Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 3: - Bạo lực can thiệp








Đêm, nằm yên không buồn nhúc nhích, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả suy nghĩ cũng chỉ là Cẩn. Lần đầu tiên, ta bắt đầu thật cẩn thận suy ngẫm những tình cảm của ta đối với Cẩn. Ta không hiểu. Ta là nữ, Cẩn cũng là nữ.Tại sao một nữ nhân lại đối với một nữ nhân khác sinh ra cảm giác ấm áp như thế, tốt đẹp như thế. Huống chi, nàng là lão sư của ta, huống chi nàng đã thành gia thất!


Chưa từng đem những tình cảm của mình nghĩ theo phương diện này, có lúc ta cảm thấy thật sự không hiểu rõ mình, chỉ muốn lặng lẽ đối tốt với Cẩn, không muốn suy nghĩ nhiều, càng sợ Cẩn sẽ suy nghĩ nhiều!


Một đêm nằm đấy trằn trọc băn khoăn suy nghĩ những vấn đề nhưng lại không phải vấn đề trong nội tâm ta, cuối cùng thu được một chút kết quả nhưng lại có vẻ không phải là đáp án, lại càng thêm phiền muộn!


Tiết tự học buổi sáng không thấy Cẩn, đem một chồng bài tập thả trên bàn Cẩn, thấy bàn trống không, trong lòng trống rỗng, suy nghĩ một chút, ta ôm bài tập trở về !


"Bài tập hôm nay ta bây giờ phát xuống, nếu như lão sư hỏi, nói khóa đại biểu không có thu!"


Sau khi ta đứng trên bục giảng nói xong, bạn học một mảnh xôn xao, mọi người cười đùa, oán trách ta tại sao không nói sớm một chút, nếu ta nói sớm một chút các nàng cũng không cần phải cật lực hoàn thành bài tập...


Chết tiệt, sớm biết tối ngủ đái dầm thì sẽ không ngủ sao!


Cẩn, ta không muốn ngươi mệt nhọc, nếu như ngươi muốn trách, thì trách ta đi! Tiết ngữ văn, Cẩn tới!


Ánh mắt tối lại, ta nghe ra được cổ họng Cẩn vẫn còn khàn khàn, nói chuyện cũng rất phí sức, nói không tới 5 phút đã ho n lần!


"Lão sư, ngươi đừng giảng bài, ngươi phát bài tập tháng cho chúng ta làm đi, chờ thân thể khá hơn một chút hãy giảng bài tiếp!"


Ta không giơ tay tự tiện đứng lên phát biểu, tất cả mọi người nhìn ta, tựa hồ trong một sát na ta biến thành một người hoàn toàn xa lạ, Cẩn giơ tay lên, ý bảo ta ngồi xuống!


"Lão sư, lớp chúng ta tiến độ so với các lớp khác đã rất nhanh, ngài đừng có gấp, để cho tự chúng ta làm đi!"


Bạn học rốt cuộc đều phản ứng tới,"Đúng vậy, Đỗ lão sư, ngài nghỉ ngơi một chút đi, tự chúng ta làm đề", "Lão sư ngươi uống chút nước đi!", "Lão sư..."


Cần cười, nhìn mọi người ánh mắt thân thiết, có chút cảm động.


"Kia, Chu Minh, ngươi đến phòng làm việc của ta đem chồng đề trên cùng lại đây, tới, ta đưa chìa khóa cho ngươi!"


Đi tới cạnh Cẩn, nhàn nhạt nghe được mùi thuốc sát trùng, lúc Cẩn đưa ta cái chìa khóa, trong một thoáng kia, ta thấy được trên tay Cẩn vết kim châm, sưng to, máu ứ đọng, khiến ta đau lòng!


Ta chạy đến phòng làm việc cầm đề, thuận tiện từ trên bàn cầm ly nước của Cẩn nhanh chóng chạy trở lại!


Đưa ly nước cho Cẩn rồi sau đó phát đề, ta cảm giác được, ánh mắt Cẩn vẫn đuổi theo ta, mặc dù ta không quay đầu lại, nhưng ta như cũ biết, đây là người ta thích a, ta làm sao sẽ không biết đây?


"Ha ha, xem khóa đại biểu lớp chúng ta thật là hiểu chuyện!" Hôn mê...


Cả lớp cười ầm ầm...


Cẩn, ngươi ngã bệnh cũng không quên ―móc, ta một cái! Ai, được rồi, chỉ cần ngươi vui vẻ thì ta sao cũng được.


An tĩnh, mọi người hôm nay cũng phá lệ hiểu chuyện, tự giác làm bài, ngay cả những người bình thời đi học cực kỳ không thành thật, cũng đều yên lặng kiếm gì đó làm!


Ta không dám ngẩng đầu, ta biết, ánh mắt Cẩn nhất định rơi vào trên người của ta! Ta có chút chột dạ. Ai, ngẫm kĩ lại thì ta cũng đâu có làm chuyện gì mờ ám a? Kì quái...


"Dường như hôm nay ta không thấy bài tập văn của các ngươi!" Cẩn đột nhiên phát ra một câu.


"Khóa đại biểu không có thu!" Bạn học tốt, xem ra không phí công giao phó...


"Thu, xong rồi lại phát xuống...!" Ngất, đứa nào đấy...cái tên phản đồ! Ta len lén liếc một cái nhưng không phát hiện là kẻ nào đã lên tiếng.


Ta vừa định đứng lên giải thích một chút, còn chưa kịp đứng lên, Cần liền nói tiếp, ta vội vàng ngồi xuống.


"Nga, đúng vậy, ta đã bảo Chu Minh ngày mai hẵng thu, cộng thêm bài tập hôm nay lão sư ngày mai chấm luôn một thể."


Ngất...


Sớm biết Cẩn sẽ nói như vậy, ta coi như chán sống cũng không để mọi người đem trách nhiệm đổ hết lên đầu ta, lần này...ngược lại có chút phức tạp!...rõ ràng chuyện ta nói và lời của Cẩn có chút mâu thuẫn.


Trong lớp trở nên rất an tĩnh, tất cả mọi người vội vàng làm việc của mình.


Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, mỗi lần đều bắt gặp ánh mắt Cẩn, Cẩn đang nhìn ta, vẫn đang nhìn. Mà ta, nhìn nhau hai lần về sau sẽ không dám ngẩng đầu nữa!


Buổi trưa, ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời vẩy lên người, ấm áp, buồn ngủ! Đại khái là tối hôm qua một đêm không ngủ đủ, hôm nay mới mệt mỏi như vậy!


"Chu Minh, hôm nay ngươi trực, đi quét hành lang đi..." Nghe được lớp phó lao động đang kêu ta.


Ai...lại trực...


Ta vô cùng không tình nguyện cầm chổi đi quét hành lang, nhìn tàn thuốc trên đất vương vãi ta không ngừng oán giận, đều do địa lý lão sư, mỗi lần hút cũng đem tàn thuốc vứt ở chỗ này.... ai...khom lưng cần cù quét dọn...


"Trầm Thu...ngươi giúp ta cầm cái này về!"


"Nga, được!"


Trầm Thu...Trầm Thu? Cái tên rất quen thuộc của..ai đó? Ta cố gắng nhớ lại, âm thanh từ quá khứ vọng về.


Là một nữ sinh mập mạp có thân hình cơ hồ là 4*4. Trầm Thu...!!!


Ta nhớ ra rồi!


Mập mạp kia tập tễnh đi hướng ta bên này, đường cong hình chữ S nay đã bị bẻ cong, chữ S cơ hồ đã biến thành chữ O, cái mông vĩ đại đánh qua đánh lại nữa chứ. Ta buồn bực, ta đã từng tháy qua người mập nhưng chưa từng thấy qua tạo hình kinh dị như vậy!


Ta không nghĩ nhiều, liền chặn bước nàng lại!


"Ngươi là Trầm Thu lớp 5?"


"Ngươi là ai a?" Gương mặt chảnh chọe, nói xong còn trợn mắt nhìn ta một cái. Ta buồn bực, đây là cái loại người gì a?


"Nói như vậy, ngươi đúng là...?" Lời của ta tràn đầy khiêu khích, nhớ lại lời nàng mắng Cẩn, ta cố gắng kiềm chế không cho nàng hai cái bạt tai.


"Đúng vậy, ngươi là ai a, ta không biết ngươi!" Nói xong liền muốn rời đi. Muốn đi sao, một khi lời đã bắt đầu thì đừng hòng rời khỏi dây dễ dàng như vậy.


"Ngươi có biết có một câu gọi là tiện nhân sẽ bị sét đánh không!" Ta phát giác ra ta có thể khiêu khích nàng!


"Ngươi là ai a? Ta không biết ngươi, ngươi có bệnh a!" Bắt đầu la hét.


"Ta hy vọng ngươi sau này tới giờ ngữ văn thì khóa miệng lại cho ta, biết điều một chút, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Ta quay đầu nhìn nàng nói.


"Con mẹ nó ngươi có bệnh a, đồ chó điên!" người trong hành lang bắt đầu chú ý đến chúng ta.


"Ta cho ngươi biết ta không muốn đánh nữ sinh, ta hy vọng ngươi đừng mặt dày không biết xấu hổ!"


Kết quả lời ta chưa kịp nói xong một thân hình lao tới.


Người này thật sự là quá cậy mạnh, ta lại không phòng bị nên loạng choạng mém ngã. Ta xoay người cầm cây chổi trên tay thuận tiện phản công!


Ý trời, phan trúng lỗ mũi.


Mũi lập tức nở hoa, này mập bà che lỗ mũi ngồi chồm hổm trên mặt đất liền bắt đầu gào thét, máu mũi chảy ra, hành lang tụ đầy người!


"Ngươi chết với ta.."


Mập bà rống giận đứng lên, quăng cho ta một cái tát vào mặt. Ta không phòng bị, cũng không thể né tránh, nhất thời mặt nóng rát....


"Ngươi nha..." Ta hướng mập bà đạp hai chân vào bụng! Đạp nàng té ngã, sau đó lại muốn tiếp tục tiến lên thêm mấy cước nữa nhưng một đám người đã nhào lại.


May mà những người can thiệp đều là thành viên lớp chúng ta, một đám nữ sinh liều mạng giữ mập bà, vừa lúc kéo ta cũng là đám bạn chết tiệt của ta, ta liền nháy mắt một cái, đám người này lập tức hội ý, vừa kêu "Minh tử...được rồi được rồi, đừng đánh..." vừa lôi kéo ta vừa hướng mập bà đẩy đi, ta liền mượn loạn lại cho mập bà thêm hai cước!


Kết quả cuối cùng là đám bạn ba chân bốn cẳng đem ta kéo trở về lớp. Mập bà cũng bị bạn học của nàng nhận dẫn đi về. Ngồi một hồi, thở hổn hển, mọi người không ngừng hỏi ta:


"Sao thế, Minh tử, chuyện là sao a, sao lại động thủ đánh người?"


"Người nọ người nào a? Nàng chọc giận ngươi sao...?" Ta nhìn mọi người, chậm rãi nói:


"Kia mập bà là Trầm Thu!"..


"Nga, chính là học tiết Đỗ lão sư ..." Còn chưa nói hết...


Không cần nói, tất cả mọi người đều hiểu!


Không có nội quy thì không phải trường học, ở trong trường học, dĩ nhiên là muốn giữ nội quy trường học! Mà ta hôm nay làm nên chuyện lớn, dĩ nhiên là phá hư nội quy!


Dùng câu bạn cùng bàn từng nói," Muốn làm anh hùng phải trả một cái giá thật lớn!" Còn chưa tới tiết buổi chiều, cái giá thật lớn đã tới.


Anh hùng hảo hán gục xuống bàn ngủ trưa tiếp, thật tốt quá, vốn là không có nghỉ ngơi hảo, vừa nãy lại ―đánh lôi đài, thật vất vả có một cơ hội bổ sung giấc ngủ.


Lão Xá từng nói qua,"Nguyện vọng có hơn phân nửa là thất bại " quả nhiên quả nhiên...lời của danh nhân không thể không tin a.


Cửa mở ra, một cái đầu thò vào.


"Chu Minh lớp các ngươi có ở đây không? Lục chủ nhiệm tìm!"


Ta vô cùng không tình nguyện từ trên bàn bò dậy, chết tiệt, muốn ngủ một giấc ngủ đầy đủ khó như vậy sao!


Trước khi đi bạn cùng bàn kéo ta một cái, nhỏ giọng nói:


"Minh tử, ngươi chết chắc rồi.." Ta cười cười.


"Hắc hắc, 20 năm sau hảo hán vẫn lưu danh!"


Ta cảm thấy ta rất anh hùng, bây giờ nhớ tới cảm thấy khi đó rất ngây thơ, nhưng lúc đó, trong lòng cũng rất thản nhiên, ta cảm thấy ta làm hết thảy là vì Cẩn, như vậy, muốn ta gánh hậu quả gì ta cũng không sợ!


Đến nơi bên trong đã là ngồi đầy người.


Vừa vào cửa liền thấy kia mập bà nước mắt ràn rụa, trên y phục loang lổ vết máu, còn có lưu lại hai dấu chân một cách rõ ràng, đại gia ngươi, làm sao lại mặc quần áo trắng a, đây không phải là lưu lại chứng cứ phạm tội của ta sao.


"Ngươi là Chu Minh lớp 4?" Lục chủ nhiệm rất nghiêm túc hỏi ta.


"Ân !"


"Thi giữa học kỳ môn văn điểm cao nhất khối a, danh tiếng không nhỏ, đánh như thế nào "chiến" thế a?"


"Không có gì a, tự vệ a, không phải là ta động thủ trước"


"Tự vệ? Ta thấy ngươi cố ý khiêu khích thì có, có phải ngươi mắng người trước hay không?"


"Mắng người ?...A?...Ta mắng trước a, nga, đúng vậy, ta mắng chính là'người'a, ta còn tưởng rằng không phải?"


Kia mập bà vội vàng giành lời "Chính là ngươi mắng ta trước!"


Ta trợn mắt nhìn nàng một cái, dùng giọng nói cực kỳ khinh thường nói:"Ngươi gấp cái gì a? Giành nói cái gì a? Lục chủ nhiệm hỏi ta đây, ngươi không tôn trọng ta còn có thể, không thể không tôn trụng Lục chủ nhiệm a, thái độ gì a, chuyện ta làm sai thì ta nhận là được rồi, tranh gì a?"


Ta lại quay đầu cười nói với lục chủ nhiệm:"Ân, đúng vậy, chủ nhiệm, là ta gây sự trước." Lục chủ nhiệm lúc này có chút dở khóc dở cười, vội vàng tiến hành phê bình ta, một bài kiểm điểm dĩ nhiên là không tránh được, nhưng cũng không quá làm khó ta, cũng chỉ là phê bình một trận!


Mập bà cũng bị Lục chủ nhiêm phê bình, vừa thông suốt đi ra, ta vừa mới chuyển thân rời đi, Lục chủ nhiệm gọi ta lại.


"Đỗ lão sư nói chuyện này không cần làm gắt với ngươi, nàng sẽ chịu trách nhiệm, ngươi là đang giúp nàng ra mặt?"


Ta đứng ở cửa, sửng sốt, ta không nghĩ tới Cẩn sẽ nói với chủ nhiệm như vậy.


"Không, chủ nhiệm, là lỗi của ta, chuyện này không liên quan đến Đỗ lão sư, một chút quan hệ cũng không có!‖" Chủ nhiệm mỉm cười, quay đầu nhìn chủ nhiệm, ta có chút không biết làm sao.


"Đỗ lão sư của các ngươi đúng là thiên vị học trò, học trò dù học giỏi cũng không nên che chở như vậy a, ha ha, sau này không được để chuyện tương tự phát sinh nữa, Đỗ lão sư gần đây thân thể không được tốt, nếu ngươi thật sự đối tốt với lão sư, hãy để cho lão sư tĩnh tâm..."


Ta gật đầu cười, vội vàng chuồn thẳng.


Không nghĩ tới' hữu kinh vô hiểm', hậu quả không có theo dự đoán đáng sợ như vậy. Chỉ tiếc giấc ngủ trưa của lão tử a....


Buổi chiều lại bị chủ nhiệm lớp gọi đi "phun mưa" một bữa, muốn ta ngày thứ hai ở trong lớp kiểm điểm


Kiểm điểm liền kiểm điểm, cũng sẽ không chết. Đến tiết tự học...


Chợt nhớ tới hôm nay hình như không thấy Cẩn, nghĩ thật lâu mới ngộ ra, đúng rồi, ta hôm nay không thu bài tập, không cần trước tiết tự học đi phòng làm việc lấy bài, ai...lần đầu tiên ―không có nhiệm vụ thật đúng là không có thói quen.


"Chu Minh, Đỗ lão sư kêu ngươi đến phòng làm việc lấy bài tập..."Khóa đại biểu lớp 5 gọi ta. Lúc đi tới cửa thì bị kéo lại.


"Ai, ngươi cùng mập mập lớp chúng ta giao thủ? Máu trên người mập mập là của ai a?"


"A? Dù sao không phải của ta, ai biết là máu đâu ra, không chừng là đem máu ở nơi nào đó bôi lên tạo thanh thế đi...tranh thủ sự đồng tình của nhà trường."


"Ghê tởm!"


"Ai bảo ngươi suy diễn nhiều như vậy...không được đổ thừa ta."


Đối thoại nhanh như chớp, vội vàng chạy đến phòng làm việc đi tìm Cẩn. Cẩn đang sắp xếp lại tập vở.


"Lão sư!"


"Tới a, đem bài tập trên bàn ta phát xuống, ta chấm xong rồi, buổi tối giảng."


"A? Giảng? Lão sư, ngươi...!"


Cẩn ngưng hoạt động trên tay, nhìn ta một cái, cười, cùng dĩ vãng một dạng, nụ cười khiến ta cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.


"Kêu ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, thế nào, ngay cả lời ta cũng không nghe sao!"


Nào dám a, nghe, không nghe người khác còn dám không nghe ngươi?


Giảng, tại sao lại giảng a, cổ họng còn chưa khỏi đây, một chút cũng không hiểu phải thương yêu bản thân, cộng thêm bài tập ban ngày, tổng cộng là hai tờ đây, này muốn giảng hết, còn không mệt chết...


Nhưng cũng không thể không phát. Ta ngược lại muốn tìm một chỗ nào đó đem toàn bộ đống giấy này thiêu hủy!


"Chu Minh..."


Mới vừa đi tới cửa liền bị Cẩn gọi lại Xoay người


"Chuyện bài tập hôm nay ta không nhắc lại, sau này phát hiện ra chuyện tương tự, ta tuyệt đối không tha ngươi..."


Trời ạ, quá đáng sợ, ta chỉ là mới nghĩ thôi, ta còn chưa có làm đây... Tới tiết tự học


Nhìn Cẩn cầm quyển sách dày tiến vào, trời ạ, chẳng lẽ thật sự muốn giảng bài a.


"Bài tập buổi sáng mọi người làm xong chưa?"


"Xong rồi...","Xong rồi!"


---------"Chưa xong!" Ta lớn tiếng kêu một cái, bạn học ai cũng nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.


Ý nghĩ của ta là, nếu như không làm xong bài tập thì lão sư cũng không thể sửa bài.


"Chưa làm xong? Ai...Chu đại hiệp bận lên đài tỷ võ thì làm sao có thời gian làm bài !" Ta....Ta sụp đổ!