Theo đuổi cùng cự tuyệt
Hoắc Văn Việt năm mười bảy mười tám tuổi nghe Hạ Tùng từ chối kiên định như vậy, chắc chỉ biết cười nhạo một tiếng, bày ra biểu cảm không quan tâm, nhưng trêи mặt Hoắc Văn Việt hai mươi bốn tuổi tuy rằng không có đùa cợt, nhưng hiển nhiên cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu quyết tâm. Nam nhân nhìn Hạ Tùng, hơi nhíu mày, trong thanh âm hơi khó tin, “Thầy không nói đùa chứ?”
Hạ Tùng bất lực, nếu như có thể, anh thật sự muốn moi tim mình ra cho đối phương nhìn, lật qua từng nếp nhăn rất rõ ràng nói cho hắn, bên trêи đã không còn mấy chữ “Hoắc Văn Việt” này nữa rồi. Chỉ là bây giờ không có cách nào moi tim ra, anh chỉ có thể chịu đựng cỗ cảm xúc không vui kia, nhìn thẳng đối phương, “Sao cậu lại cảm thấy tôi đang nói đùa?”
Hoắc Văn Việt ngừng một chút, mắt mới chậm rãi nghiêm túc, cách một lúc lâu, thái độ của hắn mới bắt đầu thành khẩn hơn, hắn thấp giọng nói, “Thầy, em thật sự biết lỗi rồi, khi ấy em còn quá trẻ, nên mới không hiểu chuyện. . .Thầy, thật xin lỗi. . .”
Hạ Tùng không muốn hắn phải áy náy, anh chỉ cần nghĩ người trước mặt này đã hoàn toàn biến mất giữa lúc anh xóa bỏ sinh mạng kia, đặc biệt là đôi mắt ấy, mỗi lần anh chỉ dám vội vàng quét qua một cái, căn bản không dám nhìn kỹ, mỗi một lần lướt qua, trái tim anh sẽ dâng lên từng trận đau đớn, cũng không phải vì Hoắc Văn Việt, mà là đứa bé trong giấc mơ của anh.
Vốn dĩ nên được sinh trưởng trong bụng anh, đứa bé có thể sẽ được anh sinh ra.
Đứa bé kia có nét mặt rất giống Hạ Tùng, nhưng chỉ duy nhất đôi mắt giống y hệt nam nhân trước mặt. Trước đây Hạ Tùng không tin giấc mơ ấy là sự thật, anh biết cảnh trong mơ dựa theo thực tế, nhưng anh quá đau khổ, đứa bé trong mộng kia là an ủi của anh, anh từ trong thân tâm đều tin tưởng, đó là chân thực, đang thực sự tồn tại.
Hạ Tùng vừa nghĩ đến đứa bé kia, hô hấp nhất thời không được trôi chảy, anh cúi đầu, trong thanh âm tỏ ra mệt mỏi, “Hoắc Văn Việt, cậu có thể tha cho tôi không?” Đầu lưỡi anh mang theo khổ sở, “Nếu như cậu còn muốn chơi mấy trò yêu đương tình ái đó, cậu có thể tìm người khác, không cần phải tìm tôi, tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi, không có cách nào lại đi theo cậu dày vò lăn qua lăn lại được nữa, tôi chỉ muốn sống qua hết đời này thật yên ổn thôi.”
Hoắc Văn Việt nghe anh nói, chân mày nhăn lại càng sâu. Giữa hai người yên lặng hồi lâu, lâu đến khi Hạ Hiểu Quang nghi ngờ đến gõ cửa một cái, gọi một tiếng “Ba”, Hoắc Văn Việt mới thu lại biểu tình, thấp giọng nói, “Thầy, em sẽ không bỏ qua đâu.”
Hạ Tùng lại lên kế hoạch rời khỏi thành phố này, từ sự kiện lần trước anh nếm được “Ngon ngọt”, đã biết thoát khỏi mọi chuyện mới có thể làm đời mình thay đổi tốt hơn, điều này được thể hiện ngay trêи người Hạ Hiểu Quang. Nhưng bây giờ tạm thời anh còn chưa thể rời bỏ, hợp đồng ở trường còn chưa hết hạn, Hạ Hiểu Quang đang học đại học, lại không thể giống như cấp hai hoặc cấp ba chuyển trường dễ dàng được, dù thế nào đi chăng nữa anh sẽ phải nhẫn nhịn hơn ba năm nữa.
Nhưng anh mau chóng khuyên nhủ mình, có lẽ hứng thú của Hoắc Văn Việt cũng chỉ có thể duy trì được ba tháng, chắc còn chưa tới, hắn đã có thể gọi mình là “Ông chú già”, quên béng đi không còn một mống. Nhưng hiển nhiên Hạ Tùng quá mức lạc quan rồi, chờ đến mấy ngày sau, lúc anh ra khỏi cổng trường thấy được Hoắc Văn Việt, tinh thần cả người cũng căng thẳng lên.
Đối phương đang tựa bên cạnh xe, biển số xe của hắn là kiểu mới, từ trêи chất liệu nhìn cũng biết là rất đắt, hơn nữa vóc dáng hắn ngọc thụ lâm phong(*) phong độ đẹp trai, chỉ đứng ở đó thôi đã làm người khác chú ý, có rất nhiều người đưa mắt đặt trêи người hắn.
(*) ngọc thụ lâm phong (玉树临风) : được hiểu với ý nghĩa nói về khí chất của một người đàn ông. Khí chất này mang dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển. Giống như cây cổ thụ, to lớn vững vàng nhờ bộ rễ đâm sâu vào lòng đất. (nguồn: goctomo.com)
Hạ Tùng thấy hắn, nghiêng đầu qua muốn vội vàng rời đi, Hoắc Văn Việt đã đi trước mấy bước bắt được cổ tay anh, ở trước mặt mọi người gọi, “Thầy.”
Nam nhân hành động như vậy làm Hạ Tùng không thể không dừng lại, cổ tay anh bị nắm rất chặt, anh tránh thoát hai cái cũng không cựa ra được, làm động tác quá lớn sẽ khiến người ta chú ý, nên Hạ Tùng không cử động nữa. Có rất nhiều ánh mắt tụ tập về phía đây, Hạ Tùng khó chịu như ngồi trêи đống kim vậy, anh khẽ nói, “Có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, nên đến đón thầy tan việc mà thôi, thuận tiện cũng muốn mời thầy ăn một bữa cơm.” Hoắc Văn Việt nở nụ cười, bộ dạng hắn quá mức đẹp trai, lúc cố gắng bày ra một bộ thuần lương, đúng là không có người nào không bị hắn hấp dẫn.
Nhưng người trước mặt này có lẽ là một trường hợp ngoại lệ.
Hạ Tùng căn bản không quan tâm đến nụ cười của hắn, dáng vẻ anh còn tránh như tránh rắn độc, “Trong nhà tôi có làm cơm, không cần.”
“Vậy, em đến nhà thầy ăn cơm đi, vừa vặn em rất đói, cũng nhớ thầy làm cơm.” Hoắc Văn Việt khẽ nở nụ cười, dáng vẻ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Hạ Tùng không hề biết từ lúc nào hắn đã tu luyện da mặt dày như vậy, bị từ chối một lần còn có thể cười cười mà đối đáp. Trong lòng anh đương nhiên là không tình nguyện, nhưng lúc này là lúc mọi người đang tan học, trước cổng trường tụ tập rất nhiều người, mà Hoắc Văn Việt bắt mắt như vậy, còn kéo dài thêm nữa, sẽ càng ngày càng nhiều người thấy bộ dạng hai người họ lôi lôi kéo kéo. Anh chỉ có thể nói, “Cậu buông tôi ra trước.”
Hoắc Văn Việt thấy đạt được mục đích, kéo tay anh đi đến bên cạnh xe mình, “Buông ra biết đâu thầy sẽ chạy? Em không dám thử nghiệm, phải nhốt thầy trêи xe em trước mới khá yên tâm.” Quả nhiên hắn nửa cưỡng bách nửa kéo Hạ Tùng đến vị trí kế bên người lái ngồi xuống, giúp anh cài dây an toàn, mới hớn hở lên xe, khởi động xe đi tới nhà Hạ Tùng.
Trong không gian riêng tư đều là mùi trêи người nam nhân, ngoại trừ mùi thơm cơ thể quen thuộc, còn mang theo một mùi nước hoa xa lạ. Hạ Tùng ngồi trong đây cực kỳ khó chịu, mặt anh chuyển hướng ngoài cửa xe, mắt nhìn gì cũng không quan tâm, tim lại hơi tê dại, chỉ là cảm thấy không được thoải mái.
Đoạn đường này không dễ đi, Hoắc Văn Việt lại cố tình lái thật chậm, lúc đang đợi đèn đỏ, hắn dừng xe lại, khẽ cười nói, “Sao thầy không chịu nhìn em? Bộ dạng em khó coi lắm à?”
Hạ Tùng bĩu môi không nói lời nào, trong lòng không cảm xúc, vừa không có oán hận, cũng không có thương tâm thống khổ. Anh bĩu môi làm Hoắc Văn Việt cho rằng anh vẫn còn tức giận, giọng bắt đầu ôn nhu lại, “Nhưng sau đó em suy nghĩ kỹ rồi, cho dù thầy là hình dáng gì, em đều thích anh, hơn nữa cũng rất hợp với anh, em muốn cùng thầy sinh sống nữa, cùng đi hết đoạn đường đời này, thầy, anh có thể cho em cơ hội này không?”
Suy nghĩ Hạ Tùng trống rỗng, chờ nghe được câu hỏi cuối cùng của hắn, mới nói, “Xin lỗi, chúng ta quả thật không hợp.”
Hoắc Văn Việt cong khóe miệng, “Có hợp không dù sao cùng phải sống chung mới biết được, hơn nữa trước đây không phải chúng ta rất hợp nhau sao?” Dáng vẻ hắn như đang nắm chắc phần thắng, từ từ khởi động xe vào trong tiểu khu nhà Hạ Tùng trọ, lúc xuống xe lại chủ động ân cần mở cửa xe cho Hạ Tùng.
Hạ Tùng rất ít thấy hắn có động tác tận lực lấy lòng như vậy, nếu như là trước đây, chắc sẽ cảm động không nói thành lời, sẽ đối xử với đối phương tốt hơn, nhưng hiện tại, trong lòng anh không có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy sự tồn tại của đối phương có hơi chướng mắt. Hoắc Văn Việt dùng sức bám lấy anh, dùng hết thủ đoạn cả người muốn theo anh về nhà ăn cơm, Hạ Tùng không ngăn cản được, nên cũng để hắn đi theo.
Hoắc Văn Việt như là cực kỳ vui mừng, đi sau lưng anh nói đông nói tây, một đường Hạ Tùng không nói gì, sau khi vào phòng, cũng chỉ đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Anh chưa mua thêm thức ăn, thức ăn còn dư lại bữa tối ngày hôm qua chỉ có một bó cải xanh, lúc anh rửa cải xanh, Hoắc Văn Việt lại chen người vào, dáng vẻ rất không hợp nhau, “Thầy, cần em giúp một tay không?”
Hạ Tùng nhàn nhạt nói, “Không cần.”
Hoắc Văn Việt dựa bên khung cửa, “Vậy em đợi ở đây nói chuyện cùng thầy đi.”
Hạ Tùng không để ý tới hắn, Hoắc Văn Việt tự mình nói rất nhiều, còn cảm thấy rất thú vị, hắn khẽ cười nói, “Em ở nước ngoài ngày nào cũng phải ăn cơm tây, vô cùng nhớ thầy làm thức ăn, sau khi về nước cũng gầy đi rất nhiều, nửa năm này mới từ từ nuôi về như trước. Thầy, anh cũng gầy không ít.”
Quả thật Hạ Tùng gầy đi rất nhiều, trêи người gần như không còn chút thịt nào, cằm trông cũng nhọn hơn, anh trời sinh da đẹp, bóng loáng nhẵn nhụi lại trắng, nên không thấy lão hóa, ngược lại cảm giác so với trước kia không thay đổi nhiều lắm.
Hoắc Văn Việt cảm thấy xong hết rồi, đi về phía trước mấy bước, đi đến sau lưng Hạ tùng, cánh tay thả lỏng ôm eo anh, giọng cố gắng đè thấp, hắn nói, “Là thầy không ăn được nhiều cơm sao? Nên mới gầy thế này.” Cánh tay hắn ôm hông Hạ Tùng, mới biết đây đã không phải mình ảo giác nữa, quá khứ trước đây cho dù trôi qua bao lâu, hắn vẫn luôn nhớ cảm giác ôm thầy, nên bây giờ được ôm một cái, lập tức cảm thấy eo thầy thon không ít, quả thật muốn ôm thật chặt.
Tâm tư Hạ Tùng vốn để trống không, cho dù nam nhân nói gì anh cũng không nghe vào tai, nên đối phương lại gần anh không hề phát hiện, chờ đến khi phát hiện ra, anh theo bản năng kịch liệt đấu tranh, động tác mạnh làm Hoắc Văn Việt không chế trụ được. Hạ Tùng tránh ra khỏi vòng ôm ngực của hắn, phòng bị trốn vào trong góc, trong mắt nổi nóng, “Cậu làm cái quái gì thế?”
Đối phương phản ứng mạnh như vậy làm Hoắc Văn Việt thấy không vui, lại cảm thấy mình như thật sự làm ra chuyện sai lầm to lớn gì vậy, hai cánh tay hắn còn phí công mở rộng ra, duy trì tư thế muốn ôm hết, hắn ngẩn người, hơi khó hiểu, “Em chỉ muốn ôm thầy một cái thôi mà.”
Hạ Tùng từ từ bình tĩnh lại, anh khẽ nói, “Giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, cậu không nên động tay động chân.”
Hoắc Văn Việt thu cánh tay về, nụ cười trêи mặt từ từ giấu đi, hắn thấp giọng nói, “Thật không?”
“Ừm.” Hạ Tùng cúi đầu xuống, lại nói, “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
Lần này Hoắc Văn Việt thật sự ngoan ngoãn ra khỏi phòng bếp, Hạ Tùng xào rau cải xanh xong, cộng thêm đồ ăn thừa tối qua, lượng thức ăn không giống như đủ cho hai người đàn ông trưởng thành ăn. Tuy anh bày ra hai bộ bát đũa, nhưng hoàn toàn không có chút tư thái hoan nghênh, Hoắc Văn Việt cũng ngoan ngoãn ngồi một bên ăn một ít thức ăn, nửa đường sau vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng Hạ Tùng, nhưng dáng vẻ Hạ Tùng lãnh đạm, không đáp lại nhiều.
Hoắc Văn Việt không nhụt chí, chờ đến khi Hạ Tùng đang rửa bát, hắn lại đi vào, “Thầy, để em đến giúp thầy đi.” Hắn làm bộ muốn tranh giành, Hạ Tùng dứt khoát đứng ra, đứng ở một bên, nhìn động tác của hắn.
Hoắc Đại thiếu gia còn thật sự biết rửa bát, áo sơ mi trêи người hắn không đắt đến mức độ nào được xắn lên, lộ ra cánh tay nhỏ dài cường tráng, anh rửa sạch mâm bát, còn lộ ra dáng vẻ cầu được khen ngợi, “Thầy, em đã học làm rất nhiều việc nhà, sau này sống chung với thầy, em chắc chắn sẽ hỗ trợ gánh vác việc nhà nha.”
Hạ Tùng nhìn hắn, “Tôi không đồng ý muốn sống chung với cậu.”
“Em biết thầy còn lo lắng em giống như lần trước sao? Em bảo đảm sẽ không.” Hoắc Văn Văn đến gần trước mặt anh một bước, trêи mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, “Hơn nữa không phải hiện tại thầy không có vợ à? Em cũng chưa kết hôn, không có bạn trai, chúng ta bây giờ sống chung không phải là thích hợp nhất sao?”
Mặt Hạ Tùng không cảm xúc nhìn hắn, “Sao cậu biết tôi không có vợ?”
Hoắc Văn Việt nói, “Trước khi em đến tìm thầy, em có tìm thám tử tra ra một ít chuyện thầy trải qua mấy năm nay, em bảo đảm em chỉ là tò mò, không có ý tứ gì khác, sau đó mới biết vụ việc đã xảy ra của vợ thầy.”
Hạ Tùng nghe được lời của nam nhân, chỉ cảm thấy sau lưng bắt đầu toát ra mồ hôi, lông tóc cả người dựng lên, thần kinh cũng thật căng thẳng, giọng anh phát ra nghe khàn đặc, “Cậu còn tra xét cái gì?” Anh thực sự không hy vọng việc mấy năm trước hai người họ đã từng có một đứa con bị người này biết, thực sự không muốn!
Hoắc Văn Việt nhận ra anh khẩn trương, vội vàng nói, “Không có gì khác.” Hắn hơi nghi hoặc nhìn Hạ Tùng, “Thầy còn điều gì giấu diếm em à?”
Trong lòng cuồng loạn của Hạ Tùng từng chút từng chút bình phục lại, anh quay đầu chỗ khác, giọng cố tình hời hợt cùng lạnh lùng, “Không có gì cả.”