Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 1-1: Tiết tử




Nếu ngươi trải qua một ngày làm việc, mới từ trên xe buýt chật chội bước xuống, một thân mỏi mệt, bụng đói kêu ọt ọt ọt ọt, ở cửa phòng trọ rẻ tiền gặp hai nam nhân đeo kính đen cung kính lễ phép gọi ngươi 『 Thiếu gia 』, ngươi liệu sẽ có biểu tình gì?

Ngô Hạo không biết mình nên làm biểu tình gì, bởi vì cậu đã muốn mệt đến mức đầu óc cũng lười suy nghĩ, chỉ ngơ ngác nhìn hai nam nhân cao hơn cậu một cái đầu trước mắt, biểu tình nghiêm túc thành khẩn, thật sự không giống đang nói giỡn, nhưng mà nhìn trang phục trên người bọn họ, ngay cả kính râm so với cậu một thân tây trang này cũng thấy có phong thái hơn, quả thật giống như đang nói giỡn.

Duy trì biểu tình đờ đẫn ước chừng một phút đồng hồ, Ngô Hạo theo bản năng quay đầu lại nhìn xem phía sau mình có người hay không, tuy rằng cầu thang nhỏ hẹp lên gác xép không đủ chỗ cho người thứ hai đứng, nhưng cậu vẫn làm như vậy.

Phía sau không người, bên trái, bên phải, đều không có ai.

Tiếp theo, cậu thật cẩn thận mở miệng, ngữ khí thập phần cung kính khách khí: “Xin hỏi… Các ngài tìm ai?”

“Thiếu gia, chúng tôi đi đón ngài về nhà.” Nam nhân bên trái có chút kích động, thanh âm mang theo một tia run rẩy, “Ngài rời nhà trốn đi đã mấy tháng, tất cả mọi người đều đang lo lắng, xin theo chúng tôi trở về, xe đang đợi ở dưới lầu.”

Ngô Hạo biết, lúc lên lầu, cậu có thấy ở cổng tiểu khu đậu một chiếc xe phi thường khí phái, xe màu đen có rèm che cùng cảnh vật chung quanh không hợp nhau, chính là không nghĩ tới lại có thể liên quan tới cậu.

“Cái kia… Phiền ngài…” Cậu cười khổ, tiếp tục thật cẩn thận nói, “Có thể đem kính râm lấy xuống không?”

Nam tử đang nói chuyện lập tức tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt lợi hại.

Không giống như là bị cận thị a… Ngô Hạo nói thầm, hơi nhích lại gần một chút: “Phiền toái ngài… Nhìn kĩ một chút, tôi không phải là người các ngài muốn tìm.”

Cho dù trên lầu ánh sáng không được tốt, bây giờ họ cũng là nên thấy rõ ràng đi…

“Làm sao có thể!” Nam nhân ngữ khí trảm đinh triệt thiết nói, “Tôi ở Lâm gia đã năm năm, làm sao có thể không nhận ra thiếu gia… Ngài tính tình tùy hứng, lúc trước cũng thường xuyên như vậy, luôn luôn làm cho vệ sĩ chúng tôi khó xử, nhưng sự tình lần này cũng có chút quá, thiếu gia, ngài đừng đùa nữa, mau theo chúng tôi trở về đi.”

Nói xong gã đưa tay kéo lấy cánh tay Ngô Hạo, đem Ngô Hạo hoảng sợ, lập tức hướng phía sau lùi một bước, cảnh giác nhìn hai người lai lịch không rõ ràng này, trong đầu mấy ngàn cái ý niệm lướt qua rất nhanh: Là lừa đảo? Là giỡn chơi? Hay là muốn đem mình mang đi bán cơ quan nội tạng…

“Nếu tôi không theo các người đi, các người sẽ làm gì?” Cậu sợ hãi hỏi, đáng giận, hai người ăn cái gì mà cao lớn như vậy a, nếu bị bọn họ đánh… Không biết có thể hay không có người nào đó hảo tâm báo cảnh sát?

Hai người nhìn nhau, có thể thấy trên mặt cả hai cùng một biểu tình bất đắc dĩ: “Chúng tôi đương nhiên không thể đối thiếu gia làm cái gì…”

“Vậy là tốt rồi.” Ngô Hạo lập tức thở phào một hơi, lách qua khe hở giữa hai người bọn họ, lấy chìa khóa ra mở cửa, “Các người từ đâu tới thì quay về đấy đi, tôi không phải là thiếu gia của các người, càng không thể đi theo các ngươi… Đừng đứng ở cửa chặn đường, cẩn thận tôi báo cảnh sát.”

Trong nháy mắt đóng cửa lại, bờ vai cậu sụp xuống, tim vẫn còn đang nhảy loạn, khẩn trương nghe lỏm được đoạn đối thoại của hai người: “Tiêu ca, làm sao bây giờ?”

“Không có biện pháp, hướng Bá Huân thiếu gia hồi báo một chút đi.”