Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 10: - Vì ngươi mà lưu lại




Ta đỏ mắt trở lại lớp, mù quáng nổi giận, mù quáng khóc, mặt tràn đầy sát khí!


Văn 1, hảo, về sau ta sẽ làm một cỗ máy, một cỗ máy chỉ biết học tập, ta sẽ không cười, sẽ không khóc, không quan tâm, đây mọi thứ hết thảy đều không có ý nghĩa.


Đám bạn của ta căn bản cũng học văn, tự nhiên cũng xông tới, bạn tốt chính là bạn tốt, mở miệng câu thứ nhất chính là " Đỗ lão sư nói thế nào?"


Ta lắc đầu một cái.


"Ai, ngươi cũng đừng trách Đỗ lão sư, Đỗ lão sư thật ra thì cũng chịu ủy khuất, chuyện này căn bản không trách Đỗ lão sư được, lão sư nào không muốn dạy văn 1 a!"


Ủy khuất? Cái gi?


Ta bật đứng lên, nắm cổ áo A Đạt hỏi:"Cái gì? Ủy khuất gì? Thế nào? Chuyện gì xảy ra?"


A Đạt dĩ nhiên là sợ hết hồn..."Ngươi nha, buông ta ra, làm ta sợ muốn chết, ngươi đừng đột nhiên nổi điên như vậy!"


"Ngươi nói là có ý gì, nói a? Đỗ lão sư chịu ủy khuất...?"


"Ai nha....Ngươi xem ngươi, nhắc tới Đỗ lão sư ngươi liền nổi điên lên, ngươi không có nghe nói sao? Ngô lão sư là tổ trưởng tổ văn của xx, là bạn học chung đại học của chủ nhiệm lớp chúng ta, chủ nhiệm lớp chúng ta liền viết thư giới thiệu cho nhà trường, vốn là, lớp chúng ta là Đỗ lão sư dạy, Đỗ lão sư cũng đã đem giáo án một năm học này chuẩn bị tốt, kết quả chủ nhiệm lớp chúng ta cản trở từ bên trong, nhà trường an bài Ngô lão sư dạy lớp 12 văn 1 và 12 văn 2, bây giờ dạy thêm lớp chúng ta, bên trong cũng là nhờ quen biết của chủ nhiệm lớp..."


"Con bà nó quen biết gì chứ! Chuyện vào lúc nào? Làm sao các ngươi biết?"


"Chúng ta? Mọi người đều biết a, trong lớp này đoán chừng một nửa lớp cũng biết đi, chủ nhiệm lớp quảng bá khắp nơi đây, nói lớp chúng ta được giáo viên xuất sắc cấp thành phố dạy, nhất định sẽ vô địch!"


"Vô địch con bà hắn!" Ta hận không được đem chủ nhiệm lớp tháo thành tám khối.


"Đỗ lão sư cũng đĩnh buồn bực, liền bị chen ngang đẩy xuống..."


Ta quay đầu đi, không muốn nghe thêm nữa, ta rất phiền, không muốn trước mặt ta nói về Cẩn, ngàn vạn không muốn nhắc tới Cẩn, nghe được tên của nàng, ta sẽ đau.


Còn là A Đạt tương đối hiểu rõ ta, nói chỉ một câu "Thật ra thì, chen hay không chen, Đỗ lão sư sẽ không quan tâm!"


Đúng vậy, nàng không quan tâm nhưng lại có người quan tâm! Cúi đầu, ta liếc mắt liền nhìn thấy quyển ngữ văn nằm trên bàn, nhất thời nổi giận không chỗ phát tiết, cầm quyển sách dùng sức ném ra ngoài. "Baa" một tiếng, sách ngữ văn va vào bảng đen rơi xuống bục giảng.


Ta cuối cùng ở lại văn 1, giữa ta và Cẩn là một bức tường chia cách, chỉ vì một câu kia "vì ta!"


Làm như lúc ta đi tới phòng phòng làm việc tìm Cẩn, Cẩn đã dọn đi, một năm, cái bàn ấy, vị trí quen thuộc, mà nay ngồi, là người đàn ông họ Ngô.


"Ai? Đây không phải là Chu Minh sao?"


"Ha ha" Ta cười một cái, "Lão sư ta đi nhầm, ngại quá!" Mặc kệ Ngô lão sư lúng túng, xoay người rời đi.


Ngươi có thể thay thế được chức vị của Cẩn, có thể chiếm chỗ ngồi của Cẩn, nhưng là ở trong lòng ta, vĩnh viễn cũng chỉ có Cẩn, chỉ có duy nhất Cẩn, ngươi, cái gì cũng đều không phải!


Phòng làm việc quen thuộc không còn bóng hình quen thuộc, ta không muốn đi vào nữa, nơi này, cũng không còn thứ ta muốn nữa.


Trên đường đi về lớp, vừa lúc ấy thấy Cẩn bước ra khỏi cửa văn 2.


"Minh nhi?" Cẩn còn là gọi ta thân thiết như vậy.


Cảm giác có một loại ánh mắt sáng lên, còn là Cẩn mà ta quen thuộc, nụ cười quen thuộc.


"Lão sư, có tiết a!"


"Không có cũng phải trông lớp a, làm chủ nhiệm phải vậy thôi! Sao rồi, Minh nhi, quen với lớp chưa? Có theo kịp tiến độ trong lớp không?"


"Ha ha, rất tốt!"


"Tiểu tử ngốc! Nhanh về lớp đi, chuông sắp reng rồi, cũng đã lớp mười một, còn ham chơi như vậy, vừa tan lớp đã chạy ra ngoài!"


Ta cười, đúng vậy, ta thật ngốc!


Trong lớp vừa ngồi xuống đã cảm thấy ức chế, vừa nhìn thời khóa biểu, con bà nó, lại là tiết văn. Chuông vang lên, vô học.


Mà ta, chuông vang lên, ngẩn người...


Ngây ngẩn xong rồi lại bắt đầu sững sờ, Cẩn nói không sai, ta thật là ngốc.


Mở ra quyển sổ trên bàn, nhìn những hàng chữ, vào ngày nghỉ ta đã đem tất cả những bài học trong học kì này học xong. Bài tập cũng đã hoàn tất nhưng Cẩn sẽ không còn tiếp tục nghiêm mặt gọi ta đang lúc lơ đãng đứng lên trả lời câu hỏi, sẽ không còn khen ngợi ta có tinh thần không chịu thua kém người khác, sẽ không còn đắc ý cầm bài thi của ta khắp nơi tán dương nữa...Cẩn...Ta rất nhớ ngươi, ngươi đang ở đâu a?


Tiết học của Ngô lão sư ta một chữ cũng không nghe lọt, sẽ không biết bao lâu lại sắp tới giờ tan lớp rồi.


"Hảo, bài học tiết này chúng ta bàn sau, bây giờ có một số chuyện cần giải quyết trước, chúng ta đã tựu trường một tuần, lớp chúng ta còn chưa có khóa đại biểu môn văn, bây giờ, chúng ta bầu khóa đại biểu!"


Khóa đại biểu? Tên gọi rất quen thuộc, nhưng cũng chỉ là chuyện của đời trước.


"Lớp mười ai đã từng làm khóa đại biểu môn văn?"


Văn 1 đúng là văn 1, nhân tài vô số, không ít cánh tay giơ lên, xem ra các khóa đại biểu môn văn lớp mười cũng đã tập trung ở nơi này, ta không có giơ tay, cái này không liên quan đến ta, đây là chuyện của đời trước, kiếp này không liên quan.


"Còn có Chu Minh nữa!" Không biết người nào hảo tâm? Đáng tiếc ta không cảm kích.


"Chu Minh? Nga, đã từng nghe danh, nghe nói lớp mười là trùm môn văn a...Khí chất không tệ a, thế nào? Chu Minh?"


Ta quay đầu lại nhìn, những cánh tay cũng thưa thớt buông xuống.


"Ta không làm!" Ta ngay cả đứng cũng không thèm đứng lên. Lớp lập tức an tĩnh.


Ngô lão sư kinh ngạc, "Tại sao? Chu Minh? Ngươi môn văn học giỏi nhất khối, ngươi làm khóa đại biểu là thích hợp nhất rồi, bất quá, coi như là vì các bạn, vì cả lớp...Như thế nào?"


"Ta không làm!" Ta đã không nhịn được nữa.


"Ha ha, Chu Minh thật khiêm tốn quá đi, bất quá lão sư cảm thấy...!"


Ta thật sự là nghe không nổi nữa, lập tức đứng lên, A Đạt ngồi phía sau cảm thấy sắp xảy ra chuyện, dùng sức đá ghế ta một cái.


"Lão sư!" Ta hô một tiếng, trong lớp an tĩnh tựa như chỉ có một mình ta, tất cả ánh mắt cũng nhìn ta.


"Trung thần không thờ hai chủ, liệt nữ không thờ hai phu!"


Ngô lão sư có chút kinh ngạc, bất quá, hắn nhất định là hiểu ý của ta, nhưng là, cứ từ từ, ta một khi mở miệng, nói không đủ chắc chắn sẽ không dừng.


"Ta không muốn làm gian thần, cũng không muốn làm kỹ nữ, ta không có nghĩa vụ phải phục vụ đại chúng!"


An tĩnh, chết lặng.


Lúc này tiếng chuông reng vang.


Ngô lão sư lúng túng chỉ có thể đè nén tức giận trong lòng, mặt ngoài vẫn trấn định nói:


"Chuyện này để cho chủ nhiệm lớp các ngươi quyết định là được rồi, cả lớp nghỉ, Chu Minh ngươi đi theo ta một chuyến!"


Ta mới vừa quay người lại, A Đạt kéo ta lại"Minh tử, ngươi bảo trọng!"


Ta cười, lắc đầu một cái. Bảo trọng? Cái gì mà bảo trọng nha? Ta chả có việc gì hết, cứ như vậy, cái gáo vỡ thì không sợ bị vứt đi, heo sắp chết thì không sợ bỏng nước lèo, đã đi chân trần thì không sợ gai đâm !Hảo a, đến đây đi, dù sao ta cũng bất cần. Muốn thế nào tùy ngươi, ta không sợ. Có bản lãnh thì đem ta khai trừ ra khỏi thế giới này đi, để ta cách xa mấy thứ phiền não này một chút..


Tốt a, đến đây đi, dù sao ta không bận tâm, muốn thế nào tùy ngươi, ta không sợ!


Hai tay nhét trong túi quần, ta lửng thửng rời khỏi lớp. Quẹo trái, rồi quẹo phải, vào căn phòng làm việc quen thuộc.


Ngô lão sư đặt mông vào chỗ ngồi, ta đứng ở một bên, đứng một hồi đã cảm thấy rất buồn bực, hắn không mở miệng, ta cũng không cần mở miệng trước.


"Chu Minh, ngươi không muốn cùng ta giải thích một chút sao?" Ngô lão sư vừa uống nước vừa nói.


"Ta phản đối rõ ràng a, còn giải thích cái gì? Câu nào ngài không hiểu a? Ngài không phải là giáo viên xuất sắc a? " Ta ngắm nhìn bốn phía, chủ nhiệm lớp không có ở đây, chỉ có mấy lão sư thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang.


"Ngươi không cảm thấy thái độ của ngươi có vấn đề gì sao?" Ngô lão sư vẫn còn rất kiên nhẫn với ta.


"Lão sư, ta là một người thẳng tính, có sao nói vậy, ta nghĩ thế nào, ta liền nói thế ấy!" Ta liếc mắt nhìn Ngô lão sư.


"Ngươi có ý kiến gì với ta ngươi có thể nói cho ta biết." Ta có thể cảm giác được Ngô lão sư đang cố đè ép ngọn lửa trong lòng.


"Ta không có ý kiến! Ngươi là lão sư, ta là học sinh, ta ý kiến thì có lợi ích gì! Ở trong trường, lão sư lúc nào cũng đúng, luôn là vì muốn tốt cho học sinh, học sinh là cái gì? Chó má gì cũng đều không phải!"


"Chu Minh, ngươi quá kiêu ngạo, ta đã giữ chút mặt mũi cho ngươi, không cần phải đi khiêu chiến sự nhẫn nại của ta! Ngươi đừng tưởng rằng mình thành tích tốt, mà có thể không xem ai ra gì, ngươi như vậy, được coi là học sinh giỏi sao?"


Nhìn Ngô lão sư nổi trận lôi đình, ta một chút đều không sợ, ngược lại, nhìn hắn bị mình chọc giận, ta thậm chí cảm thấy âm thầm đắc ý.


"Ha ha, lão sư, cho tới bây giờ ta không cho rằng mình là một học sinh giỏi, ta không cho rằng học giỏi có thể đem ai giẫm dưới chân. Ta không xuất sắc, ta cũng không cho rằng xuất sắc là một điều gì đó đáng tự hào. Rốt cuộc, tính toán làm gì? Ai có thể mãi mãi xuất sắc a? Bất quá nhất thời gặp vận may thôi, nhưng may mắn không kéo dài mãi mãi, ta tự nhiên sẽ không vì gặp được chút may mắn liền giương nanh múa vuốt, ta sợ gặp báo ứng lắm, sét đánh ta chịu không nổi a."


Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chắc chắn là thế.


Ngô lão sư không phải ngu ngốc, dĩ nhiên là hiểu ẩn ý trong đó, nhất thời tức giận đến á khẩu, các lão sư trong phòng làm việc cũng ngẩng đầu lên nhìn, không có ai khuyên bảo gì, cũng không có ai giúp đỡ, tất cả đều trầm mặc.


"Tốt thôi, ta không quản được ngươi, ngươi lợi hại, học sinh lợi hại như ngươi, ta sao xứng dạy ngươi a!"


Ta cười, "Lão sư, không cần khách khí, ngươi cũng không cần châm chọc ta như vậy, chẳng có nghĩa lý gì, ngươi lớn hơn ta mười mấy tuổi, cùng ta hơn thua, hơi bị mất giá trị a!"


Đại khái là Ngô lão sư cảm thấy mất mặt, là lão sư cao cấp nhất trong phòng làm việc, thế nhưng lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.


"Giỏi lắm....Ta không quản được ngươi, ngươi về đi thôi, ta sẽ không xen vào ngươi nữa, rất tốt...Cái gì cũng không cần nói nữa, ngươi có thể đi!"


"Xong rồi~~" Thật không thú vị "Ngô lão sư, vậy ta có thể đi a, lão sư, hẹn gặp lại!" Ta xoay người, phủi phủi quần áo, rời đi.


Đi ra khỏi phòng làm việc liền thở dài một hơi, tựa hồ buồn bực chất chức trong lòng lâu nay cũng vơi bớt một nửa. Biết rõ Ngô lão sư là vô tội, nhưng Cẩn thì sao? Cẩn chẳng lẽ không vô tội sao?


Từ đó về sau, tiết ngữ văn ta cũng không thèm nghe nữa, dĩ nhiên là buổi tối về đến nhà sẽ đi


"dụng công", còn buổi sáng thì mơ màng ở trong lớp mà ngủ.


Ngô lão sư không có tìm ta nói thêm điều gì, lúc mới bắt đầu còn để ý ta một chút, cuối cùng thì coi ta như người vô hình.


Kỳ thi tháng, thành tích không tụt chút nào, nhìn Ngô lão sư đứng trên bục giảng giọng đều đều đọc bài văn của ta, ta ngồi thẳng lưng, nghễnh đầu, nhìn hắn chằm chằm.


Từ xưa tới nay, tất cả nổi loạn cũng phát tiết trên người Ngô lão sư. Ai...người đàn ông đáng thương.


"Điểm trung bình lớp chúng ta cao hơn văn 3 7.9 điểm, văn 2 là 3.1 điểm, thi không tệ, cứ như vậy, đây mới là thực lực của lớp đầu khối!" Ngô lão sư nói một cách hùng hồn khẳng khái.


"Shit!" Ta nhỏ giọng lẩm bẩm" Chỉ dạy trong vòng một tháng mà học sinh đã đạt được thực lực thế này a? Rác rưới, được tiện nghi còn khoe mẽ!"


Ta tự cho là thanh âm rất nhỏ, nhưng lớp rất an tĩnh, mọi người có lẽ đều nghe được.


"Chu Minh, ngươi nói cái gì, muốn gì thì đứng lên nói!"


Ta đứng lên, nghoẹo cổ nhìn Ngô lão sư, khuôn mặt tươi cười cợt nhả nói


"Ta nói, ai nha nha~~ Ngô lão sư thật lợi hại, mới dạy một tháng, đã có thể dạy ra một lớp giỏi như vậy a, thật là lợi hại a, ta thật là sùng bái Ngô lão sư a!" Nói xong tự ta cũng thấy ghê tởm, nếu ai nghe không ra ý tứ của lời này, đi chết đi là vừa.


"Chu Minh, đây là lớp học! Ngươi đi học chỉ toàn ngủ mà có thể thi nhất khối, ngươi bản lãnh, nhưng ngươi đang làm ảnh hưởng người khác, tuyệt đối không được, ngươi đi ra ngoài cho ta!"


Ha ha, tốt ghê, vừa đúng lúc ta không muốn nghe ngươi kể công đây


"Ha ha, tốt, ta ra ngoài, không ảnh hưởng mọi người, quả nhiên là giáo viên xuất sắc, thật quyết đoán!"


Tông cửa đi ra.


Dạo chơi một hồi, đoán chắc sắp tới giờ reng chuông. Tiếng chuông vừa vang lên, ta liền đẩy cửa mà vào.


"Thật là ngại quá, hết tiết!"


Ta cười trở lại chỗ ngồi, nhìn Ngô lão sư xanh mặt phẫn nộ rời đi.


Lần này Ngô lão sư cũng không bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy, đem chuyện nói cho chủ nhiệm lớp, rất nhanh, chủ nhiệm lớp tìm ta đàm đạo.


Buổi đàm đạo diễn ra trên sân tập thể dục, ha ha, tìm một nơi như vậy chẳng phải là muốn cuộc nói chuyện diễn ra thoải mái một chút sao, đáng tiếc, ta có thành kiến quá sâu đối với chủ nhiệm lớp, bất luận là nơi nào, sợ rằng cũng chẳng có hiệu quả gì tốt.


Chủ nhiệm lớp ta cũng không xa lạ mấy, hắn dường như là một người cực kỳ am hiểu phép dẫn dụ lòng người, nếu không, chỉ bằng vào lý lịch hắn, căn bản không có tư cách làm chủ nhiệm văn 1.


Rác rưới, một nền giáo dục mười phần thối nát, lại dùng đầu óc của thương nhân đi giáo dục con trẻ, ta với hắn có thể nói cái gì a?


"Chu Minh, ngươi gần đây dường như xảy ra không ít chuyện a?" Ha ha, nhàm chán, ta ghét nhất người cứ nói quanh co, có cái gì thì cứ nói cái đó đi, muốn đi lòng vòng sao?


"Phải không vậy, sao ta không cảm thấy a!" Ngươi muốn đi lòng vòng, vậy ta cùng đi với ngươi, dù sao ta cũng trẻ hơn ngươi, ngươi không sợ lãng phí thời gian sống thì ta sợ cái gì a.


"Ngươi với ngữ văn lão sư xảy ra chuyện gì? Giống như có không ít mâu thuẫn?" Quả nhiên, xem ra, lão Ngô đã mang cứu binh tới, nam tử hán đại trượng phu, lại đi cầu viện kẻ khác, ha ha, đúng là tiểu nhân.


"Mâu thuẫn? Không có, hắn là lão sư ta là học sinh, ta xứng sao?"


"Thì ra ngươi có thành kiến với ngữ văn lão sư a?"


"Thành kiến? Ta không dám, ta nếu có thành kiến với ngữ văn lão sư thì ta phải biết chứ!"


"Trong lòng ngươi có bất mãn gì có thể nói ra, mâu thuẫn với lão sư, thua thiệt là ngươi a, Chu Minh, ngươi không cần cầm tiền đồ của mình đi đùa giỡn như vậy!"


"Ta không có a, không có bất mãn gì a, Ngô lão sư rất lợi hại, hắn giảng bài rất hay, nhưng là ta không quen, ta không tiếp thu nổi, ta học không vô, cho nên ta không nghe giảng a, thay vì ngồi đó nghe hắn giảng giải chẳng bằng ta tự học!"


"Ngươi là nghe không vô? Hay căn bản là không muốn nghe?"


"Ha ha, lão sư, ngươi xem, ta nói xong ngươi lại không tin, vậy còn nói gì a, ngươi cho rằng cái gì thì chính là cái đó đi, dù sao lão sư lúc nào cũng đúng, là vì muốn tốt cho học sinh, học sinh lúc nào cũng sai, bởi vì không hiểu chuyện, cái này ta hiểu, cho nên, ngươi, không tin cũng được!"


Đấu võ mồm với ta