Theo tiêu chuẩn của người hiện đại đánh giá, căn phòng này là một căn phòng đơn chưa tới 10 mét vuông, cùng lắm là để được một cái giường. Thế nhưng tình hình thực tế là nơi này chất đầy tạp hoá, mà đồ vật thì đều đã mốc meo mục nát đã vậy còn có một thứ mùi gì đó vô cùng gay gay khó chịu, quả thực giống như 1 bãi rác cở nhỏ, mà thoạt nhìn còn thấy ở trên giường còn phủ một lớp lá cây đã khô chết. Sương Nhi và Hạ Ngữ Mạt mặt đầy hắc tuyến .
“Tiểu thư, nô tỳ lập tức thu dọn”.
“Không”. Nàng giữ chặt cái cô nàng đang hốt hoảng kia lại, nghiêm mặt nói: “Làm loạn, mọi thứ càng loạn càng tốt”.
“Làm loạn?!” Sương nhi đột nhiên cảm thấy mình đã nghe nhầm.
“Đúng!”
“Nhưng căn phòng vốn đã rất loạn, lại làm loạn lên nữa thì người sao có thể sống được?!”.
“Không, là có thể”.
Hạ Ngữ Mạt nhất quyết bác bỏ, sau đó cầm lấy váy ngay ống quần cột ngang người, bắt đầu công tác phá hoại trong phòng.
“Tiểu thư, người không thể mặc như vậy được! Nếu như bị nam tử thấy được thì đúng là hữu thương phong hoá (không có đạo đức, không biết giữ gìn truyền thống) !”
“Tiểu thư, người sao lại đem cái này đập bể! Cái này chính là Cẩm thiếu gia tặng cho người, người vẫn luôn coi như bảo bối!”
“Tiểu thư, cái này không thể quăng! Còn cái kia nữa.”
“Sương Nhi”. Hạ Ngữ Mạt rốt cục ngẩng đầu lên, híp mắt nói: “Đi, đi ra ngoài, canh chừng dùm ta”. Căn phòng vốn đã không lớn vậy mà tiểu nha đầu này còn đi qua đi lại ồn ào như con vẹt.
“Dạ, tiểu thư”. Tiểu nha đầu đáng thương cứ như vậy bị quăng ra cửa đứng cùng với Khánh Minh, hai bên nhìn nhau không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ. (Hg: sao khúc này mình muốn anh Minh với chị Sương iu nhau thế!!!)
Đợi đến lúc trong phòng rốt cục im lặng, Hạ Ngữ Mạt đột nhiên phát hiện dưới cái giường đã bị hỏng kia một vật gì đó sáng sáng trông suốt, nàng lấy ra thì thấy rõ ràng là hai cái chai nho nhỏ. Thường thì trong mấy cái phim cổ đại chỉ thấy có bình sứ, nhưng hai cái bình này không giống như vậy, đây rõ ràng là thủy tinh vì tính chất của nó là có thể thấy được bên trong.
Một lọ màu trắng, một lọ hồng nhạt.
Nàng nhẹ nhàng đổ một chút bột mịn trong bình ra ngoài thì bị một trận gió thổi qua làm cho phân tán vô tung vô ảnh. Thật lâu sau tựa hồ cũng không có gì đặc biệt phát sinh.
Hạ Ngữ Mạt như ma xui quỷ khiến đem hai bình nhỏ bỏ vào trong túi tiền của mình. Nếu như thân thể hiện tại này là của nàng vậy thì tất cả những thứ thân thể sở hữu cũng đều là của nàng .
Trực giác trong đầu nói cho nàng biết chuyện của hai cái bình nhỏ này không thể nói cho người khác.
Nàng tiếp tục dò xét xung quanh cái giường, bàn tay nhỏ bé của nàng lại chạm đến một bọc vải bông nhỏ. Mở ra xem dĩ nhiên là một cái gương nho nhỏ! Tuy kích cỡ chỉ bằng bàn tay nhưng cũng là thủy tinh! Hạ Ngữ Mạt khóe miệng tự nhiên run rẩy, nàng đứng lên quan sát tại đây ngay cả vương phủ đều dùng gương đồng soi mặt, thời đại này chẳng lẽ cũng có người xuyên qua giống nàng hay sao?