Ái Thê

Chương 8




Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Tối qua vì chuyện Thẩm Tranh bị ám sát mà Mộ Thiền vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, tiêu hao rất nhiều thể lực nên lúc trở về đã ngủ một giấc tới tận sáng.

Nàng vốn định ngủ thêm một lúc nhưng lại nghe thấy Tụng Nhị với Yên Lộ cãi nhau.

"Hôm qua ngươi kéo ta làm gì, để quận chúa với họ Thẩm ở cùng một phòng, nhỡ bị truyền đi thì sao?"

"Chỉ cần ngươi không nói linh tinh, ta cũng không nói thì ai biết được. Ta không túm ngươi, nhỡ hắn muốn giết ngươi thì ngươi bảo quận chúa phải làm gì? Trơ mắt nhìn ngươi bị giết hay quỳ xuống cầu xin hắn?"

Mộ Thiền bất đắc dĩ, đành ngồi dậy quỳ trên giường: "Hai em đừng cãi nhau nữa, chuyện đã xảy ra rồi."

Tụng Nhị đẩy Yên Lộ một cái, chạy tới trước nói: "Người đừng trách Yên Lộ, nàng ta không cố ý đánh thức người đâu."

Mộ Thiền thở dài: "Ta không trách Yên Lộ, ta chỉ muốn trách em. Tụng Nhị, ta không thể giữ em ở bên người được nữa, nhưng em cả đường đi theo bảo vệ ta, cũng tính là có công lao. Ta không bạc đãi em, trước hết em đến viện khác ở đi, chờ đến lúc về kinh thì em theo ta về, ta thả em về đoàn tụ với người thân."

Tụng Nhị thất kinh, vội vàng quỳ dưới giường: "Quận chúa, sao người lại nói vậy ạ? Tụng Nhị một lòng suy nghĩ vì người, trên đường ăn gió nằm sương nô tỳ cũng cố hết sức hầu hạ người, người không thể đuổi nô tỳ đi."

Mộ Thiền đưa tay đỡ Tụng Nhị: "Em có biết không, những lời nói khi rảnh rỗi của em với những phụ nhân hầu hạ ta đều đã rơi vào tai người có dụng tâm kín đáo rồi, suýt nữa muốn tính mạng của ta. Ta biết em tính tình ngay thẳng, nhiều khi nói chuyện không suy nghĩ, ở kinh thành thì chưa tính nhưng bây giờ thì không được. Tạm thời em cứ ở riêng đi, đối với em hay ta đều tốt cả."

Yên Lộ ở bên cạnh phụ họa theo: "Ngươi nhìn đi, cho ngươi hiểu thế nào là không biết quản cái miệng mình."

"Quận chúa, nô tỳ biết sai rồi, từ nay về sau nô tỳ sẽ làm người câm điếc, không dám nói linh tinh nửa câu nữa." Tụng Nhị khóc lóc nói: "Người đừng đuổi nô tỳ đi."

Tuy Mộ Thiền cũng không nỡ bỏ Tụng Nhị nhưng đại cục quan trọng hơn, không nên giữ người không thể giữ: "Yên Lộ, em đi sắp xếp một gian phòng khác cho Tụng Nhị ở, về sau không có lệnh của ta, không cho em ấy đến gần ta."

Yên Lộ đỡ Tụng Nhị lên: "Ngươi biết tính của quận chúa mà, nói một không nói hai, mau đi thôi, đừng để quận chúa tức giận."

Tụng Nhị đành phải dập đầu với chủ nhân mấy cái rồi khóc sướt mướt theo Yên Lộ đi xuống.

***

Ngày cứu tế hôm đó, trời trong vạn dặm không hề thấy một đám mây bay nào, bầu trời xanh thẳm trông vô cùng mát mẻ khoan khoái.

Trần Thực thấy Thẩm Tranh cưỡi tuấn mã đen bóng được hộ vệ hộ tống, hắn liền đánh ngựa chậm rãi tới gần, muốn cùng mấy phú thân tiến lên đón chào nhưng dân chúng xung quanh lại nhiệt tình quá thể, chen lấn ba tầng trong ba tầng ngoài, tốn rất nhiều sức mới vào được trong chờ ngựa của Thẩm Tranh tới gần, tiến lên lấy lòng nói: "Thẩm đại nhân, người xem hôm nay trời xanh quá, từ lúc ngài tới, trời Chá Châu sáng thấy rõ. Lúc Cao Khai Nguyên chiếm đóng, ngày nào mây đen cũng che lấp mặt trời. Quả nhiên là thần võ Tướng quân, trời trong xanh biếc, sáng hẳn ra."

Thẩm Tranh được lấy lòng nở nụ cười: "Nhà các ngươi phát lương thực cứu dân, nên được ca ngợi là trung thần lương dân mới phải."

"Đại nhân quá khen, Thực không dám nhận." Chỗ lương thực ấy còn bị lấy sạch sẽ hơn cả ăn cướp, lòng Trần Thực rỉ máu nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi: "Đài cứu tế đã dựng xong rồi, mời đại nhân. Quận chúa đã tới trước, hiện đang nghỉ ngơi. Ngài răn dạy xong là có thể bắt đầu bố thí, đến lúc đó sẽ mời quận chúa ra."

Thẩm Tranh vỗ vai Trần Thực: "Ngươi làm tốt lắm."

"Không không không, tiểu nhân không dám ôm công, đều do phu nhân ở nhà làm theo lời phân phó của quận chúa, nói cho cùng là do quận chúa điện hạ sáng suốt, yêu dân như con."

Thẩm Tranh cười nói: "Ngươi lanh lợi như vậy, không thể so sánh với ca ca yếu kém đã chết, chờ ta tấu lên triều đình tiến cử hiền tài ngươi là Thứ sử Chá Châu."

Về sau những chỗ nào bị Tiết độ sứ chiếm đóng, bổ nhiệm quan viên hoàn toàn bằng cảm xúc yêu ghét của bản thân, thích thì đưa danh sách lên, triều đình chỉ phụ trách việc ấn dấu mà thôi.

Ý của hắn rất rõ ràng, số mạng của Trần Thực định sẵn là làm Thứ sử Chá Châu rồi.

"Tạ đại nhân, đại nhân thật sự là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân."

Đều là lôi kéo lòng người cả, cần gì khách khí. Thẩm Tranh xoay người xuống ngựa, đi đến đài cứu tế, nhìn đám đông phía dưới, có quần áo rách tả tơi tới nhận lương thực, cũng có người quần áo sạch sẽ tới xem náo nhiệt.

Trần Thực ra hiệu im lặng cho mọi người, ý bảo Tiết độ sứ đại nhân muốn nói, mọi người cần im lặng.

Dung mạo Thẩm Tranh hơn người, uy phong lẫm liệt, vừa xuất hiện đã khiến cả hiện trường chấn động. Dù sao ai cũng tin nhân vật lợi hại đều có vẻ ngoài bất phàm, hơn nữa hôm trước Thẩm Tranh vừa chỉnh đốn quân kỉ, thả phụ nữ về nhà. Những việc làm vì chính nghĩa của hắn đã được truyền miệng nên hình tượng của hắn đã được tô đẹp từ lâu. Giờ đây chân nhân còn hiên ngang hơn trong truyền thuyết nên mọi người đều tin phục, không dám gây ra tiếng động.

Trên đường tới đây Thẩm Tranh đã nghĩ ra lời giải thích nên đầu tiên nói: "Xin lỗi các phụ lão hương thân của Chá Châu, Định Bắc quân chúng ta đã tới muộn khiến những tên súc sinh Cao Khai Nguyên kia chiếm đóng Chá Châu, làm mọi người phải chịu khổ."

Mọi người rất ngạc nhiên, phải biết rằng hiện nay cầm thú đều có mặt ở khắp mọi nơi, làm gì có ai tỏ ra oách như Tiết độ sứ chứ. Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh không chỉ oách thôi đâu, mà thái độ như thế còn rất ôn hòa nữa đấy.

Quả nhiên nghĩa quân yêu dân như con!

"Nhưng bây giờ mọi người cứ yên tâm, Chá Châu đã nằm trong sự khống chế của Thẩm Tranh ta. Các ngươi cứ sinh hoạt bình thường, nhà và của cải của các ngươi, một phần bọn ta cũng không động đến." Thứ nhất là Định Bắc có đủ tiền để nuôi quân của mình, hai là trước kia dân chúng đã bị Cao Khai Nguyên tranh cướp một lần, giờ cũng chẳng còn gì nữa.

Từ trước tới giờ chỉ có quân đội vào thành vơ vét cướp bóc, có phúc ba đời thế nào lại được gặp quân đội phiên trấn không đụng tới một sợi tóc, quả nhiên lời đồn quân Định Bắc trong mắt không có vương pháp, ngang ngược hống hánh gì đó đều là chuyện của lão Tiết độ sứ Thẩm Lâm, còn con hắn thì không giống vậy, ngài là một vị tướng quân tài đức sáng suốt.

Dân chúng được uống thuốc an thần, có người dẫn đầu dập đầu bái lại, mọi người phía sau cũng quỳ xuống làm theo.

Thẩm Tranh lập tức nói: "Xin mọi người hãy đứng lên. Thẩm Tranh ta chỉ nhận lệnh của hoàng thượng tiêu diệt kẻ giặc, mọi việc đều do hoàng thượng thánh minh." Nói xong, hắn liền quay về phía nam lạy một cái, mọi người cũng vội vàng lạy theo, làm xong bộ dáng trung thần mới đứng dậy.

Lúc này đột nhiên có người hỏi: "Ngài còn chiêu mộ binh không? Nghe nói hiện nay kinh thành vẫn còn phản tặc, bọn ta muốn cùng ngài đánh lên kinh thành!"

Dân chúng sợ nhất một là thu thuế, hai là bắt đi lính; vẫn còn người không muốn, nghe xong câu hỏi bị dọa cho run rẩy.

"Thành Chá Châu giờ vẫn còn rất hoang tàn, mọi người vẫn nên ở đây gây dựng lại, kinh thành bị phản quân chiếm cứ, đi mười phần chết chín, trận chiến ác liệt này cứ giao cho Định Bắc quân bọn ta." Mấu chốt là lần này Thẩm Tranh chỉ dẫn theo kỵ binh, căn bản không dùng đến bộ binh.

Vừa nói xong, dân chúng đều kích động nắm tay nhau: Đây chính là thánh nhân, không cần tiền cũng chẳng cần người, lại còn đánh phản quân muốn thiên hạ yên bình.

Thẩm Tranh lại nói: "Nữ nhi của Vanh Vương – An Nghi quận chúa đang ở trong thành, cháo phẩm bố thí ngày hôm nay đều do nàng tập trung từ bốn phương lại cả."

Lúc này, ánh mắt của mọi người men theo Thẩm Tranh, một nha hoàn như hoa như ngọc đỡ một nữ tử xinh đẹp độc nhất vô nhị xuất hiện khiến bọn họ đều không khỏi hít một hơi lạnh.

Không hổ là phong thái hoàng gia, dung mạo như tiên, chấn động thiên hạ.

"Hôm nay chiến tranh bốn phía, tất cả chỉ vì Vệ Tề Thái tạo phản khiến trăm họ lầm than. May mà có Thẩm tướng quân bảo vệ xã tắc, cứu muôn dân trong nước sôi lửa bỏng, xin hãy nhận một bái của tiểu nữ." Nói xong, Lý Mộ Thiền thật sự từ từ khom người xuống, quỳ gối dập đầu với Thẩm Tranh một cái.

Thẩm Tranh lập tức đỡ nàng dậy: "Quận chúa không cần đa lễ, đương nhiên Thẩm Tranh phải tận hiến tận trung với đất nước."

Thấy hai người đều cung kính lễ độ với nhau như vậy, ai nghe được lời đồn cũng nghĩ thầm, chẳng phải nói quận chúa bị Thẩm Tranh bắt giam độc chiếm ư? Nhưng trông điệu bộ của Tiết độ sứ không giống người có thể làm ra chuyện đó chút nào.

Mặt khác, nếu hắn thực sự vô lễ với quận chúa thì sao quận chúa có thể nói chuyện với hắn? Nhìn bộ dạng của quận chúa không hề giống bị bức hiếp tí nào.

Quả nhiên là tin đồn ở thời buổi này quá nhiều, không thấy gió thì chính là mưa.

Mộ Thiền nhìn qua mọi người một lượt, cười lên tiếng: "Vậy thì bắt đầu cứu tế đi."

Trần Thực lập tức đuổi kịp, phân phó hai bên. Người chuyển nồi cháo người cầm thìa, đâu vào đấy bắt đầu.

Tổ chức một ngày cứu tế đương nhiên không thể giải quyết được triệt để vấn đề nhưng ít ra có thể cho thấy kẻ thống trị muốn thành phát triển theo hướng tốt chứ không phải chuẩn bị đại sát san phẳng nơi này. Huống hồ quận chúa với Tiết độ sứ còn chịu hạ mình xuống trấn an người dân, so với bọn hoàng thân quốc thích chỉ biết lo cho bản thân chạy tới đất Thục thì đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần rồi.

Mọi thứ đều có đối lập. Dân chúng Chá Châu nhất trí rằng: Thẩm Tranh, vị Tiết độ sứ này, nếu phải chọn đi theo một Tiết độ sứ thì chính là hắn.

Thứ Thẩm Tranh không thiếu nhất là binh lính, ba bước một tốp, năm bước một trạm gác, bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, đương nhiên không có ai dám gây chuyện, hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi.

Hắn tự mình múc cháo cho lưu dân nửa canh giờ, rốt cuộc tạo dựng mẫu như vậy cũng đủ rồi.

Đến lúc hắn xuống khỏi đài bố thí thì đột nhiên phát hiện đám mưu sĩ xem náo nhiệt phía dưới đều đỏ mắt nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Hắn nhíu mày: "Có chuyện gì?"

"Đại nhân!" Trong đó có một vị rất kích động: "Thấy ngài như vậy, lão chúa công nhất định sẽ mỉm cười dưới suối vàng đấy ạ! Ngài học được thứ mà cả đời này lão nhân gia cũng không học được, trước kia chúng ta khuyên bảo ngài thế nào đều vô dụng, ngài... ngài... Xin lỗi ngài, ta xúc động quá..."

Chẳng phải hắn học được cách giả nhân từ, biết lôi kéo lòng người sao, thế có được không?

"Được rồi, người không biết còn tưởng ta làm gì các ngươi."

Đúng lúc này, Lỗ Tử An cẩn thận ngó nghiêng rồi thấp giọng nói: "Đại nhân, có tin tức quan trọng, xin được mượn bước nói chuyện."

Thẩm Tranh liền xoay người rẽ vào một nơi thưa thớt hẻo lánh. Lỗ Tử An đứng phía sau hắn báo cáo: "Phía Loan Lâm đã có hồi âm rồi, bọn hắn còn dâng một miếng ngọc bội." Nói xong liền dùng hai tay đưa ngọc bội với thư lên.

"Ngọc bội kia để làm gì?" Thẩm Tranh không chờ nổi mở thư ra, nghĩ thầm không biết Lâu Hợp An định cò kè mặc cả thế nào nhưng càng xem thư càng thấy khó nhìn.

Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là đã tìm thấy một nhà Vanh Vương, tin xấu là đang ở trong tay Lâu Hợp An.

Trong thư, Lâu Hợp An tỏ vẻ thân thiết, nghe nói Thẩm Tiết độ sứ ngươi đang tìm nhà Vanh Vương? Trùng hợp quá, bọn họ lại đang ở chỗ ta làm khách, không bằng chúng ta trao đổi đi. Ta giao cả nhà Vanh Vương cho ngươi còn ngươi thì ngoài cháu ta còn phải đưa thêm ba nghìn con ngựa. Nếu ngươi không tin thì có thể đưa miếng ngọc bội có hoa văn hình con hổ này cho quận chúa xem, xem có phải vật phẩm của phụ vương nàng không.

Thẩm Tranh liếc mắt nhìn miếng ngọc bội kia, ánh hào quang sáng trong dưới mặt trời, vừa nhìn là biết đồ của hoàng gia.

Vơ vét tài sản không thành lại còn bị người vét đồ. Thẩm Tranh vô cùng tức giận, trong lòng tự nhủ không thể đáp ứng cái yêu cầu vô lí này, để xem bọn họ có thể đợi lâu đến mức nào.

Hắn dám giết Lâu Khánh Nghiệp nhưng không tin bọn họ dám lấy mạng của Vanh Vương.

Nhưng nghĩ lại thì cũng khó dám chắc, dù sao quanh đi quẩn lại, vận mệnh của nhà Vanh Vương vẫn nằm trong tay hắn, như kiếp trước, bị hắn khống chế.

Lần trước trong lúc vô tình hắn đã đưa cả nhà Vanh Vương về tây phương, đó cũng là nguồn cơn bi kịch khiến Mộ Thiền hận hắn.

Lúc này hắn phải vô cùng thận trọng.

***

Chờ đến khi kết thúc cứu tế, Mộ Thiền mới trở về chỗ ở, vừa mới vào hậu viện đã có cung nhân báo Tiết độ sứ đang chờ nàng trong đình ở hoa viên.

Chạng vạng tối mùa hè, gió chiều khe khẽ thổi, ánh chiều tà chiếu xuống phủ lên người nàng làm nổi bật vẻ đẹp rạng rỡ và phong thái lộng lẫy của nàng.

Thẩm Tranh đang ngồi trong đình uống trà, nghe thấy tiếng bước chân thì thờ ơ quay ra nhìn một cái, không ngờ lại thấy nàng như tiên nữ bước xuống trần dưới ánh chiều rực rỡ. Hắn lập tức lắc đầu dặn dò bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.

"Nàng... Nàng cứ ngồi đối diện ta ấy." Hắn lại còn chọn vị trí ngồi cho nàng nữa.

Mộ Thiền dở khóc dở cười, nếu hắn không làm thế, có khi nàng còn ngồi cạnh hắn không chừng. Nàng từ từ ngồi xuống: "Không biết ngươi đến có chuyện gì?"

Thẩm Tranh thấy nàng mặc bộ váy mỏng manh, cả vạt váy lẫn phần ngực đều khá ngắn, lộ ra một mảng da thịt thì đầu chợt nhảy ra một câu: Phấn hung bán yểm nghi tình tuyết. [1]

[1] Ngực trắng hơi hở trông như tuyết.

Quái lạ, rõ ràng bình thường mình chẳng bao giờ đọc thơ ca, sao mấy cái này lại tự chui vào đầu mình chứ? Hắn chớp mắt mấy cái, thấy vô cùng buồn bực.

Mộ Thiền hỏi lại một lần nữa: "Không biết gọi ta đến là có chuyện gì muốn nói?"

Thẩm Tranh như tỉnh khỏi giấc mộng, lấy cái gọi là ngọc bội của Vanh Vương từ trong áo ra, đặt lên giữa bàn: "Nàng xem đây có phải đồ của phụ vương nàng không?"

Mắt nàng sáng lên, vội vàng đứng dậy, cúi người cầm ngọc bội lên: "Chính là nó, là của phụ vương, ngươi lấy được ở đâu?"

Vì động tác của nàng nên ngực nảy lên, ánh mắt Thẩm Tranh vừa dính vào đó vừa nghĩ, quái, chẳng phải nữ nhân đều mặc quần áo như vậy sao, nữ quyến trong hoàng tộc hay quý tộc đều mặc như vậy, cái này có gì hay để nhìn chứ, dù sao cũng là nương tử của mình với lại cũng chẳng phải hắn chưa từng nhìn.

"Phụ vương có tin tức?" Mộ Thiền phát hiện hắn không tập trung, trong lòng nhảy dựng lên: "Có, có phải là tin xấu?"

"À... À... Không phải!" Dù sao cũng không phải chưa từng xem, đừng nhìn, đừng nhìn nữa! Thẩm Tranh dời mắt, ngẩng đầu giả bộ bình tĩnh: "Không tính là tin xấu, bọn họ ở trong tay Lâu Hợp An nhưng ta lại đang giữ cháu trai của Tiết độ sứ Loan Lâm. Hắn nói muốn ta đưa ba nghìn con ngựa với cháu trai của hắn để đổi lấy phụ vương nàng."

"..." Mộ Thiền không biết nói gì cho phải, đương nhiên nàng muốn đưa phụ vương trở về nhưng làm vậy, Thẩm Tranh phải bồi thường nhiều lắm, không chỉ phải thả kẻ thù của mình mà còn phải đưa thêm tận ba nghìn con ngựa.

Thẩm Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, trong lòng rất tán thưởng, nương tử của ta thật xinh đẹp, bộ dạng lúc do dự lúng túng cũng thật tuyệt.

Nàng thấy hắn không bày tỏ thái độ gì thì càng lo lắng hơn: "Vậy giờ phải làm sao? Có phải không còn cách nào khác để đổi mọi người về không?"

"Không phải không có, nàng đừng lo lắng. Bọn họ không chỉ giữ phụ vương, mẫu phi nàng mà còn là giữ nhạc phụ nhạc mẫu của ta, nào có đạo lí không chuộc chứ. Chẳng phải là ba nghìn con ngựa à, không giống các phiên trấn ở Trung Nguyên, Định Bắc ta là nơi đẻ ra ngựa, đây chẳng tính là gì."

"Ta sợ ngươi phải nén giận, bọn hắn hành thích ngươi, ấy vậy ngươi chẳng những không trả thù mà còn bị bọn họ bắt nạt lại."

"Chuyện ấy so với chuyện của phụ vương nàng thì chỉ là việc nhỏ, à không, so với an nguy của phụ vương chúng ta. Chỉ cần có thể để nàng với gia đình bình an đoàn tụ, ta làm gì cũng được." Hiện tại nén giận so với việc phải hối tiếc cả đời thì chẳng đáng là gì.

"Cảm ơn ngươi..."

Hắn cười khẽ: "Giữa hai chúng ta thì cần gì cảm ơn với không cảm ơn chứ."

"Không giống thế, ta muốn cảm ơn. Mẫu phi cũng cảm ơn phụ vương mà..." Nói xong mới phát hiện ví von kiểu này không thích hợp, nàng khẽ cắn môi dưới.

Điều này cũng nhắc nhở hắn có thể kiếm chút mật ngọt nếm thử trước: "Nếu nàng thật sự muốn cảm ơn ta thì trước hết gọi ta một tiếng tướng công đi."

Theo trí nhớ, những từ nương tử từng gọi hắn bắt đầu xuất hiện, theo thứ tự là "Họ Thẩm", "Thẩm Tiết độ sứ", "Thẩm tướng quân", "Thẩm đại nhân", "Này", "Ngươi", "Hỗn đản". Hóa ra nàng chưa từng gọi tên hắn.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vô cùng mong đợi, ánh mắt nóng rực nhìn nàng: "Một tiếng tướng công của nàng còn có sức mạnh lớn lao hơn cả một vạn lời cảm tạ."