hơn 39 độ một chút mới nhét vào dưới cánh tay. Trong lòng vui vẻ, gian kế đã thực hiện được đến 80%.


Chỉ chốc lát y tế lão sư trở lại.


"Sao rồi? Lấy ra ta xem một chút!"


"Không sao chứ lão sư..." Ta vừa nói vừa đem nhiệt kế đưa cho y tế lão sư, hắc hắc, có sao hay không ta còn không rõ sao.


"Ai nha, sốt cao quá, không được, ngươi phải lập tức nghỉ ngơi, truyền nước biển" Y tế lão sư nhìn ta một cái"Ngươi chắc là học sinh mới!"


"Ân, lão sư, có cần nhất định phải truyền nước biển hay không a, ta còn phải tiếp tục quân huấn đây!"


"Huấn cái gì mà huấn a? Sốt đến nông nỗi này, không được, ta viết cho ngươi giấy xác nhận, ngươi phải nghỉ ngơi hai ngày cho ta!"


Ai...Ta chờ chính là cái này....


Y tế lão sư lập tức chuẩn bị chỗ cho ta, kêu ta lại bàn kia đóng phí rồi lại đây truyền nước biển....


"Lão sư, ta không mang tiền, ta lập tức về ký túc xá lấy tiền ngay, ngươi có thể viết cho ta giấy xác nhận để ta giao cho đại đội trưởng không..." Tiếp tục giả trang suy yếu.


Y tế lão sư lập tức viết cho ta giấy xác nhận, viết xong còn đề nghị ta nghỉ ngơi thêm hai ngày cho khỏe, trước khi đi còn dặn dò ta "Nhớ mau trở lại tiêm thuốc a, ngươi sốt rất cao đấy!"


Đi khỏi phòng y tế, thở phào nhẹ nhõm, ta còn trở lại sao? Nếu ta mà trở lại mới thực sự có bệnh a!


Không đi tìm đại đội trưởng vì sợ vở kịch bại lộ ở phút chót, tìm một đứa bạn cùng phòng rồi nhờ nàng đưa giấy xác nhận và đơn xin nghỉ giùm ta, trở lại ký túc xá thay quần áo, kéo mũ thật thấp rồi rút êm khỏi trường học....


Ai.....Cảm giác về nhà thật tốt.


Tắm rửa xong, ta nằm trên ghế sa lon xem ti vi, phát ra cảm thán tự đáy lòng. Vốn định đánh một giấc thật ngon, ở kí túc xá ở mấy ngày không đêm nào ngon giấc, ở nhà vẫn là một người một giường mà ngủ, ở kí túc xá một người một giường còn không tính, chưa kể người ở trên tùy thời có thể rớt xuống nữa chứ ...Ai.....Đi học thật đúng là một sự hành hạ...


Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhanh đến buổi trưa, gửi tin nhắn cho Cẩn


"Đang làm gì đấy?"


Không lâu sau Cẩn liền gọi lại, ta phấn khởi đem chuyện mình làm thế nào trốn quân huấn lúc nãy kể cho Cẩn nghe.


"Tiểu quỷ đầu..." Cẩn cười trong điện thoại.