Ái Thượng Lão Sư

Chương 14




Thầy giáo say rượu bị đùa bỡn

Cuối cùng cũng nhận được quyền lợi sử dụng phòng bếp, điều này khiến Hạ Tùng thở phào một hơi, cảm giác mình bị bắn lên mặt này quả nhiên không uổng phí. Kỳ thực lúc đó anh cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, mà nam nhân cao lớn bắt xong hết sau đó xoay người vào phòng tắm luôn, không hề có một chút ý muốn xen vào. Hạ Tùng không thể không dùng giấy lau sạch mặt mình trước, chờ đến khi Hoắc Văn Việt rời đi, mới vào phòng tắm tắm rửa.

Nghĩ đến ba ngày có được thời gian riêng của mình, Hạ Tùng cảm thấy quyết định không về này là chính xác. Ba mẹ anh đều đã qua đời, còn một vài người thân thích đều ở quê làm ruộng, nhưng mà nếu là lễ mừng năm mới vẫn sẽ đi thăm hỏi, thường ngày rất ít qua lại, dấu chân Hạ Tùng quan hệ cũng đơn giản, lúc làm việc chỉ có đồng nghiệp, không có bạn bè tri kỷ nào, trêи thế giới này, hiện tại người được anh quan tâm nhất chỉ có đứa con trai không hề có liên hệ máu mủ với anh.

Hạ Hiểu Quang đến lúc đi theo anh, tuổi cũng không tính là quá lớn, thế nhưng không phải quá nhỏ, nhóc con rất gầy, so với các bạn nhỏ bốn tuổi khác phải thấp hơn nửa cái đầu, ánh mắt rụt rè nhút nhát, vừa nhìn là biết trước kia ở trong nhà chịu nhiều uất ức. Sau đó anh mới biết đúng là như vậy thật, Vương Nhu làm ra chuyện đó, người trong nhà khinh thường cô, đương nhiên ngay cả con trai của cô cũng cảm thấy chướng mắt, ban đầu khi ba mẹ cô còn chưa có cháu trai, hai năm sau cháu trai được sinh ra, địa vị trong nhà của Hạ Hiểu Quang lại càng tồi tệ hơn, ông bà ngoại không quan tâm nó, cậu mợ nhìn thấy mặt nó là vẻ mặt chán ghét, mà Vương Như cũng không thích bầu không khí trong nhà nên thường chạy ra ngoài, vứt bỏ con trai ở nhà, nhưng cũng chỉ vì bảo trì ấm no mà thôi.

Lúc Hạ Tùng gặp nó là mùa đông rồi, thời tiết rất lạnh, bé con mặc lại phong phanh, bên ngoài là một bộ quần áo mới, rõ ràng mới mua, ngay cả mác áo ghi size trêи cổ ôm sát còn chưa cắt bỏ, mái trêи mảng da thịt mỏng của bé con đến hiện ra vết đỏ, nó rõ ràng không quá thoải mái, nhưng không dám nói, lúc gọi Hạ Tùng cũng rụt rè, làm cho Hạ Tùng nhìn mà trong lòng có chút khó chịu. Lúc đó gặp mặt ở ký túc xá công chức của anh, trêи mặt bé con là bộ dạng nứt nẻ, hiển nhiên không có người bôi kem trẻ em cho nó. Hạ Tùng cởi áo khoác bé con ra, tỉ mỉ dùng cây kéo nhỏ cắt mác áo, lại giúp nó mua thuốc mỡ bôi lên phần da mặt tổn thương do trời lạnh, sau đó mới xới cơm cho nó, gắp thức ăn cho nó ăn, chỉ làm mấy việc nhỏ thế thôi, đã hoàn toàn thắng được trái tim của đứa bé này.

Từ nay về sau mỗi một câu “Ba ba” của nhóc con đều hàm chứa thật nhiều chân thành, bắt đầu gọi còn rất nhỏ giọng, càng về sau càng vang lên, mỗi lần nhìn thấy anh sẽ cười mắt cong cong, bộ dạng đặc biệt đáng yêu. So với mẹ ruột Vương Nhu, nhóc con còn thân với Hạ Tùng hơn một chút, Hạ Tùng cũng đối xử với nó cực kỳ tốt, xem như con đẻ.

Kết quả lần này được nghỉ phép lại không thể về thăm nó, Hạ Tùng thực sự có chút áy náy.

Tính cách anh ôn hòa, nhưng cũng không ngốc, anh thừa biết thật ra vợ anh cũng không quá quan tâm đến đứa con trai này, thậm chí có lúc còn giận chó đánh mèo, cảm thấy nếu không phải là nó, đời này của cổ nhất định sẽ không bị hủy hoại thành như vậy. Nhưng chứng kiến Hạ Tùng đối tốt với nó, nên thái độ mới thay đổi một chút, hơn nữa lúc cổ muốn tiền, sẽ không lấy danh nghĩa của mình, chỉ cần nói Hạ Hiểu Quang cần chi tiền để tiêu, Hạ Tùng liền nhất định sẽ cho.

Trước đây Hạ Tùng còn do dự có nên đến nơi này hay không, cũng có một phần nguyên nhân là không muốn rời xa con trai, Vương Nhu đối với bé con quả thực quá mức xao nhãng, bé con theo cổ không biết có được ăn đúng giờ không, dù gì Vương Nhu chơi mạt trượt đến mê muội đầu óc không biết ngày sáng đêm tối, điều này khiến anh có chút bất đắc dĩ. Nhưng Vương Nhu mạnh mẽ yêu cầu, anh lại không muốn cãi nhau cùng vợ, nên mới đáp ứng.

Hiện tại xem ra, thực sự là một sai lầm rồi.

Hạ Tùng cười khổ một tiếng, nghĩ đến thân thể của chính mình lại bị một học sinh đùa bỡn đến cùng như vậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng anh cố gắng trốn tránh suy nghĩ này, dù sao hiện tại anh đang có một kỳ nghỉ, có thể được hưởng thụ thật tốt.

Ban ngày Hạ Tùng ngâm mình trong thư viện, buổi trưa cùng buổi tối sẽ trở về tự mình làm cơm ăn, nhà trường phân công người đưa nguyên liệu nấu ăn đặc biệt phong phú, thậm chí còn có cả tảng thịt bò to, Hạ Tùng còn chưa từng nấu qua. ANH sợ nguyên liệu nấu ăn đắt như vậy sẽ bị mình phá hủy, mới đến phòng trang bị của nhà trường mượn máy tính bảng tìm kiếm thực đơn, xem một hồi sau khi biết được sơ sơ mới bắt đầu bắt tay vào làm.

Cục thịt thả vòng bên trong dầu chiên phát ra âm thanh nghe khiến người ta rất thoải mái, hương vị cũng dần dần tiêu tán đi, Hạ Tùng làm cơm thật sự không tệ lắm, vì bình thường cũng đều là anh làm, mà anh còn muốn con trai cao lớn hơn một chút, cho nên lúc ở nhà sẽ rất để ý làm sao phối hợp các nguyên liệu nấu ăn, làm sao trộn lẫn có thể làm con trai ăn cảm thấy ngon lành hơn, lâu ngày thì luyện ra. Hạ Tùng rán xong tảng thịt bò, lại xào rau xanh, để ý trong tủ lạnh còn có một lon bia, đã lâu không uống rượu lại muốn xung động.

Tửu lượng của anh không tốt lắm, kể cả là bia cũng không thể uống nhiều, nhưng hôm nay cũng không có người khác, anh không cần đi nơi nào, cùng lắm uống say thì ngủ một giấc là được rồi. Cho nên Hạ Tùng chỉ do dự một chút rồi lập tức lấy bia ra, dùng một ly thủy tinh để rót, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa cơm mỹ vị.

Lúc nếm được mùi vị tảng thịt bò, Hạ Tùng cảm thấy mùi này con trai nhất định sẽ thích, suy tính lần sau trở về sẽ làm cho nó trước. Hạ Hiểu Quang thích ăn đồ ăn ngon, ngay cả thịt cũng phải chiên thật thơm, Hạ Tùng cũng chiều theo khẩu vị của nhóc con mà làm, cho nên anh đề cử khối thịt bò thơm thơm này khẳng định con trai sẽ rất thích.

Sau khi uống một ngụm rượu, rượu lạnh như băng làm cho đầu óc của anh thoáng có chút ảm đạm, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, dường như toàn bộ áp lực khẩn trương đều biến mất hoàn toàn. Hạ Tùng lại uống một hớp lớn, bỗng chốc cảm giác phía trước mình di chuyển qua thật khủng khϊế͙p͙, thường ngày những phiền não buồn sầu kia đều trở nên nhỏ bé, thậm chí có thể bỏ qua không tính nữa rồi.

Kỳ thực Hoắc Văn Việt cũng không định trả lại sớm, dù gì sáng thứ hai chín giờ mới bắt đầu đi học, hắn hoàn toàn có thời gian có thể ở nhà đợi một đêm sau đó sáng sớm lại để tài xế đưa đến. Chỉ là khó có dịp về được một lần, ba mẹ lại xúm lại cãi nhau, làm hắn bực mình, bài thi cũng viết không nổi nữa, đơn giản đặt bút xuống định đi lung tung nơi nào một đêm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ đến một nơi tốt đẹp nào đáng để đến, trong đầu ngược lại còn bất chợt thoáng hiện gương mặt Hạ Tùng.

Thầy bây giờ đang làm gì?

Hoắc Văn Việt nhìn đồng hồ trêи cổ tay, kim đồng hồ chỉ hướng tám giờ, khoảng thời gian này tên nhà quê kia khẳng định còn vùi đầu trong thư viện gặm Trung Hoa trêи dưới năm ngàn năm ha!? Nghĩ tới đây Hoắc Văn Việt càng nhíu mày, cảm thấy ông thầy giáo này quả thực quá không thú vị, rõ ràng còn trẻ, nhưng lại thích lịch sử, thích vùi đầu trong thư viện hoặc trong phòng đọc sách, trừ cái đó ra chẳng thấy anh còn có sở thích nào khác, ngay cả điện thoại cũng tối cổ già khắm kia, ngay cả muốn facetime trò chuyện với anh cũng không được.

Hoắc Văn Việt hơi bất mãn, luôn cảm thấy điều này dường như xâm phạm quyền lợi nào đó của hắn, nếu như điện thoại của thầy mà là kiểu đời mới, có thể facetime gặp anh rồi, nếu như anh không nhận, tự mình lại càng có lý do để nghiêm phạt anh. Nghĩ tới đây Hoắc Văn Việt móc ra nụ cười xảo trá, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh thầy mặc bộ đồ ngủ tình thú hắn mua, quả thực ɖâʍ đến vậy luôn, đồ ngủ dây đeo màu đen của con gái kia làm nổi lên làn da thịt trắng nõn của thầy, nhìn cực kỳ mê người, hơn nữa, thầy luôn cảm thấy xấu hổ hận không thể ngất đi, lại không thể không mở hai chân ra để hắn đị*, bộ dáng cắn môi chịu đựng, làm hắn chỉ cần nghĩ đến thôi là sẽ cứng.

Chỉ có ba ngày không ȶɦασ tiểu tao hóa kia, Hoắc Văn Việt cảm thấy có chút chưa thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng rồi.

Hoắc Văn Việt đứng dậy, trước tiên thu dọn bài tập xong, lại kéo ngăn kéo ra, cầm một điện thoại hắn không hay dùng nhét vào trong túi, sau đó dẫn theo bọc hành lý đi ra ngoài. Lúc hắn xuống tầng, đôi già kia vẫn cãi nhau không ngừng nghỉ, dường như sắp đến mức dùng đồ đạc choảng nhau đến nơi rồi, dì bảo mẫu lo lắng không yên đứng bên cạnh, nhìn thấy hắn xuống, mới bước nhanh đi tới, “Việt Việt, đã muộn thế này rồi còn muốn đi đâu à!?”

Hoắc Văn Việt nghĩ cha mẹ mình thấy được còn chưa thèm phản ứng, ngược lại dì bảo mẫu lại đi lên quan tâm, trong lòng bỗng chốc cảm thấy có chút châm chọc, hắn nói: “Con về trường, nơi đây quá ồn, không thể nào làm bài tập được.”

Dì bảo mẫu vội vàng nói: “Dì đi gọi Tiểu Vương lái xe.”

Hoắc Văn Việt được đưa đến dưới tầng ký túc, hắn ngẩng đầu nhìn tầng của mình kia, lúc nhìn thấy có ngọn đèn sáng, tâm tình phiền não không biết vì sao từ từ bình tĩnh lại. Hắn bước vào trong hành lang, vào thang máy, sau đó về đến ký túc xá.

Lúc mở cửa Hoắc Văn Việt đứng tại chỗ nghĩ nếu Hạ Tùng nhìn thấy hắn không biết sẽ lộ ra bộ dạng kinh ngạc kiểu gì, hắn hầu như đều có thể ở trong đầu buộc vòng quanh bộ dạng thầy lúc giật mình là dạng gì, nhất định là trừng mắt mở miệng, sau đó toàn thân cứng ngắc!? Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn vui vẻ, mở đinh ốc chốt cửa, lúc chứng kiến hình ảnh bên trong, ngược lại làm hắn kinh hãi.

Hạ Tùng đang ghé trêи mặt bàn trà, mắt kính đeo xốc xệch, trước mặt còn có một khối thịt bò ăn được hơn nửa cùng với rau xanh xào nhìn bề ngoài có vẻ không tệ, Hạ Tùng gối lên tay nhìn như đang ngủ, tay trái còn nắm một lon bia.

Hoắc Văn Việt ngửi mùi trong không khí còn chưa hoàn toàn tiêu tán, trực tiếp cởi giầy, chân trần đi đến, hắn rút lon bia Hạ Tùng đang cầm kia, lắc lắc còn dư lại một chút, mà trong thùng rác không có lon bia, hiển nhiên Hạ Tùng chỉ uống phân nửa lon bia đã gục ngã.

“Tửu lượng kém vậy sao?” Hoắc Văn Việt ngồi xổm bên người anh, im lặng nhìn người đang ngủ say sưa. Hạ Tùng ngủ rất say, hô hấp bình tĩnh, môi hơi vểnh lên, mặt trêи nhan sắc phấn nộn, thoạt nhìn có vài phần mê người. Hoắc Văn Việt lấy kính trêи sống mũi anh ra, lông mi như cây quạt nhỏ kia lập tức lộ ra, nhìn cực kỳ đẹp.

Tầm mắt Hoắc Văn Việt rơi vào tảng thịt bỏ còn dư lại một chút, “Thế mà một mình lén lút ăn thức ăn ngon như vậy hả? Ô, mùi vị quả không tệ.” Tảng thịt bò đã hơi nguội, nhưng ăn trong miệng mùi vị vẫn ngon vô cùng, rất thơm. Hoắc Văn Việt sau khi phát hiện, mới phát hiện mình lại ăn cơm thừa rượu cặn mà ông thầy giáo này để lại, bỗng chốc cảm thấy xấu hổ. Hắn khụ khụ ho nhẹn, vội vàng rời đi lực chú ý, “Còn nói trước khi tôi về sẽ thu dọn xong, bây giờ tôi về rồi, không phải vẫn còn bừa bộn thế này hả? Nói đi, muốn tôi trừng phạt anh thế nào đây!?”

Hạ Tùng vẫn ngủ say, căn bản không nghe được lời của hắn, càng không thể nào đáp lại. Hoắc Văn Việt cảm thấy tâm tình sung sướиɠ, ngược lại thấy như vậy cũng không thể. Hắn nhìn cánh môi Hạ Tùng hiện lên hơi nước, nhịn không được tự tay đi vuốt ve, cảm nhận được xúc cảm mịn màng ở mặt trêи, thân thể thoáng chốc như có một dòng điện lẻn vào, hơi tê dại.

Sau đó Hạ Tùng làm ra chuyện càng khiến ɖu͙ƈ vọng hắn bừng bừng phấn chấn, lúc ngón tay hắn nhẹ nhàng không ngừng ma sát cánh môi Hạ Tùng, khả năng Hạ Tùng cảm thấy ngứa, đưa đầu lưỡi ra, hướng trêи ngón tay của nam nhân ɭϊếʍ vài cái.

Lưỡi ɭϊếʍ trêи lòng bàn tay này làm ra một xúc cảm êm ái khiến toàn thân Hoắc Văn Việt run lên, chỉ bị ɭϊếʍ vài cái thôi, hơn nữa còn ɭϊếʍ ngón tay, so với bị người khác ɭϊếʍ ƈôи ȶɦϊ.t còn khiến hắn hưng phấn hơn, hạ thể hắn lập tức phồng lên trong nháy mắt, đỉnh quần lên một túp lều cao trướng phồng. Chờ đến khi Hạ Tùng cảm thấy không có mùi vị gì mới thu đầu lưỡi về, hắn ngược lại còn có chút bất mãn chưa đủ, ác ý đẩy cánh môi thầy ra, dùng ngón tay trêu chọc bên trong khoang miệng anh.

Quấy nhiễu như thế làm Hạ Tùng thoáng nhíu mày, bất mãn hừ hừ hai tiếng, đầu lưỡi đã đẩy ngón tay ra ngoài, nhưng không tài nào đẩy nổi, ngược lại bị Hoắc Văn việt vói hai ngón vào kẹp lưỡi mềm của anh, tùy ý ma sát đùa bỡn.

“Ô. . .Ưm. . .” Hạ Tùng nức nở, mí mắt động vài cái, dường như muốn cố gắng mở ra, nhưng buồn ngủ bao quanh anh, khiến anh căn bản không có cách nào mở ra, trong miệng ngậm không được nước bọt còn bị đùa bỡn từ khóe miệng nhỏ giọt xuống, nhìn thấy mà bụng dưới Hoắc Văn Việt căng đau, nhanh chóng rút ngón tay ra, thay bằng đầu lưỡi của mình tham tiến vào.