Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 24: Ám muội uy thực ( Bồi ăn một cách ái muội)






Tức chết ta !
Nam Cung Dữu Hương ngồi ở trong xe ngựa , dù ở cách xa mấy thước cũng có thể cảm thụ được từ trên người nàng ta toát ra đầy mùi thuốc súng .
Lãnh Y (Áo lạnh …Hắc …Hắc…ta đến chết cười với cái tên mất thoy ),chuyện tình ta muốn ngươi tra thế nào rồi?

_Hồi quận chúa, nữ nhân tên Hạ Ngữ Mạt kia là tam tiểu thư Hạ Hầu phủ ,vài ngày trước bị người ta bán vào Vạn Hoa Lâu ,ta đã bắt nha hoàn của nàng ta nhốt tại mật thất của hậu viện chờ tiểu thư xử lý.
_Phải không? Nam Cung Dữu Hương (Lại được cả nàng này nữa,giờ ta mới để ý tên nàng ấy là hương bưởi @@ ) cười rộ lên : không tự giác siết chặt roi da trong tay : ‘‘Có thể đem một đại tiểu thư bán đi ,địa vị khẳng định không hề thấp, ta muốn biết rốt cuộc thân phận của bọn họ là gì?”
Thanh âm chủ nhân rõ ràng lưu loát đáp , mà tên thuộc hạ kia trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
……
Trên bàn cơm tràn đầy không khí giương cung bạt kiếm .
Hạ Ngữ Mạt phải ăn cơm bằng phương thức khác lạ bởi vì nàng bị hắn ôm vào trong ngực ,muốn ăn cái gì hắn đều cấp từ trong miệng (Hứ,ăn uống măt WC @@ )!!
Rốt cục hắn dùng đầu lưỡi đem một viên thuốc bỏ vào trong miệng nàng làm cho Hạ Ngữ Mạt phát điên : “Ta có thể hay không dùng phương thức bình thường ăn cơm?!”
_Ta không gọi uy uy. Hắn một chút cũng không để ý kháng nghị của nàng,: “Vật nhỏ ngươi hẳn là nên kêu ta một tiếng phu quân.”

Viên thuốc trong miệng Hạ Ngữ Mạt thiếu chút nữa phun trào ra ngoài . “ Phu quân?! Ta ngay cả tên ngươi cũng không biết!”
_Tư Đồ Hoàng Vũ.
_Ôi chao?
_Tên của ta. Hắn tiếp nhận khăn lụa màu trắng thị nữ bên cạnh đưa tới lau đồ ăn dính bên miệng nàng ,ánh mắt làm bộ như lơ đãng đảo qua mặt nàng,chờ đợi phản ứng kế tiếp của nàng.
_Tên không sai. Hạ Ngữ Mạt vân đạm phong khih gật gật đầu ,nhà các ngươi là quan lớn ? Có thể thú (lấy) một quận chúa làm vị hôn thê.
Quan lớn !!! Tư Đồ Hoàng Vũ ngây cả người, Tư Đồ là dòng họ của hoàng tộc, nàng thế nhưng không biết còn nghĩ lầm hắn là đại quan .
_Không phải sao? Chẳng lẽ là thương nhân?

_Không, nhà của ta quan là rất lớn . Không biết hoàng tử có tính là quan lớn không ?(lúc thì hoàng tử,lúc thì vương gia,loạn cả lên ). Hạ Ngữ Mạt chép chép miệng.
_Ngươi không thích?
_Không phải ,ngươi xem ,phu nhân của ngươi có hay không không thể là một nữ nhân xuất thân hèn mọn giống như ta , ta đây cũng không muốn trèo cao a.
_Ngươi đang ghen? Hắn nhìn chằm chằm nàng ,trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Hứ! Ai thèm ghen! Hạ Ngữ Mạt thiếu chút nữa liền đứng lên từ trên bắp đùi hắn, không ngờ tay hắn lại ôm nàng thật chặt,như thế nào cũng trốn không thoát, hắn liền ngẩng đầu lên trừng mắt nàng một hồi
“Ta mới không cần làm thị thiếp của ngươi !”