Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 182: Ta nhớ nàng






“Cạc cạc! ! !” Một cổ cảm giác mát lạnh từ móng vuốt của Đại Bạcch lan tràn đến trên đỉnh, nếu như nó có thể chảy mồ hôi, vậy nó khẳng định sẽ chảy cả thác mồ hôu.
Rõ ràng là trong ba tầng giám thị, vì sao nam nhân này còn có thể tiến vào? !
Con mắt điểu thổi nhẹ đến bầy sói cách đó không xa, lại đột nhiên phát hiện chúng nó đều là có dáng dấp nơm nớp lo sợ, đuôi cụp lại, không dám phát sinh bất luận âm thanh nào.
Lũ dã thú bên cạnh thường ngày là hung thần ác sát, từng con một đều run rẩy liên tục, dường như vừa mới thấy thứ gì kinh khủng.
Đại Bạch nuốt nuốt nước miếng, ót toát ra một chuỗi hắc tuyến. Bởi vì cái “thứ kinh khủng ” lúc này đang ở trước mặt nó, trói gô nó trên một ngọn cây, dáng dấp như muốn đem nó đi xử tử ngay tại chỗ.
“Ngươi đem nàng giấu ở rồi đâu?” Tư Đồ Hoàng Vũ lãnh khí toả ra tới cực hạn, nếu không phải thiên tàm ti của hắn bị Lãnh Diệu Liên lấy đi, hiện tại cái con xuẩn điểu này khẳng định đã biến thành rồi một con gà cụt tay không có cánh!

“Dát, cạc cạc…” Đại Bạch trái lại dùng cánh chỉ chỉ vào trong sơn động cách đó không xa.
Nam nhân này rất hùng mạnh, rất dọa người, nó chỉ là một con chim, trước tiên nên tạm thời nên chịu thiệt mà làm một con chim bình thường thôi..
Tư Đồ Hoàng Vũ dừng một chút, cân nhắc rõ ràng, mới đi vào trong sơn động. Nếu là nó dám lừa gạt hắn, vậy thì hắn liền lập tức nhổ hết lông nó, lại từng tấc một mà cắt thịt nó, khiến cho nó máu chảy đến khô mà chết…
Thế nhưng khi hắn đi tới cửa hang động, nhất thời thất thần.
Đại Bạch cũng muốn thò đầu vào dò xét một chút, cuối cùng lại bị Tư Đồ Hoàng Vũ thưởng ột cước bay ra ngoài động.
Vì vậy nó đáng thương bay trong không trung hình thành một cái đường pa-ra-bôn, sau đó rơi xuống trên mặt đất, bởi vì bị trói gô trứ, không thể động đậy.
“… Cạc cạc dát…” Rõ ràng phải cùng nhau đi vào, vì sao lại đem nó ném ra a…
Đại Bạch bi ai kêu to ba tiếng, sau đó bị gió vô tình thổi bay mất trong không trung…
********** hoa lệ lệ tích phân cách tuyến **********
Hạ Ngữ Mạt dưới sự trợ giúp của các hầu tử, cởi bỏ y phục cuối cùng đi, chậm rãi đi vào trong nước suối.
Độ sâu vừa đúng, liền ngâm vào trong, ngay lập tức một cổ nước ấm nhàn nhạt từ bàn chân nảy lên, đặc biệt xung quanh bụng thoải mái cực kỳ.
Đây cũng không phải là dạng ôn tuyền mà nàng biết, nó không có mùi lưu huỳnh hăng hắc, mà chỉ có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, làm cho thần thanh khí sảng.
Nước cũng không nóng, nhưng làm cho nàng cảm thấy thập phần ấm áp.
Bởi vì nước có lực nổi, khiến cái bụng của nàng cũng không còn nặng như vậy, thân thể tựa hồ như quay trở về trạng thái nhẹ nhàng như trước đây.

Hạ Ngữ Mạt đem thân thể toàn bộ ngâm vào trong nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, nếu như sớm một chút biết có một nơi tốt như thế này, nàng cũng không cần mỗi ngày chống đỡ trọng lượng của tiểu vật nhỏ ngày càng tăng trưởng, khiến cho thắt lưng đáng thương của nàng cũng nhanh không thể đứng thẳng nỗi…
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động.
Hạ Ngữ Mạt nhướng mày, vốc lấy một ít nước, hướng về phía sau mà tạt qua: “Đại Bạch đáng chết! Đã nói không được vào… Ô…”
Bàn tay nàng vung lên bị một bàn tay to lớn khác nắm lấy, mà môi đã bị một cái khác ngăn chặn thật sâu.
Nàng trừng to mắt, lại thấy một bên mặt quen thuộc, hàng lông mi thật dài dày đặc buông xuống, còn lộ ra vẻ vừa nàng sái ra đích bọt nước tử.
Một lúc lâu, nam tử mới thả ra đôi môi anh đào đã có chút sưng đỏ của nàng, dùng hai mắt mê ly mà thâm thúy nhìn chằm chằm cái kia gương mặt đỏ bừng của vật nhỏ: “Ta nhớ nàng.” Hắn nói, sau đó lại cúi người, hôn lên của môi nàng.
Gắn bó tương phúc, lưỡi gian lưu hương.
Qua lại nhiều lần, mãi đến khi Hạ Ngữ Mạt trong lòng tràn ra một chút rên rỉ, hắn mới nguyện ý dừng lại.
“Ta nhớ nàng.”
Tư Đồ Hoàng Vũ bá đạo nhưng trẻ con mà nói rằng.
“Ừ.” Hạ Ngữ Mạt xấu hổ gật đầu. Nàng vô số lần nghĩ tới tình huống cùng phu quân gặp lại, nàng cho rằng bản thân sẽ kích động mà khóc ra, thế nhưng hiện tại xem ra, nàng và quả cà chua bị nấu chín chẳng có gì khác nhau, chảy không ra nước…
Hầu tử chung qunah sớm đã thành chẳng biết đi đâu, toàn bộ trong sơn động, chỉ còn có hai người bọn họ.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn chăm chú nàng vài giây, Hạ Ngữ Mạt trần trụi ngâm mình ở trong nước suối thất sắc rực rỡ, cả người thoạt nhìn tựa như tiên tử từ trong tiên cảnh đi ra, mà đường cong thân thể kia, một giọt nước từ trên cổ, dần dần chảy xuống, chảy tới trên ngực của nàng…

“Phu quân, chàng làm sao vậy?” Hạ Ngữ Mạt kỳ quái mà nhìn thấy nhãn thần của Tư Đồ Hoàng Vũ càng ngày càng thâm thúy, sau đó theo ánh mắt của hắn, chậm rãi cúi đầu…
“Phu quân! Chàng thật hư hỏng!”
Khuôn mặt Hạ Ngữ Mạt đỏ bừng rồi lấy tay múc nước đầy tay rồi chưởng vào trên mặt của Tư Đồ Hoàng Vũ, sau đó lấy tay che lại ngực của mình, không cho ánh mắt nóng bỏng ấy tiếp tục nhìn.
“Vật nhỏ, bộ phận nào trên thân thể nàng mà vi phu chưa có xem qua?” Tư Đồ Hoàng Vũ câu dẫn khóe miệng, đưa tay nắm lấy hai móng vuốt của nàng, lộ ra hai đóa nụ hoa hồng nhạt. Sau đó chậm rãi, chậm rãi cúi đầu xuống, đem thần môi của mình mà bao phủ lên.
Tóc hắn đen như thác rơi xuống nước trong suốt trong như gương đích trong nước, từ góc độ của Hạ Ngữ Mạt nhìn qua, dĩ nhiên là xinh đẹp mê người như vậy…
“Phu quân…” Hạ Ngữ Mạt khó nhịn mà rên rỉ một tiếng, “Tiểu bảo bảo sẽ thấy đích…”
“Tốt nhất là thấy, cho hắn biết nương của hắn là của cha hắn.”
Tư Đồ Hoàng Vũ cười rộ lên, ngẩng đầu, tại bên tai của nàng cọ cọ mà nói: “Đợi nàng sinh bảo bảo rồi, cần phải bồi thường ta cho tốt…”
Hạ Ngữ Mạt đang xấu hổ muốn phản bác, thì thấy thần sắc Tư Đồ Hoàng Vũ đột nhiên rùng mình, thân thể hắn ngay lập tức đã bay tới cửa động, dường như muốn ngăn cản nguồi theo sau đang muốn đi vào.
“Vì sao không cho ta đi vào?” Lãnh Diệu Liên nhàn nhạt câu dẫn khóe miệng, “Tiểu Mạt Nhi ở bên trong sao?”
“Không được vào.” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nói. Hắn đứng ở cửa động, nguy nga đích giống như một tòa núi lớn…