Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 49: Nam tử như liên hoa[ nhị ]






Thấy thân mình đang nhanh chóng rơi xuống thì bị một đôi tay rộng lớn đón lấy, hồn phách Hạ Ngữ Mạt đang từ miệng bay ra liền được kéo trở về, chưa hoàn hồn nhưng vẫn quay sang vị nam tử mà nói: “A, a cám ơn”
Nhưng đá trả lại là ánh mắt nghi hoặc của hắn: “Ngươi nói cám ơn với ta?”

“Đúng, cám ơn vị đại gia này”. Hạ Ngữ Mạt ánh mắt cong lên, dùng khuôn mặt tươi cười đẹp nhất để tỏ rõ thành ý của mình: “Cho nên vị đại gia này, ngươi có thể thả ta xuống không? Nếu như phu quân ta nhìn thấy, hắn sẽ rất tức giận” Còn chưa nói xong thì hai tay của nam tử này liền buông lỏng, đem nàng ném ra ngoài.
Bùm một tiếng, người nào đó bị quăng một cái ngã chỏng vó, cùng mặt cỏ tiếp xúc thân mật.
“Chết tiệt! Ngươi muốn làm gì!” Hạ Ngữ Mạt phát hỏa. Rõ ràng vừa rồi vẫn là một bộ dạng người tốt, hiện tại lại quay một trăm tám mươi độ. Đón nhận tới ánh mắt tối tăm nhìn không thấy của hắn, cơn tức nổi lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao!” Nàng trừng hai mắt to lên giống như sói con bị bỏ đói từ trừng trở về: “Lớn lên đẹp trai là hay à?” Yêu nghiệt nhà nàng cũng chưa khoe khoang được như vậy! (HG: cái này hok biết nói về anh Vũ hay con cẩu nhà nàng !!! )
“Nàng không nhớ rõ ta ?”
Rốt cục hắn cũng thản nhiên mở miệng.
“Ta làm sao có thể nhớ rõ ngươi! Ta không biết ngươi! Được chưa! Chết tiệt! Đụng tới người điên!” Hạ Ngữ Mạt mới nhớ tới người có thể điều khiển đại điểu kia là hắn, vậy người khiến cho nó mang nàng đến nơi này tuyệt đối cũng là hắn!

“Ta nghe nói nàng đã thay đổi. Xem ra không chỉ có thay đổi mà dường như ngay cả sự tình trước kia đều quên không còn một chút gì” Trong bóng đêm tiếng áo nhẹ phe phẩy trong gió.
Hắn giống như chậm rãi đạp liên (đạp hoa sen) mà tiến về phía trước, trong người còn tiềm ẩn một loại sát khí bức Hạ Ngữ Mạt phải lui về phía sau.
“Ta mặc kệ ngươi trước kia có biết ta hay không, nhưng hiện tại ta đã mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ ! Cho nên nếu giữa chúng ta có ân oán gì thì cũng nên xóa bỏ! Được không?” Hạ Ngữ Mạt có chút lo lắng.
“Nhất bút mua bán?” Cái kia trong suốt giống nhau hội hòa tan bình thường nam tử cười lạnh đứng lên.
“Đúng vậy! Cho dù đã từng có hiểu lầm gì thì ngươi cũng là một đại nam nhân cũng sẽ không cùng một nữ nhân mất trí nhớ so đo?!” Hạ Ngữ Mạt hai tay làm ra đề phòng, tư thế cước bộ tự giác lui về phía sau.
“Nàng thật sự cái gì cũng không nhớ?” Chỉ thấy thân người mảnh khảnh kia thoáng qua một cái, bàn tay to liền đã muốn bắt lấy cổ của Hạ Ngữ Mạt: “Ngay cả những gì nàng đã từng thề cũng không nhớ rõ?”

Bàn tay trên cổ càng ra sức, thân người nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạc bị nhấc lên, hai má vì khí huyết không thông mà trở nên đỏ bừng: “Khụ khụ, không nhớ rõ, cái gì cũng không nhớ rõ, buông ta ra”
“Nàng vì sao phải gả cho Tư Đồ Hoàng Vũ? Nàng sao lại có thể gả cho hắn?! Nàng làm sao có thể quên ta?! Làm sao có thể?”. Trong mắt hắn không chỉ hàm chứa sự tức giận mà còn hiện lên sự bất lực có phần làm cho người ta tan nát cõi lòng.
“Khụ khụ”
Hạ Ngữ Mạt nói không ra lời, hơi thở cũng từ từ trở nên rời rạc, thần chí cũng bắt đầu tiêu tan.