Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 1-2




Ngô Hạo, nam, hai mươi ba tuổi, xuất thân trong sạch, cuộc sống hai mươi ba năm của cậu vô cùng đơn giản: lúc còn quấn tã đã bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện, tại cô nhi viện lớn lên, mười sáu tuổi bắt đầu làm kiêm chức (nguyên văn: 兼职, vừa học vừa làm), mười tám tuổi thi đậu đại học ở thành thị, vừa làm việc ngoài giờ vừa hoàn thành bài vở, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc viên chức kiếm tiền không nhiều lắm trong một công ty nhỏ. Cho đến hôm nay, cuộc sống của cậu đều là yên bình, không gợn sóng như vậy.

Mỗi ngày buổi sáng rời giường, ngồi xe bus tới công ty, vì tiết kiệm tiền nên không ăn điểm tâm, buổi trưa ở công ty có căng tin, tuy rằng không tính phong phú nhưng cũng có thể ăn đủ no, buổi chiều năm giờ rưỡi tan tầm. Về đến nhà khoảng bảy giờ, nấu chút cháo coi như là cơm chiều, sau khi ăn xong tắm rửa, giặt quần áo, dọn dẹp phòng một chút, sau đó xem TV rồi lên giường đi ngủ.

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên có hai người đứng trước cửa phòng trọ rẻ tiền của cậu, thực cung kính gọi cậu 『 Thiếu gia 』.

Cũng có một thoáng, Ngô Hạo cho là giấc mộng thuở thơ ấu của mình rốt cục trở thành sự thật, đám nhỏ ở cô nhi viện, đều trông mong có gia đình giàu có ổn định nào đó đến nhận nuôi mình, hoặc là... Có một số không chịu được cô đơn, còn có thể khờ dại hy vọng 『 phụ mẫu năm đó đem ta vứt bỏ là có nỗi khổ tâm, một ngày nào đó bọn họ sẽ trở về đón ta. 』. Đương nhiên, tuy rằng theo sự gia tăng của tuổi tác, hai loại giấc mộng này cũng dần dần biến mất, nhưng... Có lẽ thật sự có kỳ tích xuất hiện?

Nghĩ như vậy, cậu lắc lắc đầu, từng ngụm uống hết bát cháo nhạt nhẽo, kỳ tích quả nhiên sẽ không xuất hiện, bọn họ nói, vị 『 thiếu gia 』 kia cũng không có mất tích hai mươi ba năm... Mà chỉ là rời nhà đi mấy tháng...

Làm sao có thể là chính mình được? Chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi?

Thời điểm uống xong hớp cháo cuối cùng, cầu thang vang lên tiếng bước chân, không phải chủ nhà ngụ ở lầu dưới, là người ở bên ngoài, giẫm lên tấm ván gỗ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, làm cho Ngô Hạo lập tức lo lắng cầu thang có thể sập hay không, vậy cậu ngày mai làm sao đi xuống.

Cánh cửa, lập tức bị người đẩy ra, ngay cả gõ cửa cũng đều không có.

Ngô Hạo không kịp sinh khí, người tới thân hình cao lớn chắn ở cửa, không chừa một khe hở, cho dù cậu mới là chủ nhân gian phòng này, vẫn cảm thấy một loại áp lực từ trên người đối phương toát ra, khiến cho cậu khiếp đảm chột dạ, huống chi cậu cho tới bây giờ chính là một người yếu đuối, giờ phút này ngay cả lời chất vấn đều nói không nên lời, chỉ kinh ngạc trừng lớn mắt, cầm cái bát rỗng đứng lên, thì thào hỏi: “Có chuyện gì...”

Người tới không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đảo qua gian phòng, dùng gỗ đóng một căn gác xép cũng không lớn, thả một cái giường, đặt thêm cái bàn thấp cùng một cái ghế cũng đã thấy chật, lấy tấm gỗ đóng thành hai cái khung trên tường để một ít tạp vật, giờ phút này ánh mắt của hắn nhìn quét qua, Ngô Hạo ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ hắn ho khan một tiếng, cái giá để đồ kia sẽ bị khí tức của đối phương chấn tới, bùm một tiếng rơi rụng tan nát.

Hắn không nói gì, cuối cùng cái người hình như từng gặp lúc trước đứng ngoài cửa cúi đầu lên tiếng nhắc nhở: “Bá Huân thiếu gia, ngài xem...”

“Tôi sẽ xử lý, các cậu xuống dưới lầu vào xe chờ.” Hắn mở miệng, thanh âm nam nhân trầm thấp hơi khàn khàn, khẩu khí ra lệnh mang theo một loại chuyên quyền độc đoán, làm cho người có thói quen luôn tuân theo mệnh lệnh như Ngô Hạo cả người đều run rẩy.

Đáp ứng, hai nam nhân giẫm lên cầu thang lung lay đi xuống dưới, thẳng đến khi tiếng bước chân đi xa, rốt cuộc không nghe được nữa, người tới mới dời bước vào cửa.

Phòng không lớn, hắn đóng cửa lại, bước hai bước, đã tới trước mặt Ngô Hạo, Ngô Hạo căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng, liền thấy ngay trước mắt là tây trang màu cà phê cao cấp, với âu phục mình mặc đi làm thật không cách nào so sánh... Nhất định rất mắc rất quý...

Cậu đang miên man suy nghĩ, một bàn tay đã đưa qua nắm lấy cằm, không chút khách khí nâng mặt cậu lên, xuất phát từ bản năng muốn giãy dụa, mấy ngón tay kia lại tăng lực đạo, trên cằm truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu không dám … lộn xộn nữa.

Đó là một nam nhân ngũ quan cân đối, trán cao mày rậm, ánh mắt thâm thúy, cả người cao quý nhã nhặn, thoạt nhìn không giống loại người tùy tiện xâm phạm nhà người khác... Chính là thật sự đau quá a... Hắn muốn làm gì...

Ngô Hạo đau đến nhíu mày, yếu ớt hỏi: “Tiên sinh... Có thể hay không trước buông...”

Hắn vẫn tiếp tục chăm chú nhìn Ngô Hạo một lúc lâu, còn thiếu điều đem mấy nếp nhăn hay lỗ chân lông trên mặt Ngô Hạo nhìn cho rõ ràng, bất quá, ngón tay có thả lỏng một chút, không còn đau như trước nữa.

“Rất giống.” Qua thật lâu, hắn mới nói một câu, sau đó buông tay, lui về phía sau từng bước.

“Giống cái gì?” Ngô Hạo không tự chủ được xoa xoa cằm, ngàn vạn lần không cần lưu lại dấu vết a, bằng không ngày mai chính mình đi làm thì làm sao bây giờ.

“Giống thiếu gia Lâm gia.” Nam nhân đơn giản nói, cúi đầu nhìn cậu, “Lâm Thiếu Triết.”

“Nga.” Ngô Hạo cố gắng hoạt động quai hàm.

“Lâm gia thiếu gia độc đinh đời thứ ba, người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Quảng Ích, Lâm Thiếu Triết.” Ánh mắt nam nhân dừng ở trên bao công văn của Ngô Hạo, thản nhiên cười, “Cậu nhất định chưa từng nghe qua tên hắn, nhưng cậu không có khả năng chưa nghe nói qua tập đoàn Quảng Ích đi?”

Ngô Hạo xấu hổ nở nụ cười một chút: “Ách... Tôi không có không biết...”

Trên thực tế cậu vừa rồi là bị sợ ngây người mới không hét ầm lên, vốn là thương nghiệp sở hữu bất động sản lớn nhất, tập đoàn kinh doanh dây chuyền khách sạn lớn nhất, công ty vận tải đường thuỷ nội địa lớn nhất, ngay cả tại khu vực lân cận cũng có một khu công nghiệp nhẹ cùng mạng lưới mậu dịch đa dạng, từ quần áo giầy dép đến đồ chơi plastic gia công... Những sản nghiệp nhiều như nấm này, kỳ thật đều thuộc tập đoàn Quảng Ích, một cái nhà giàu kín tiếng, tạp chí bát quái (nguyên văn: 八卦, gần giống như tạp chí lá cải) chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có tạp chí tài chính và kinh tế ngẫu nhiên mới có cơ hội mục kích mặt thật của vị đương gia (nguyên văn: 当家, chủ của một nhà) kia: một khuôn mặt trung niên nam tử điềm đạm, ôn hòa.

Chính là, mình thật sự lớn lên giống Lâm thiếu gia kia sao? Như vậy... Ngô Hạo đầu óc nhanh chóng đảo qua vài ý nghĩ, mục đích hắn tìm đến mình là gì... Xế chiều hôm nay hai nam nhân kia có nói thiếu gia rời nhà đi...

“Tôi... Tôi có thể nói chuyện sao?” Cậu nhỏ giọng hỏi, ánh mắt cẩn thận đánh giá người tới, sợ hãi chính mình sẽ đột nhiên chọc giận đối phương, đây là cậu khi còn nhỏ vì tự bảo vệ bản thân liền dưỡng thành thói quen sát ngôn quan sắc (nguyên văn: 察言观色, thăm dò ý tứ đối phương qua lời nói và sắc mặt).



“Nói.”

Ngô Hạo nuốt nước miếng, hối hận đã mở miệng: “Tôi thật không phải hắn... Ngài xem, tôi ở nơi này đã tám tháng, hơn nữa nếu ngài cần, tôi có thể đưa ra chứng minh thư, giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, bằng tốt nghiệp trung học, bằng tốt nghiệp tiểu học... Còn có hồ sơ cô nhi viện, ngài tùy tiện tra một chút sẽ biết, tôi không phải Lâm thiếu gia.”

“Tôi đương nhiên biết.” Nam nhân lãnh đạm nói, tư thế đứng ở đó gần như bất động khiến Ngô Hạo tâm hoảng ý loạn.

“Ngài đã biết... Vậy ngài tìm tôi... Là có chuyện gì...”

Nam nhân không trả lời, ánh mắt lại đảo qua gian phòng nhỏ hẹp, không biết làm sao mà, ở trước mặt hắn, Ngô Hạo thủy chung có một loại cảm giác vô cùng tự ti mặc cảm, nhất là chính mình vừa mới tan tầm, phòng ở lộn xộn, áo khoác thực ra được treo tốt lắm, chính là quần áo vừa thay ra vẫn còn vứt một đống trên giường, trên bàn chồng chất sách vở, giấy bút quăng khắp nơi, còn có một cái nồi dính chút cháo... Hắn có thể hay không nhìn thấy tất của mình đã thủng một lỗ rồi a...

Ngay thời điểm cậu tận lực cuộn lại ngón chân cố gắng không làm cho người kia chú ý lỗ thủng trên chân mình, nam nhân đột ngột mở miệng: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

“Cái gì?” Ngô Hạo cả kinh, tiền đối với cậu mà nói, chính là vấn đề tối mẫn cảm, từ nhỏ đến lớn, thứ cậu thiếu nhất, khát vọng nhất, đau đầu nhất, chính là một từ vạn ác (nguyên văn: 万恶, tương tự như rất tệ hại) này 『 Tiền 』.

Nam nhân hơi hạ thấp người, cúi đầu chăm chú nhìn cậu, gằn từng tiếng nói: “Tôi mướn cậu làm việc, cậu ra một cái giá đi.”

“Tôi... Tôi tôi tôi...” Ngô Hạo thiếu chút nữa làm rớt cái bát cầm trong tay xuống, luống cuống tay chân nói lắp, 『 tôi 』 nửa ngày, mới mở được miệng: “Tôi hiện tại tiền lương mỗi tháng là một nghìn tám...”

“Tốt lắm, tôi cho cậu ba trăm vạn.” Nam nhân thẳng thắn nói, đứng lên, “Cậu thay tôi làm một chuyện.”

“Làm... Chuyện gì...” Ngô Hạo nhỏ giọng hỏi, nhưng trong lòng thanh âm sợ hãi đã muốn càng ngày càng vang dội... Cậu nghĩ, cậu đại khái hiểu được đối phương là muốn mình làm chuyện gì.

“Từ giờ trở đi, cậu chính là Lâm Thiếu Triết.” Hắn dùng một loại ngữ điệu không để người khác cự tuyệt nói, “Khi nào chấm dứt, từ tôi định đoạt.”

“Anh muốn tôi đi đóng giả Lâm gia thiếu gia?” Ngô Hạo không thể tin được nhìn hắn, thì thào nói, “Anh điên rồi... Tôi là cái người nghèo! Tôi sẽ không diễn kịch! Sẽ lập tức lộ ngay, hơn nữa... Hơn nữa anh vì cái gì muốn tôi đóng giả hắn? Hắn không phải rời nhà đi thôi hay sao? Vậy không phải anh đi tìm hắn là được rồi sao? Vì cái gì muốn tôi đóng giả?”

Lại lần nữa hướng cậu cúi xuống, nam nhân anh tuấn mang trên mặt nụ cười tà ác, thong dong tao nhã nói nhỏ: “Ai nói tôi phải tìm được hắn?”

***

Thực đáng sợ! Thời điểm Ngô Hạo bừng tỉnh từ trong mộng đã một thân mồ hôi lạnh, cậu không nhớ rõ mơ cái gì, chỉ mơ hồ nhớ được có một người nhìn mình, nói cái gì cũng không nhớ, nhưng loại cảm giác lạnh lẽo xâm nhập tận cốt tủy này khiến cho cậu sợ hãi dị thường... Thật đáng sợ, trước đây chịu đánh chịu đói, bị giam ở phòng tối cũng không khiếp đảm như vậy...

Mơ mơ màng màng trở mình một cái, cuốn chặt cái chăn mềm mại, cậu thỏa mãn hừ một tiếng: Thật thoải mái... Không muốn rời giường a... Tuy rằng hôm nay phải đi công ty diện kiến vị thủ trưởng có cái bản mặt béo nung núc... Còn phải chịu đựng gã hét năm quát sáu nữa, nhưng là cuộc sống thôi, còn không chẳng ai muốn bị như vậy... Chỉ cần nướng được thêm vài phút, cậu đã cảm thấy thực thỏa mãn...

“Rời giường.” Thanh âm nam nhân đột nhiên vang lên.

“Dậy đây dậy đây... Oa!” Ngô Hạo hàm hồ đáp ứng hai câu lúc này mới kịp phản ứng, mở choàng mắt, vừa lúc thấy một khuôn mặt làm cậu sợ hãi hé ra, liền thét chói tai nhảy dựng lên, hướng bên trong giường lùi vào: “Ngươi... Ngươi là ai...”

Đây là nơi nào? Cậu mê hoặc nhìn quanh bốn phía, dưới thân là giường đôi rộng thùng thình, chăn hình chữ nhật màu lam nhạt, phòng vừa to vừa sáng sủa, ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt kia vầng thái dương đang dần nhô lên phía chân trời, rèm cửa sổ trắng thuần nhẹ bay, mang đến một cỗ hương cỏ cây thơm ngát, đồ vật không nhiều lắm, nhưng bài trí rất lịch sự tao nhã, nếu để cậu bình luận, thì chính là 『 Có thưởng thức 』.

Nhưng mà... Vì cái gì cậu lại ở chỗ này? Cậu hẳn là nên ở căn gác xép mình thuê tám trăm một tháng, dưới thân là đệm giường đơn bạc, cửa sổ nhỏ đến chẳng lọt nổi một chút ánh mặt trời, tỉnh lại mới đúng, mà cậu càng không có thời gian nhìn xung quanh, lúc này phải là nhanh chóng đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuất môn chen chúc lên xe bus, vì cái gì cậu lại ở trên giường thư thái như vậy, bên giường còn đứng một nam nhân làm cho cậu sợ hãi?

“Cậu trí nhớ không tốt lắm thì phải, Thiếu Triết?” Lần này nam nhân không mặc tây trang, áo sơmi trắng, quần tây màu xám, nút áo đầu tiên được cởi ra mang theo vài phần tùy tiện, hai tay đút túi quần, từ trên cao nhìn chăm chú xuống cậu, khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu (nguyên văn: 似笑非笑, cười như không cười) nói, “Tôi là anh kết nghĩa (nguyên văn: 义兄 – nghĩa huynh, là người mang vai vế anh nhưng không cùng huyết thống) của cậu, Lâm Bá Huân, đêm qua tôi không phải đã nói với cậu rồi sao? Nhanh như vậy đã không nhớ rõ?”

“Đêm qua... Đêm qua...” Ngô Hạo ôm đầu nghĩ, đêm qua cậu đích xác cùng nam nhân này gặp mặt, hắn còn đưa ra một yêu cầu làm cho mình thiếu chút nữa không thể cự tuyệt: Ba trăm vạn đổi lấy mình đến sắm vai Lâm Thiếu Triết một thời gian ngắn. Mà theo trí nhớ của mình, hẳn là đã cự tuyệt hắn a! Vì cái gì chính mình còn có thể ở chỗ này?

“Tỉnh rồi thì nên rời giường, mười lăm phút đồng hồ sau xuống phòng ăn dưới lầu, từ lúc ăn cơm tôi sẽ bắt đầu dạy cậu, như thế nào trở thành Lâm Thiếu Triết.” Lâm Bá Huân nói xong xoay người bước đi, “Chúng ta không có thời gian đâu, bà nội đã muốn nghe A Tiêu nói cậu bị tìm được rồi. Lý do tùy tiện sẽ không chống đỡ được bao lâu, bà nhất định sẽ yêu cầu mau chóng được gặp cậu.”

“Chờ một chút!” Mắt thấy Lâm Bá Huân đã đi tới cửa, Ngô hạo cố lấy dũng khí kêu lên, nắm chặt chăn, buồn rầu nhíu mày: “Cái kia... Tôi...”

Một tay đặt trên tay nắm cửa, Lâm Bá Huân hơi không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn cậu: “Như thế nào? Nghĩ muốn đổi ý?”

“Tôi căn bản là không có đáp ứng đi?” Ngô Hạo khiếp đảm nhưng vẫn kiên quyết hỏi lại, “Lâm tiên sinh... Tôi thực cảm tạ một phen ý tốt của anh, nhưng là tôi... Tôi... Chuyện lừa gạt người khác như vậy, tôi làm không được...”

“Ba trăm vạn.”

“Vấn đề không phải là tiền!” Ngô Hạo gấp gáp nói.

“Tôi sẽ không ra giá thêm đâu, cậu làm gì có giá trị lớn như vậy.” Lâm Bá Huân bình tĩnh nói, “Xuống lầu, tôi ở phòng ăn chờ cậu.”

Ngô Hạo bị khí thế của hắn áp đảo, á khẩu không nói được lời nào nhìn hắn rời đi, ngồi ở trên giường một hồi lâu mới tỉnh ngộ, vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy tiến phòng tắm đánh răng rửa mặt, lúc ra giường đã được sửa sang lại tốt lắm, một bộ quần áo không biết ở đâu ra đặt trên giường, nội y cùng tất đầy đủ mọi thứ, đều là đồ mới, hiển nhiên là chuẩn bị cho cậu.

Có tiền thật là tốt, cái gì cũng không cần chính mình bắt tay vào làm, cậu một bên cài nút áo một bên nghĩ, ba trăm vạn, ba trăm vạn... Con số này không đến mức làm cậu khiếp sợ, là bởi vì đã muốn vượt xa giới hạn của cậu rồi, cậu có thể vì khối tiền thưởng ba nghìn mà kích động cả đêm ngủ không yên, nhưng là ba trăm vạn a... Cậu căn bản không rõ số tiền này rốt cuộc có thể làm được gì, là mình có thể thuê một căn phòng ở thật tốt sao? Hoặc là không cần thuê, chính mình có thể có một căn phòng riêng rồi? Chính là mình đã đủ tiền mua một căn nhà rồi sao?

Cậu lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ vớ vẩn kia quẳng ra khỏi óc, không được, này quá điên khùng, chính mình không có khả năng đi đóng giả một người, hiện tại phải xuống, cùng Lâm Bá Huân kia nói rõ ràng.

Ngô Hạo đứng ở chân cầu thang nhìn xung quanh một hồi, không xác định hướng bên tay trái nhìn có vẻ sáng sủa một chút đi đến, lại bị người từ phía sau gọi lại: “Bên này, bên kia là phòng khách.”

“Nga...” Xấu hổ lên tiếng, Ngô Hạo theo hướng phát ra thanh âm đi qua, phòng ăn cũng rất lớn, Lâm Bá Huân ngồi ở bên cạnh bàn xem báo, đầu cũng không nâng chỉ vào ghế dựa trước mặt: “Ngồi.”

Ngô Hạo cẩn thận ngồi xuống, trước mặt là vài miếng bánh mì nướng thơm phức, một dĩa mứt trái cây, một hộp bơ, sữa, lạp xườn rán, trứng ốp lòng đào, thịt xông khói, sandwich... Bày biện đẹp mắt trên bàn, bụng cậu cũng không chịu thua kém mà thầm kêu một tiếng.

“Ăn đi, đều là những món cậu thích nhất.” Lâm Bá Huân vẫn đang xem báo, trong thanh âm mang theo lãnh đạm, “Trong nhà bình thường đều là đồ ăn Trung Quốc, chính là cậu lại thích kiểu dáng Âu Tây hơn, liền ngay cả bữa khuya cũng thích ăn sandwich kẹp dưa chuột, trứng ốp thích ăn nhất là còn để lòng đào, chín vừa tới, thích thêm tiêu đen hơn là gia vị lỏng, không thích pho mát, ngoại trừ phủ ngoài điểm tâm ngọt.”

“Kỳ thật... Tôi cũng thích buổi sáng uống chút cháo.” Mắt Ngô hạo nhìn chằm chằm mỹ thực trước mặt, từ trước tới giờ cậu không ăn điểm tâm, dạ dày cũng không tốt, uống chút cháo ấm dạ dày lại thoải mái, buổi sáng được uống một chén là không thể tốt hơn, tuy rằng mỹ thực trước mắt rất hấp dẫn, nhưng là về sau mỗi ngày đều phải ăn cái này sao?

Ánh mắt của Lâm Bá Huân rời khỏi tờ báo, nhìn cậu một cái: “Không, cậu chính là thích ăn những thứ này.”

Nghe ra trong lời nói của hắn ý tứ miệt thị rõ ràng, Ngô Hạo nan kham cúi đầu, nhưng không có dũng khí phản bác, cậu rõ ràng quyết định không lấy của người này ba trăm vạn, vì cái gì còn ở trong này nghe hắn nói? Không phải hẳn là nên đứng lên bước đi sao? Chính là... Cậu không dám...

Im lặng vài phút, Lâm Bá Huân không kiên nhẫn lấy tay gõ mặt bàn: “Ăn a, như thế nào không ăn?”

Tuy rằng rất muốn nói 『 Ai muốn ăn đồ của ngươi 』 linh tinh các loại thật khí thế, nhưng Ngô Hạo thói quen nhất quán phục tùng phản ứng đầu tiên chính là nghe theo cầm bánh mì lên, cắn một ngụm.

Bánh mì nướng vừa tới, bên ngoài vàng và giòn bên trong xốp, mang theo nồng đậm hương lúa mạch, cậu cơ hồ chỉ cần một ngụm là nuốt được hết miếng thứ nhất đi xuống, không cần suy nghĩ đưa tay lấy miếng thứ hai.

Thời điểm nuốt miếng thứ hai vào bụng, cậu phát hiện Lâm Bá Huân không hề xem báo, mà đang nhìn cậu, theo bản năng chùi chùi khóe miệng, Ngô Hạo lo lắng không biết mặt mình có dính vụn bánh mì hay không?

“Cậu có phải là chưa ăn bánh mì bao giờ hay không?” Lâm Bá Huân đưa tay lấy miếng thứ ba trong tay cậu, tự mình động thủ xoa một lớp mứt trái cây, đưa lại cho cậu, “Sữa hay là nước chanh?”

“A...” Ngô Hạo ngốc hồ hồ nhìn hắn, vẫn luôn bị đối đãi lạnh nhạt, Lâm Bá Huân đột nhiên làm ra hành động như vậy, thật đúng là khiến cậu giật mình.

Nhún nhún vai, Lâm Bá Huân rót cho cậu một cốc nước chanh, hơi hơi thở dài: “Nhìn bộ dáng cậu trì độn thế này, tôi làm sao dám mang cậu về nhà a.”

Miệng còn đang cắn một nửa miếng bánh mì, ánh mắt Ngô Hạo đột nhiên trợn to, con ngươi đen bóng nhìn hắn, vội vàng nghĩ muốn cự tuyệt, xuất phát từ thói quen vẫn là trước đem đồ ăn nuốt xuống mới thở phì phò nói: “Lâm tiên sinh, tôi... Tôi vừa rồi muốn cự tuyệt yêu cầu của anh!”

“Là vậy sao?” Lâm Bá Huân lơ đễnh nói, “Tôi như thế nào không có nghe qua?”

“Tôi hiện tại lặp lại lần nữa, tôi sẽ không đi gạt người, đối với chuyện anh muốn tôi đóng giả Lâm gia thiếu gia, tôi cự tuyệt.” Ngô Hạo trừng mắt quang minh chính đại nói, “Lừa gạt là không tốt, anh không thể làm như vậy.”

Lời của cậu đối Lâm Bá Huân một tia tác dụng cũng không có, người kia vẫn uống cà phê, tiếp tục cầm tờ báo lên xem, thậm chí liếc cũng không liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói: “Cậu nguyện ý buông tha thù lao ba trăm vạn? Tôi không bắt cậu làm chuyện gì nguy hiểm cả, chính là về đến nhà, ở trước mặt một lão thái thái (nguyên văn: 老太太, chỉ bà lão với ý trang trọng) kêu bà nội, bị một đoàn người hầu hầu hạ hạ một đoạn thời gian mà thôi, yên tâm, nhà bên kia điều kiện so với nơi này còn tốt hơn, cậu một ngón tay cũng không cần động, hơn nữa cậu là thiếu gia, muốn làm cái gì liền làm cái đấy, như vậy cũng không muốn sao?”

“Tôi... Không muốn lừa dối người khác...”

“Nhiều nhất chỉ nửa năm thôi, sau đó cậu có thể cầm ba trăm vạn, rời đi thành phố này cũng tốt, tiếp tục lưu lại cũng được, tìm một công tác khác, hoặc tự mình làm chút buôn bán nhỏ, mua một căn nhà, cùng nữ hài tử mình thích kết hôn... Hết thảy thuận lý thành chương (nguyên văn: 顺理成章, đúng lý hợp tình), khẳng định so với cuộc sống hiện tại của cậu tốt hơn, cậu không muốn sao?” Lâm Bá Huân thản nhiên nói, “Cậu nghĩ muốn trở lại cái căn gác xép kia? Đêm gió thổi ngày phơi nắng, đông lạnh hè nóng, mỗi ngày so với cẩu giống nhau mệt đến chết đi sống lại, về nhà liền húp chút cháo rồi lên giường ngủ, những ngày như vậy làm gì có tương lai, cậu còn muốn cự tuyệt?”

“Tôi...” Tôi xác thực muốn được ngủ trên giường rộng thùng thình thoải mái, xác thực nghĩ muốn mỗi ngày đều có bữa sáng như vậy để ăn, xác thực nghĩ muốn ở trong căn nhà to rộng, không phải ở nơi muốn chuyển thân cũng phải chú ý đụng vào đồ vật này nọ, nhưng...

Ngô Hạo cắn răng, chậm rãi lắc lắc đầu: “Tôi mặc kệ.”

Thanh âm của cậu rất nhỏ, nhưng là thực kiên quyết, Lâm Bá Huân ngưng mắt nhìn cậu, trầm thấp nói: “Nói vậy, hiện tại cậu bước ra khỏi đây, đầu tiên là đi tìm phòng ở, tiếp đó đi tìm việc làm đi, ngày hôm qua tôi đã hủy bỏ hợp đồng thuê phòng của cậu, sáng nay, cũng vừa mới từ chức cho cậu rồi.”

“Cái gì?!” Ngô Hạo thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thành phố này nổi danh khó thuê phòng, tàu điện ngầm cũng mắc như vậy, nếu trọ ở xa chỉ sợ buổi sáng phải dậy sáu giờ đón xe bus quá! Hơn nữa cậu mới vừa giao ba tháng tiền thuê nhà, hiện tại tiền đặt cọc còn không có chứ đừng nói đến trả trước ba tháng tiền thuê nhà, còn có công việc của cậu... Đầu năm nay sinh viên không đáng tiền a, cậu lại không xuất sắc, năm trước đều là đi mòn cả giày mới tìm được công tác, hôm nay bỗng nhiên nói cậu thất nghiệp... Trong khoảng thời gian ngắn cậu làm sao có thể...

“Anh dựa vào cái gì... Anh muốn làm gì... Anh...” Cậu tức giận nói năng lộn xộn, nghĩ muốn chỉ trích Lâm Bá Huân mà không tìm được lời, nghĩ muốn chửi ầm lên lại không có can đảm, chỉ có thể hung hăng trừng mắt cái tên ma quỷ kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không có quyền! Tôi đây trở về nói với bọn họ!”

“Thật vậy sao?” Lâm Bá Huân biểu tình không thay đổi nói, “Tôi đã nghĩ sẽ mất khá nhiều công sức, hóa ra lại đơn giản như vậy.”

“Tôi không tin!”

Không tiếng động mở tay ra, Lâm Bá Huân cười lạnh: “Vậy cậu liền thử xem xem?” Nói xong đem di động đặt lên bàn đẩy sang cho cậu, “Gọi điện thoại a, xem bọn họ còn có … hay không lưu cho cậu một cơ hội.”

Nắm lấy di động, Ngô Hạo hung hăng ấn xuống dãy số, cậu không tin, cậu chính là không tin! Không thể nào có chuyện chủ nhà cùng công ty sẽ nghe người này, cậu đúng hạn giao tiền thuê nhà lại chưa bao giờ gây chuyện, ở trong công ty công tác cũng cần cù thật thà, không thể nào chỉ nghe một câu nói của người này mà không để cho cậu một cơ hội, chính là hiểu lầm mà thôi, thừa dịp bây giờ còn sớm, phải mau giải thích rõ ràng!

“Uy... Trương tiên sinh... Thực xin lỗi, tôi là Ngô Hạo, thuê phòng ở chỗ ngài... Tôi có chuyện muốn cùng ngài giải thích một chút...”

Gọi xong một cuộc điện thoại, mặt Ngô Hạo đã bắt đầu u ám, tiếp tục gọi cuộc thứ hai: “Uy, Vương chủ nhiệm... Tôi là Ngô Hạo, thực xin lỗi tôi hôm nay không có đi làm, tôi...”

Rất nhanh, cậu đình chỉ trò chuyện, mờ mịt nhìn di động, tựa hồ cũng không rõ, mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Thế nào?” Lâm Bá Huân hơi trào phúng nhìn cậu, “Tôi tùy thời đều có thể khiến cậu mất đi công tác, không nhà để về, chính là phải xem tôi có muốn hay không... Nói như vậy tôi cũng không muốn phí hoài chuyện này, hiện tại chỉ coi thái độ của cậu thôi, cậu hôm nay nếu bước ra khỏi cánh cửa này, chắc chắn không thể tìm lại được bất cứ cơ hội nào... Hoặc là cậu có thể chạy đến nơi khác, càng xa càng tốt, thử xem năng lực của tôi.”

Ngô Hạo xoay người không nói được một lời nhìn hắn, rất muốn đem điện thoại trên tay ném vào bản mặt kia, nhưng dù cho vài năm nữa, cậu cũng không có dũng khí phản kháng, chính là yên lặng mà đem di động thả lại trên bàn, đứng lên, đi ra ngoài.

“Đứng lại.” Lâm Bá Huân lạnh lùng nói.

Ngô Hạo đưa lưng về phía hắn đứng lại, bả vai đơn bạc, không ngờ lại (nguyên văn: 出乎意料 – xuất hồ ý liêu) cường ngạnh như vậy, cậu không dám quay đầu lại, sợ hãi quay lại sẽ bị một quyền đánh đến trên mặt, Lâm Bá Huân kia nhất định thực sinh khí...

Truyền đến tiếng bước chân, Lâm Bá Huân đi tới phía sau, Ngô Hạo cả người liền căng thẳng, cảm thấy hô hấp ấm áp phun ở sau gáy, làm cho cậu lạnh cả người, chính là trong tai nghe được lời nói lại càng làm cậu rợn tóc gáy: “Cậu có còn nhớ rõ ngày hôm qua tôi làm thế nào đem cậu đến nơi đây không?”

Ngô Hạo cứng ngắc gật gật đầu: Là Lâm Bá Huân không nói hai lời liền đem mình đánh ngất xỉu...

“Như vậy cậu chắc biết, tôi có rất nhiều loại phương pháp có thể thu thập cậu, nếu cậu không nghe lời...” Lâm Bá Huân ngữ khí uy hiếp nói, “Tuyệt không chỉ là lưu lạc đầu đường ở công viên ngủ đơn giản như vậy đâu, cậu là cô nhi, đúng không?”

Vậy nghĩa là chính mình có mất tích cũng chẳng có ai thèm quan tâm... Ngô Hạo biết.

“Từ lúc tôi tìm được cậu, hoặc là nói, từ thời điểm A Tiêu tìm được cậu kia, cậu đã không còn được lựa chọn nữa rồi. Tôi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mà cậu... Nếu đã biết kế hoạch của tôi, không theo tôi hợp tác, như vậy phương pháp tối thông minh nhất, là cái gì cậu hẳn biết?”

Ngón tay Ngô Hạo đã bắt đầu phát run, giờ phút này cậu mới thật sâu hiểu được, trò chơi giả trang nam nhân này bày ra chắc chắn không thể vô thưởng vô phạt, mà là một âm mưu, trong đó hẳn dính dáng đến rất nhiều tiền tài lợi ích, thậm chí còn có thể liên quan đến sinh mệnh... Một âm mưu.

Chính mình sẽ chết... Nhất định như vậy... Tuy rằng Lâm Bá Huân một chữ trực tiếp cũng không nói, nhưng ý tứ của hắn, đã muốn biểu đạt rất rõ ràng.

Sẽ chết sao... Thì ra tử vong, cách mình gần như vậy sao... Có lẽ ngay tại hôm nay?

Bàn tay Lâm Bá Huân đặt lên bả vai cậu, Ngô Hạo chấn kinh run rẩy một chút, tay hắn không lạnh lẽo cứng rắn đầy uy hiếp giống như tưởng tượng, ngược lại thật ấm áp, thân thể chính mình căng thẳng như vậy mà cũng có chiều hướng bình tĩnh lại.

“Thật sự không muốn sao?” So sánh với vừa rồi, thanh âm Lâm Bá Huân cũng dịu đi rất nhiều, cơ hồ là khẩu khí thương lượng, “Đưa ra điều kiện như vậy cậu cũng không muốn đáp ứng? Nói cho tôi biết lý do. Tôi cũng không phải muốn hại cậu, đi theo tôi cậu chỉ có được, mà không mất cái gì, tôi nghĩ không ra, cậu vì cái gì lại cự tuyệt, có thể nói cho tôi biết không?”

“Tôi... Tôi...” Hai chân Ngô Hạo bắt đầu nhũn ra, cậu cứng rắn chống đỡ không để cho sợ hãi trong lòng vỡ đê, thật sự... Thực sợ hãi, trước đây không nghe lời bị a di (nguyên văn: 阿姨, dì hoặc cô, ở đây ý chỉ những người làm trong cô nhi viện) nhốt vào phòng tối, nghe thấy tiếng người phía ngoài đi xa, khóc đến mệt ngủ thiếp đi, tỉnh lại vẫn là một mảnh tối đen, yên ắng không một tiếng động, cảm giác như mình sẽ bị lãng quên ở đây đến lúc chết đi, loại sợ hãi này lại tới nữa rồi... Sợ hãi khắc thật sâu thật sâu vào linh hồn. Căn bản không thể kháng cự...

“Tôi... Tôi...”

Lâm Bá Huân đột nhiên quay người cậu lại, đẩy lên tường, làm cho cậu mặt đối với hắn, thân thể Ngô Hạo tê liệt cơ hồ muốn ngã xuống cuối cùng cũng có chỗ dựa, cậu dính sát vào bức tường sau lưng, vẫn còn đang không ngừng run rẩy.

“Cậu làm sao? Nói chuyện.” Lâm Bá Huân giọng nói mềm nhẹ hỏi.

“Tôi... Tôi không muốn làm chuyện thương thiên hại lí (nguyên văn: 伤天害理, không có tính người)...” Ngô Hạo rốt cục gian nan nói, đại khái là lần đầu tiên trong đời đi, cậu dám nói ra ý nghĩ trong lòng mình, thời điểm mở miệng, không biết vì sao, đồng thời nước mắt cũng không ức chế được chảy xuống, nhiệt nóng, lướt qua hai má mang theo chút đau đớn.

Lâm Bá Huân đưa tay, nhẹ nhàng mà lướt qua gò má cậu, dùng ngón cái ôn nhu thay cậu lau đi nước mắt, thấp giọng nói: “Không ai bắt cậu làm chuyện thương thiên hại lí, tôi chỉ là muốn đòi lại thứ thuộc về mình thôi, cậu sẽ không hại đến bất luận kẻ nào, hiểu chưa?”

“Chính là... Chính là...” Ngô Hạo nức nở, nói không thành tiếng, “Kia Lâm Thiếu Triết chân chính đâu... Anh giết hắn rồi à?”

“Hắn ở nơi nào, cậu không cần thiết phải biết, nhưng là tôi có thể nói cho cậu hay, hắn thực an toàn, hơn nữa rất vui vẻ, hắn muốn có cuộc sống của hắn, tôi cũng như vậy, có phải hay không thực khôi hài? Người thừa kế hợp pháp của Lâm gia căn bản không nghĩ muốn kế thừa gia nghiệp, mà tôi, một ngoại nhân, lại trăm phương ngàn kế muốn cướp đi thứ hắn không cần, nếu đã vậy, chúng tôi công bình chia sẻ cho nhau một chút là tốt rồi, còn cậu, chỉ phải làm một diễn viên, đến trợ giúp chúng tôi diễn tốt một màn này thôi, hiểu chưa?”

Ngô Hạo thành thật lắc đầu: “Không rõ.”

“Đây vốn cũng không phải chuyện cậu có thể hiểu được.” Thanh âm Lâm Bá Huân lại mang theo trào phúng, hắn rời khỏi người Ngô Hạo, đi về phía bàn ăn, “Lại đây ăn cho xong bữa sáng, còn đi học.”

Ngô Hạo trợn to mắt không biết làm sao nhìn hắn, Lâm Bá Huân phảng phất sau lưng có ánh mắt, trảm đinh tiệt thiết nói: “Đừng nữa nói với tôi cái gì mà cậu không muốn này nọ, đã lên thuyền, thì không thể xuống.”

Hết chương 1